Cơ Nhàn Dư chạy chậm tiến lên kéo tay nàng qua nói: "Lúc trở về từ chùa Thừa Nguyện muội đã cầu một lá bùa bình an, trên đường trở về mặc dù vạn phần hung hiểm nhưng cũng bảo toàn tính mạng nên có lẽ rất linh nghiệm, ta đã đi cầu thêm một cái, a tỷ mang theo đi.
”
Cơ Ngọc Lạc đáp lời nhận lấy, Cơ Nhàn Dư vẫn chưa có ý buông tay.
Mặc dù cách khăn voan không thấy rõ bộ dáng của nàng ấy, nhưng nghe trong lời nói của nàng ấy đã có ý nghẹn ngào, chỉ sợ kế tiếp lại phải nức nở một tràng lời không nỡ.
Hôm nay rời khỏi Cơ phủ nên Cơ Ngọc Lạc lười chu toàn ra bộ dáng tỷ muội tình thâm với nàng ấy, đang mở miệng muốn cắt đứt nhưng ngại Cẩm Y Vệ ở đây, đám người này người nào người nấy đều là cao thủ truy bắt thẩm vấn, không khỏi lộ ra manh mối trước mặt người khác, lời đến bên miệng Cơ Ngọc Lạc đành nuốt trở lại.
Sau khi Cơ Nhàn Dư biểu lộ mọi bề không nỡ, nàng cũng khẩn thiết nói: "Cùng ở trong kinh thành, sau này cũng không phải không gặp nhau nữa, nếu muội nhớ ta cứ tới gặp ta bất cứ lúc nào, hôm nay là ngày vui nên đừng khóc nữa.
”
Cơ Nhàn Dư lau nước mắt gật đầu lia lịa.
Cơ Ngọc Lạc nói: "Tinh thần mẫu thân không tốt, đúng lúc bên cạnh đang cần người chăm sóc, tam muội mau về đi.
”
Cơ Nhàn Dư rốt cục một bước quay đầu ba lần về phủ, Cơ Ngọc Lạc thở phào nhẹ nhõm lên kiệu hoa.
Ngay sau đó, hỉ nương hô lớn một tiếng "Khởi kiệu…", kèn chiêng nhất thời đồng thanh vang lên, kiệu hoa cũng theo đó nhoáng lên một cái được cẩm y vệ vây quanh đi thẳng qua đường cái Đông Trực Môn.
Thời tiết đã tới giữa đông, tuyết dày trên mặt đất chưa tan, cây hoa ven đường cũng bị đè cong đầu cành xào xạc ở trong gió lạnh, cảnh phố xá điêu tàn như vậy đột nhiên xuất hiện một cái kiệu hoa đỏ lại có chút bắt mắt.
Huống chi ai mà không biết, hôm nay là vị kia của Trấn Phủ Ti thành hôn đây.
Vì thế trong trời đông giá rét này, hai bên đường phố mênh mông chen chúc một mảnh người như xem kịch, ngay cả mấy quán rượu gần đó cũng kín người hết chỗ.
Cơ Ngọc Lạc nghe tiếng náo nhiệt dọc đường, nửa vén khăn voan dựa vào ghế trải lông dê nghĩ đến tình huống Hoắc phủ mà Triêu Lộ nghe ngóng được.
Ba năm trước Tuyên Bình Hầu cắt áo bào trước mặt văn võ cả triều cắt đứt quan hệ cha con với Hoắc Hiển, vì thế Hoắc Hiển liền lập trạch đệ khác, cho nên Hoắc gia cũng không có cha mẹ chồng cần hầu hạ.
Nhưng nhân khẩu Hoắc gia cũng không ít, tiểu thiếp trong nội viện có thể mở luôn Tần Lâu Sở Quán, chẳng qua chỉ có một di nương họ Thịnh được Hoắc Hiển sủng ái nhất, về phần con nối thì không nghe nhắc tới.
“Vụt!”
Bỗng nhiên tiếng vó ngựa đến cắt đứt suy nghĩ của Cơ Ngọc Lạc, ngay sau đó kiệu hoa hung hăng run rẩy, "bùm" một tiếng rơi trên mặt đất, xung quanh truyền đến tiếng mũi tên vù vù, dân chúng vây xem ầm ầm tản ra ôm đầu chạy loạn, trong miệng còn hô: "Cướp hôn, cướp hôn rồi!”
Cơ Ngọc Lạc kéo khăn voan xuống, lông mày nhỏ nhíu lại, không ngờ thật sự có người hành thích, nhưng biết rõ Hoắc Hiển chưa tới vẫn còn ra tay, những người này…
"Trong kiệu hoa chính là tân phụ của Hoắc tặc kia, nàng ta đã cùng Hoắc tặc lưỡng tình tương duyệt, nói vậy cũng không phải là thứ tốt lành gì, hôm nay chúng ta không giết được họ Hoắc, giết người trong lòng hắn coi như trừng phạt nhỏ, đều lên hết cho ta!"
“…”
Cơ Ngọc Lạc không nói gì nghẹn họng một lúc, chợt nghe bên trái truyền đến tiếng xé gió, nàng lập tức nghiêng người né tránh, một mũi tên nhọn đã sượt qua cổ cắm thẳng vào trong kiệu, mặc dù Cẩm Y Vệ ở bên ngoài ngăn cản cũng vẫn có thích khách tới gần kiệu hoa.
Mắt thấy kiệu hoa bị đao đâm ra mấy lỗ thủng, Cơ Ngọc Lạc nắm chặt lòng bàn tay, cũng là lần đầu tiên cảm thấy ngột ngạt vì có lực mà không có chỗ sử dụng.
Nữ nhân Cơ gia yếu ớt mềm mại không phải là một nữ tử có võ công trong người, nếu giờ khắc này nàng ra tay ắt hẳn sẽ khiến người ta chú ý, cũng chỉ có thể dựa vào mấy Cẩm Y Vệ kia bảo vệ lẫn nhau thôi.
Nhưng nhân số thích khách đông đảo, lại có cung tiễn công kích cự ly xa, hơn nữa bách tính chạy trốn quấy rối, Cẩm Y Vệ chậm rãi rơi vào thế hạ phong, khi Cơ Ngọc Lạc cảnh giác với mũi tên xung quanh, nóc kiệu hoa đã bị lật tung.
Nàng nhíu mày đứng dậy, một bộ khăn quàng vai chỉ vàng rạng rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời, khuôn mặt không có khăn voan đỏ che chắn kia quả thực là một bia ngắm sống, càng lúc càng nhiều đao kiếm đâm về phía nàng, mà nàng chỉ có thể giả bộ tay trói gà không chặt trốn ở phía sau Cẩm Y Vệ, né tránh những đao kiếm kia không để người phát hiện ra.
Nhưng một mũi tên nhọn chéo phía trên bay đến, Cơ Ngọc Lạc xoay người tránh đi đã thấy mũi tên kia còn chưa bắn tới trước mắt, ngay giữa không trung đã bị đánh rơi.
Cơ Ngọc Lạc ngửa đầu, chỉ thấy một bóng người mặc bạch y ngồi giữa tầng hai tửu lâu khí chất xuất trần, vô cùng dễ nhận ra.
Lúc nàng nhìn qua, Tạ Túc Bạch cũng đang rũ mắt nhìn nàng.
Trong nháy mắt giao nhau ngắn ngủi này, không thấy rõ trên mặt Tạ Túc Bạch là vẻ gì, chỉ bị ánh sáng giống như hỉ bào của cô nương khúc xạ đến chói mắt, không tự giác nhíu mày.
Cơ Ngọc Lạc có chút ngoài ý muốn.
Nàng cho rằng Tạ Túc Bạch sau ngày đó sẽ rời kinh, nhưng hôm nay y lại xuất hiện ở chỗ này, trong lâu có biến cố gì ư?
Nhưng không đợi Cơ Ngọc Lạc suy nghĩ sâu xa, chợt nghe xa xa tiếng vó ngựa chạy đến, Tạ Túc Bạch trong nháy mắt cài mặt nạ lại để người hầu đẩy vào bên trong.
Cơ Ngọc Lạc vừa thu hồi tầm mắt đã bị vị tân lang khoan thai đến chậm kia vớt lên lưng ngựa.
Khi ý thức được người đến là ai, Cơ Ngọc Lạc lập tức đè lại động tác muốn ra tay theo bản năng, nhưng đồng thời nàng cũng hít sâu một hơi, thân thể giả bộ nhu nhược còn sâu hơn so với lúc nãy ở hiện trường ám sát!
Tư thế này của Hoắc Hiển gần như là ôm nàng vào lòng.
Hơi thở nam tử ùn ùn kéo đến khiến nàng khó chịu nhắm mắt lại, kim hoa trên trán đã hơi nhăn lại, mà e rằng con ngựa này của Hoắc Hiển không phải ngựa bình thường, chạy thật sự quá nhanh, Cơ Ngọc Lạc hơn nửa ngày qua ngay cả nước cũng không uống một ngụm, trong lòng khó chịu cộng thêm thân thể khó chịu, ngay cả mặt nàng cũng căng thẳng theo.
Lúc đến Hoắc phủ sắc mặt đã khó coi đến gần như tái nhợt.
Hoắc Hiển nắm khăn voan đỏ trong tay, thân hình người này quá cao lớn, khi hắn đi tới trước mặt có thể chặn hết ánh mặt trời làm cho người ta có một loại cảm giác bị "từ trên cao nhìn xuống", hắn trải khăn voan lên đầu Cơ Ngọc Lạc.
Trước mắt Cơ Ngọc Lạc tối sầm lại, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của nam nhân: "Đừng khẩn trương, xung quanh đều có bố trí không tổn thương đến nàng được.
”
Cơ Ngọc Lạc lập tức giương mắt, cho nên! Hôm nay là một ván cờ?
Hồng Sương đỡ Cơ Ngọc Lạc gần như có thể cảm giác được nàng hít sâu một hơi, dùng giọng điệu dịu dàng trả lời: "Ừ, ta không khẩn trương.
”