Nhất Trâm Tuyết


Bích Ngô thì sắc mặt mệt mỏi, viện này không lớn không nhỏ lúc thu dọn tương đối vất vả, nhưng nàng ấy cũng không dám mở miệng sai khiến hạ nhân Mộc Thu Uyển.

Cho dù làm nha hoàn cũng chia làm ba bảy loại.

Hầu hạ lão gia phu nhân là hạng nhất, ngược lại, bên người đại tiểu thư lại là hạng thấp nhất.
Còn có thể như thế nào nữa đây, nếu có trách cũng chỉ trách mệnh đại tiểu thư không tốt, mệnh nàng ấy cũng không tốt.
Bích Ngô nhận mệnh đi thu dọn phòng, cửa sổ vừa đẩy ra, bụi dày đã bay đầy trời, chỉ nghe mấy tỳ nữ ngoài cửa sổ ôm chổi thấp giọng nói chuyện phiếm:
“Đại tiểu thư cũng thật có mặt mũi, quấy rối hôn sự của tam tiểu thư còn dám dọn đến bên cạnh phu nhân.”
“Còn không phải sao, phu nhân dùng bữa trưa ít hơn nửa chén cơm, đại tiểu thư ở thêm một ngày, e rằng chúng ta đều không dễ chịu.”
“Chẳng trách nói nàng là sao chổi, mau gả ra ngoài đi cho rồi.”

“Vậy chúng ta cách nàng quá gần có thể dính vào xui xẻo không? Ta nghe người khác nói như vậy…”
Thanh âm tuy thấp nhưng từng chữ từng câu từ ngoài cửa sổ bay vào để người ta nghe được rất rõ ràng, không hề mơ hồ.
Bích Ngô nghe rõ, Cơ Ngọc Lạc cũng nghe rõ.
Nếu là Cơ Ngọc Dao chân chính nghe xong có lẽ sẽ phải rầu rĩ không vui rất lâu, nhưng nàng cũng không phải, Cơ Ngọc Lạc thờ ơ, thậm chí có chút muốn cười, nàng xoay người đã thấy Bích Ngô đỏ mắt muốn an ủi nàng, vì thế Cơ Ngọc Lạc dừng lại một lát, uốn nắn chính mình thành bộ dáng thản nhiên như Cơ Ngọc Dao, cố gắng cười, nói: "Ta không sao.”
Biểu tình thờ ơ hờ hững như vậy ngược lại làm cho đầu óc Bích Ngô tự bổ não ra một vạn loại chua xót, chỉ cảm thấy càng thêm thê lương, răng môi tràn ra một tiếng than thở.
Cơ Nhàn Dư nhớ thương a tỷ nàng ấy ở Tĩnh Tư đường ăn không ngon, mới vừa vào viện đã đi đến phòng bếp nhỏ vơ vét mấy xấp bánh ngọt, lại bị Lâm Thiền bắt được trên đường đi đến biệt viện.
Cửa phòng khép lại, hai mẫu nữ mắt to trừng mắt nhỏ, không khí hạ xuống điểm đóng băng.
Trong thoáng chốc, ánh mắt Lâm Thiền rơi vào trên hộp thức ăn trong tay Cơ Nhàn Dư, hít sâu một hơi nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần…"
“Cách a tỷ ta xa một chút, đúng không?" Khuôn mặt Cơ Nhàn Dư nhăn lại, cướp lời Lâm Thiền.
Lâm Thiền bị nàng ấy làm nghẹn họng, tức giận nói: "Người bên ngoài chỉ ước gì có thể trốn tránh, con thì ngày nào cũng chạy tới tiếp cận, sao ta lại có thể sinh ra một nữ nhi ngốc như con cơ chứ?"
Cơ Nhàn Dư nhíu lông mày, nói: "Nhưng nhiều năm qua không phải con vẫn ổn sao? Những hòa thượng thối kia nói nhăng nói cuội mà mẫu thân cũng tin, a tỷ cũng là con ruột của người kia mà, mẫu thân có biết a tỷ sẽ thất vọng đau khổ bao nhiêu không?...!Lòng người đều làm bằng thịt, sao trái tim mẫu thân lại làm bằng sắt thế.”
“Dù sao con cũng không được đi, người đâu, dẫn tam tiểu thư trở về phòng!"
Từ nhỏ đến lớn, Cơ Nhàn Dư không ít lần bị Lâm Thiền giam lỏng vì Cơ Ngọc Dao, vừa nghe hai chữ "người đâu" sẽ theo phản xạ có điều kiện ôm hộp thức ăn co cẳng bỏ chạy, căn bản không cho Lâm Thiền cơ hội phản ứng.
Lâm Thiền ngẩn ra, tức giận đến mức đau đầu lại tái phát, ấn huyệt Thái Dương liên tiếp nhíu mày: "Nha đầu này…”
Ma ma đỡ lấy bà ta, rót cho bà ta một ly nước chậm rãi thở.
Thật ra Lâm Thiền chỉ mới ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, dung nhan vốn nên xinh đẹp lại có vẻ sầu khổ, những năm này bà ta sống không hài lòng, bởi vì thiếp thất Cố Nhu và cũng bởi vì Cơ Ngọc Dao.
Chỉ cần nghĩ tới Cơ Ngọc Dao, trong lòng bà ta tựa như bị tảng đá lớn chặn lại, ngày ngày đè ép khiến bà ta không thở nổi, nhất là mỗi lần Cơ Nhàn Dư ở trước mặt ba ta a tỷ ngắn a tỷ dài, bà ta lại càng khó chịu giống như ăn cám nuốt rau.
Sao Vạn ma ma có thể không biết bà ta buồn bực chỗ nào, chỉ thở dài: "Phu nhân cũng chớ ngăn cản nữa, tỷ muội các nàng tình thâm, nếu phu nhân ngăn cản như vậy chỉ vô duyên vô cớ tổn thương tình mẫu tử của người cùng tam tiểu thư thôi, cần gì phải như vậy? Huống chi đại tiểu thư còn có thể ở trong phủ bao lâu nữa đâu, cứ để mặc nàng đi thôi.”

Lâm Thiền nhíu mày không tình nguyện, nghe xong lời này trong lòng hết sức hối hận.
Sớm biết thế hai ba năm trước Cơ Ngọc Dao cập kê thì đã nên quan tâm nhiều đến hôn sự của nàng hơn, khi đó nếu bàn hôn sự thì hiện giờ đã sớm gả ra ngoài rồi, chọn một phu gia rời xa kinh đô, vừa không cần phiền lòng Cơ Nhàn Dư lúc nào cũng gần gũi a tỷ nàng, cũng không có chuyện Hoắc Hiển hiện giờ, như thế hôn sự với An Quốc Công phủ cũng có thể thuận lợi.
Nhưng hai năm nay tất cả tâm tư bà ta đều đặt trên người nhi tử của Cố Nhu nên không để ý đến chuyện này, ai ngờ tình thế trong nháy mắt đã lên men thành cái dạng như hôm nay.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiền nặng nề nhắm mắt lại: "...Đều là nghiệt duyên.”
Bên kia, Cơ Nhàn Dư không chỉ sắp xếp đồ ăn, còn sai người dọn dẹp biệt viện sạch sẽ.

Có người thương và không người đau khác nhau ở chỗ này đây, lời nàng ấy nói hạ nhân không dám không theo.
Trong viện rất nhanh đã trở nên sạch sẽ, ngay cả gió mát cũng vui sướng thổi lá cây rào rào rơi xuống.
Cơ Ngọc Lạc dựa vào bên cửa sổ, trong tay thưởng thức hạt châu mượt mà trên đầu trâm, ánh chiều tà buổi chạng vạng rơi vào trên lông mi cong cong dày đặc của nàng, phảng phất như một tầng sóng vàng mông lung làm cho cả người nàng toát lên khí chất không nhiễm bụi.
Bích Ngô thưởng thức mỹ nhân, sau đó đưa hộp thức ăn lên, nói: "Đây là bánh ngọt tam tiểu thư đưa tới, nàng ấy còn nhớ rõ tiểu thư thích đồ ngọt.”
Ánh mắt Cơ Ngọc Lạc từ trâm cài rơi xuống trên khay sứ, lại nghe Bích Ngô "Ôi chao" một tiếng, từ trong hộp thức ăn lấy ra một cái hộp nhỏ, vừa mở ra đã thấy ba cái vòng ngọc màu sắc khác nhau, trong đó gây chú ý nhất chính là vòng ngọc đỏ.
Ngọc kia đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, màu sắc tính chất đều được coi là thượng thừa, không phải vật hiếm lạ có thể tùy ý mua được trong cửa tiệm ở bên ngoài, chỉ e rằng là Lâm Thiền cho Cơ Nhàn, mà nhìn mặt ngoài không có nửa điểm mài mòn đủ để nhìn thấy chủ nhân trước đã quý trọng đến thế nào.
Ngay cả tiểu nha hoàn không biết nhìn hàng như Bích Ngô cũng không khỏi tán thưởng, lại nói: "Tam tiểu thư thật tốt, nếu nói trong phủ còn có ai thật lòng đối xử tốt với tiểu thư, e rằng cũng chỉ có tam tiểu thư thôi.”

Cơ Ngọc Lạc vuốt ve vòng ngọc, lông mi dày che đi sự khinh thường trong con ngươi, trên mặt nàng không nhìn ra chút vui mừng nào, chỉ từ khóe miệng kéo ra một độ cong khiến người ta không hiểu rõ ý, nói: "Đúng vậy, tính tình muội ấy ngây thơ thuần lương khiến người ta yêu thích.”
Cơ Nhàn Dư ôm một tấm lòng áy náy với Cơ Ngọc Dao, bởi vì nàng ấy cảm thấy, Lâm Thiền quá yêu thương nàng ấy mà lại quá lạnh nhạt với Cơ Ngọc Dao, giống như nàng ấy đã đoạt đi phần quan tâm thuộc về a tỷ kia, vì thế nàng ấy hao hết tâm tư tìm cách bổ sung từ các phương diện, Lâm Thiền cho nàng ấy cái gì, nàng ấy sẽ muốn chia nàng một nửa, thậm chí cho Cơ Ngọc Dao càng nhiều hơn.
Như vậy có thể làm cho giữa hai người trở nên công bằng.
Thiếu nữ chưa trải qua thế sự, suy nghĩ luôn đặc biệt tốt đẹp.

Nàng ấy thậm chí còn cố gắng tu bổ tình mẫu nữ giữa Lâm Thiền và Cơ Ngọc Dao, cho rằng qua vài năm nữa, Lâm Thiền nghĩ thoáng sẽ không để ý đến mệnh cách bát tự điềm gỡ của Cơ Ngọc Dao, như thế sẽ có thể yêu thương nàng nhiều hơn một chút.
Càng buồn cười hơn nữa chính là, Cơ Ngọc Dao cũng cho là thế.
“Cạch" một tiếng, Cơ Ngọc Lạc đóng hộp lại, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhạt đi: "Chỉ có điều ngây thơ quá mức.”
Đến mức có chút chút ngu xuẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận