Nhất Trâm Tuyết


Nàng quay đầu nhìn cảnh trí phồn hoa bên ngoài xe, dọc theo đường cửa tiệm san sát như rừng, người người nhốn nháo, buổi sáng là canh giờ của đa số người đi chợ, trên đường tắc nghẽn, xe ngựa di chuyển một lúc lâu mới ra khỏi phố xá đông đúc.
Cách cổng thành một đoạn, Cơ Ngọc Lạc thấy đội ngũ ra khỏi thành xếp thành hàng dài uốn lượn khúc khuỷu, không khỏi nói: "Hôm nay là ngày gì thế, sao người ra khỏi thành lại nhiều như vậy.”
Cơ Nhàn Dư ăn bánh ngọt, nghe vậy liền uống trà nóng nói: "Không phải ngườira khỏi thành nhiều, a tỷ nhìn kỹ xem, là tốc độ ra khỏi thành quá chậm, quan sai điều tra nghiêm ngặt, một Lộ Dẫn đều phải đánh giá qua lại nhất là nữ tử.”
Cơ Ngọc Lạc dừng lại một chốc, trong nháy mắt chuyển mắt che lại sắc bén trong mắt, nàng nói: "Là bởi vì chuyện Hoắc phủ bị ám sát tháng trước sao?"
Cơ Nhàn Dư gật đầu, không hỏi làm sao Cơ Ngọc Lạc biết chuyện này, dù sao chuyện này động tĩnh lớn như vậy nên có biết cũng không ngạc nhiên.
Nàng ấy cảm khái nói: "Ước chừng đã một tháng rồi, Cẩm Y Vệ còn đang truy bắt người chung quanh, bởi vì thích khách kia là nữ tử nên bọn họ liền bèn tra hỏi cô nương từng nhà, nháo loạn đến mức khiến lòng người hoảng sợ, nghe nói bởi vì chuyện này mà Hoắc đại nhân còn bị dâng tấu tố giác tội trạng nữa đấy.”
Dứt lời, Cơ Nhàn Dư vội ngừng nói, mới nhớ tới hôm nay người bị dâng tấu tố giác tội trạng này chính là tỷ phu tương lai của nàng ấy, sợ nhắc tới chuyện đau lòng của a tỷ, vì thế nàng ấy cẩn thận liếc Cơ Ngọc Lạc một cái.
vẻ mặt Cơ Ngọc Lạc không có gì khác thường, chỉ dùng ngón tay chống cằm hỏi như tùy ý: "Hoắc phủ ngày xưa bị ám sát cũng gây ra trận thế lớn như vậy ư?"
Thường ngày cũng chưa từng nghe nói qua.


"Cơ Nhàn nói xong lại nghiêm túc suy nghĩ, vẫn lắc đầu.
Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên nghe được một trận xôn xao trong đám người, thanh âm dần dần hỗn loạn, mơ hồ nghe được phía trước có người đang hô lên: "Tránh ra, tất cả tránh ra!"
Xa phu chạy xe ngựa sang một bên, Cơ Nhàn Dư đẩy ra cửa xe thăm dò nói: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"
“Tiểu thư, hình như là xe tù của Hứa thái phó.”
Cơ Ngọc Lạc đẩy rèm ra nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy nóc xe tù cao cao, trong khe hở của đám người mơ hồ nhìn thấy một góc áo tù cùng vài sợi tóc bạc trong xe.

Mấy ngày trước Hứa Hạc bị nhốt ở đại ngục ngoài thành, hôm nay áp giải vào thành để hành hình.
Nàng đã nghe nói qua về Thái phó Hứa Hạc.
Từ khi Đại Chu khai quốc tới nay đây là người duy nhất thi đậu lục nguyên, công danh bao nhiêu người hâm mộ cũng không dám hâm mộ, là năm đó Hiển Trinh đế, cũng chính là Hoàng đế trước trước nữa tự mình đặt làm thái phó của Thái tử, tuy rằng cuối cùng Thái tử không thể đăng cơ nhưng sau đó tiên đế cũng tương đối kính trọng ông ấy, còn tự mình đi nghe ông ấy giảng bài, gọi ông ấy một câu Đế sư cũng thật sự không quá đáng.
Người này đầy bụng kinh luân, kiến thức uyên bác, duy nhất không đủ chính là quá mức thẳng thắn cương trực không biết tự mình thay đổi linh hoạt, cho dù là sai lầm của Hoàng đế mà ông ấy cũng dám bắt, hoàn toàn không nhớ trên cổ mình vẫn còn cái đầu.
Gặp được quân chủ tấm lòng rộng rãi thì thôi đi, nhưng người này nghe nói rất không thích nghe ngôn quan can gián, chỉ e rằng hôm nay cũng bất mãn đã lâu đối với thái phó nhanh mồm nhanh miệng này, nếu không sao có thể nói chém là chém như thế.
Cơ Ngọc Lạc khẽ nhướng mi mắt lên, cũng không sinh ra tình cảm kính nể tiếc hận gì, nàng quả thật không thể hiểu được hành động đặt mình vào mũi đao còn có ý đồ nâng đỡ thiên hạ này, kết quả chẳng qua chỉ là phí công tự mình cảm động mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, cổng thành đột nhiên an tĩnh lại.
Quan sai giam giữ tù nhân rút đao, đám người ồn ào liên tục lui ra chia làm hai, vây quanh ở hai bên tự mình dọn đường.

Chỉ thấy trong xe tù là một lão giả lớn tuổi đang ngồi, tóc ông đã bạc trắng rối bời rối tung, tay đeo xiềng xích, cả người chật vật không chịu nổi nhưng vẫn cực kỳ hình hậu, đang ngửa đầu gầm lên từng câu làm người ta nghe được rõ ràng:

“Hoắc Hiển! Uổng công Hoắc gia ngươi là khai quốc công huân, đời đời trung tướng, chiến công hiển hách, thế mà lại sinh ra một con cháu bất tài như ngươi, quả thực là nghiệp chướng! Nhớ năm đó Lâu đại tướng quân khen ngươi một tiếng là anh tài có thể uốn nắn, thu ngươi làm đồ đệ, truyền thụ võ nghệ cho ngươi, nếu ông ta dưới suối vàng biết được sao có thể an tâm! Nay mặc dù ta chết nhưng sĩ khí trung nghĩa không dứt, ngươi giết một giết hai, còn có thể tàn sát được hết hiền thần khắp thiên hạ sao?”
"Xưa nay dòng gian nịnh không có kết cục tốt, bây giờ chẳng qua ngươi cũng chỉ sống tạm mà thôi, hành vi như thế, sau này nhất định sẽ rơi vào cái chết không toàn thây, kết cục đoạn tử tuyệt tôn!
Ông ấy còn đang tiếp tục mắng, Cơ Nhàn Dư lại nghe đến choáng váng, đoạn tử tuyệt tôn...!Đây chẳng phải là mắng cả a tỷ nàng ấy vào sao?
Nàng ấy vội buông rèm xuống như thể làm vậy có thể sẽ không nghe thấy thanh âm vang dội bên ngoài nữa, Cơ Nhàn Dư an ủi: "A tỷ...!Những thứ này đều không tính, tỷ đừng để trong lòng.”
Cơ Ngọc Lạc cười với nàng ấy, nói: "Muội yên tâm, ta không sao.”
Nhưng nụ cười này trong mắt Cơ Nhàn Dư nhìn thế nào cũng đang ra vẻ kiên cường.
Lại nghe bên ngoài xe ngựa phẫn nộ hô không ngừng, vả lại có thế càng mắng càng mãnh liệt, thái phó bác học, tài ăn nói rất cao, một phen miệng lưỡi này gần như đã mắng Hoắc Hiển thành chuột trong cống rãnh, làm cho người ta nghe thôi đã cảm thấy hôi thối không chịu nổi.
Vả lại ông ấy vừa mắng còn vừa tỉ mỉ đếm lại những việc ác của Hoắc Hiển trong những năm gần đây, lật lại từng chuyện lớn chuyện nhỏ, cái gì sa vào sắc đẹp, cưỡng đoạt tiểu thiếp của đồng liêu.

Ác ý tràn đầy hậu cung, lừa gạt đế vương, lừa gạt hoàng thượng liên tục không để ý tới triều chính.

Trong mắt không có pháp kỷ, không chỉ mang bội kiếm vào cung mà còn chém giết Ngôn quan bị Ngự Sử đài buộc tội đương triều.


Cấu kết với hoạn đảng cùng một giuộc họa loạn triều cương, giết hại triều thần, còn lột da người thủ đoạn tàn bạo, làm người ta giận sôi máu...!Vân vân như thế, nhiều tội ác không đếm xuể, nếu dùng giấy bút viết xuống e rằng cũng có thể thành một thư vấn tội vạn chữ kinh hãi thế tục.
Cơ Ngọc Lạc hứng thú lắng tai nghe, trong những lời đồn đãi này có chút nàng biết được, có chút ngược lại chưa từng nghe nói đến, đang lúc cảm thấy mới lạ, mặt đất đột nhiên rung động, tiếng vó ngựa theo đó mà đến.
Xung quanh lại trở nên ồn ào, có người sợ hãi nói:
“Là Trấn Phủ Ti, người của Trấn Phủ Ti tới rồi.”
“Đi mau đi mau, ngày mai lại ra khỏi thành vậy, thật sự quá xui xẻo…
Cơ Ngọc Lạc dừng lại, cây trâm trong tay trong lúc không để ý đã cắt đứt đầu ngón tay.
Sau khi xuất thần ngắn ngủi, nàng ngước mắt, từ trong khe hở tấm rèm chậm nhìn thấy một đội nhân mã hùng hổ từ xa chạy như bay đến, người ở giữa đặc biệt bắt mắt, cho dù cách thật xa cũng có thể nhìn thấy bộ Kỳ Lân phục giương nanh múa vuốt của hắn mang theo gió lạnh xông thẳng tới, Kỳ Lân trên áo choàng phảng phất như chim ưng xoay quanh, khí thế hung hăng.
Nơi hắn đi qua nhấc lên một trận gió, trong nháy mắt rèm đã bị vén lên, hắn chợt quay đầu làm như rất lơ đãng liếc nàng một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận