Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Việc Đậu Đậu là “con riêng” mấy ngày nay thì càng đồn càng “nóng”. Bị đồn tới mức mà nó cũng đã biến thành tóc vàng mắt vàng mất rồi!

Hôm nay Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt đi thử lễ phục. Ngày Tư Đồ Nhất Tương chọn cho bọn họ là tết trung thu năm nay. Dương lịch là ngày mười hai tháng chín.

Người nam rất đẹp, người nữ lại càng đẹp. Các nhân viên trong cửa hàng lễ phục vô cùng nhiệt tình đón chào bọn họ.

Tư Đồ Tảm Nguyệt lại không để ý đến những bộ lễ phục này, bởi vì nhãn cầu của nàng đã bị mấy bộ y phục nhỏ đáng yêu hấp dẫn rồi.

“Ai nha, thật đáng yêu! Hứa Minh ngươi qua đây nhìn đi ” Tư Đồ Tảm Nguyệt vuốt bộ y phục nhỏ nói.

“Ha ha, tiểu thư, cái mà cô xem là lễ phục cho các hoa đồng mặc.” Nhân viên cửa hàng cười giải thích.

(hoa đồng: mấy bé đi sau cô dâu chú rể đó)

Một hàng dài tiểu lễ phục, có bộ cho nam hài mặc, mà cũng có bộ cho nữ hài mặc. Đủ mọi kích cỡ. Bất quá Tư Đồ Tảm Nguyệt phát hiện, bộ nhỏ nhất Đậu Đậu cũng mặc không vừa, chắc chắn là rất rộng. Mặc dù mấy ngày nay Đậu Đậu không biết tại sao thoáng chốc lớn lên không ít, sắp lớn bằng hài tử một tuổi rồi.

“Ai Biết ngươi sẽ như vậy mà.” Hứa Minh cảm thấy thật bất đắc dĩ. Gần đây mỗi lần dẫn Nguyệt đi dạo phố, nàng đều ngắm quần áo Đậu Đậu có thể mặc. Rõ ràng là mua xong, hình dáng Đậu Đậu mặc thế nào nàng cũng đều không nhìn đến…

Nói đến đây, Hứa Minh lại nhớ đến cuộc trò chuyện với Tư Đồ Nhất Tương chiều qua.

“Ta nói này người anh em, ngươi có phải là đã quá mức quan tâm đến Đậu Đậu rồi không?” Hứa Minh hỏi như vậy. Hắn cảm thấy Đậu Đậu đã thật sự trở thành một sự uy hiếp đối với Tư Đồ Nhất Tương rồi. Nhưng đây cũng không thể coi là chuyện tốt lành gì.

“A, đúng.” Tư Đồ Nhất Tương không hề phủ nhận, lơ đãng quay đầu lại ngắm Đậu Đậu đang ngủ trưa trên giường, Đậu Đậu vốn rất quan trọng với hắn. Không quan tâm là điều không thể.

“Quái nhân!” Hứa Minh nhìn ra tình cảm trong mắt của Tư Đồ Nhất Tương. Vậy thật rất kì quái, đối với một đứa trẻ…

Chuyện Đậu Đậu thực tế đã mười bốn tuổi, Hứa Minh biết. Nhưng nó dù sao cũng đang trong hình dạng của một tiểu hài tử. Hắn không thể lý giải.

“Không sao cả, ta từ trước tới nay không cho rằng bản thân bình thường.” Tư Đồ Nhất Tương quay đầu cười nói.

“Ta chỉ là không thể lý giải.”

“Vậy ta hỏi ngươi, nếu có ngày thân thể Tảm Nguyệt hoá nhỏ, ngươi sẽ không thích nàng nữa sao?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi.

“Đương nhiên không thể, nàng dù biến thế nào vẫn là nàng.” Hứa Minh nói ngay.

“Vậy cũng giống như loại cảm giác đó. Ta có khi luôn cảm giác có thể thấy hình dáng khác của Đậu Đậu. Chính là… Hình dáng nó mười bốn tuổi.” Tư Đồ Nhất Tương lần đầu nói ra chuyện này. Hắn có lúc thấy được một thân ảnh. Một thân ảnh mĩ lệ có mái tóc dài màu lam. Tuy không ai nói cho hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy thân ảnh này chính là hình dáng khi Đậu Đậu mười bốn tuổi.

“A, thật kì dị.”

“Có một chút… Mà ta nói Hứa Minh này, ngươi dạo này nói nhiều hơn trước kia không ít.” Tư Đồ Nhất Tương gần đây mới phát hiện.

“Chính xác ” Hứa Minh chỉ có thể nói, hắn là bởi vì hiện tại được ở cùng với Tảm Nguyệt rất vui vẻ. Muốn biểu đạt nhiều hơn, tự nhiên cũng sẽ nói nhiều hơn.

Tư Đồ Tảm Nguyệt ở đó ngắm tiểu lễ phục, nhưng mãi không thấy Hứa Minh có động tĩnh gì. Nàng quay đầu quan sát đã nửa ngày cũng không thấy Hứa Minh có phản ứng. Vì vậy…

“Hứa Minh, có phải ngươi không muốn kết hôn, đúng không?” Tư Đồ Tảm Nguyệt vỗ nhẹ cánh tay Hứa Minh hỏi.

“Gì? Nguyệt, làm sao vậy?” Hứa Minh bỗng nhiên hoàn hồn.

“Ưm Ta hỏi ngươi không muốn kết hôn có phải không? Nếu như vậy, ngươi…” Tư Đồ Tảm Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới quan hệ của nàng và Tư Đồ Nhất Tương. Nghĩ đến Hứa Minh có phải bởi vì chuyện này nên mới không dám “ăn xong không chịu trách nhiệm” hay không. Nếu là như vậy thì kết hôn hay không kết hôn cũng nào có ý nghĩa gì.

“Lại thích nghĩ lung tung rồi!” Hứa Minh nói xong liền ôm lấy Tư Đồ Tảm Nguyệt, ngay tại chỗ hôn lên môi nàng. Hắn nếu không muốn lấy Tảm Nguyệt, trừ phi mọi người trên đời này không ai muốn kết hôn!

“Hứ, ai bảo ngươi cứ đờ người ra?” Tư Đồ Tảm Nguyệt tựa lên vai của Hứa Minh cười hạnh phúc.

Nhân viên cửa hàng thường thấy loại chuyện này, nên cũng không thấy kì quái chút nào.

Hứa Minh nhéo nhéo mũi của Tư Đồ Tảm Nguyệt, sau đó bắt đầu chọn lễ phục cho bọn họ mặc. Việc này thực sự rất tốn thời gian.

Sau khi đã ước lượng xong số đo, Tư Đồ Tảm Nguyệt quyết định chọn một bộ áo cưới có dây vai mảnh để lộ lưng. Váy rất dài, nói đúng ra là loại có thể kéo lê trên mặt đất. Thân hình của nàng đẹp, nên nhân viên cửa hàng cũng cật lực bầu chọn bộ này. Tin tưởng rằng Tư Đồ Tảm Nguyệt mặc vào sẽ vô cùng cao quý trang nhã.

Hứa Minh chọn chính là một bộ lễ phục màu trắng ngà, là cùng một cặp với bộ của Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Ngươi còn thích cái gì, chúng ta ngắm nữa.” Hứa Minh ôn nhu nói.

Cửa hàng này không chỉ có lễ phục, ngay cả các loại vật phẩm trang sức và vật nhỏ dùng để bày biện trong nhà cũng có. Những người chuẩn bị kết hôn, phần lớn cũng đều muốn trang trí tân phòng. Sau khi đến đặt lễ phục, lúc đi đều là tay không. Bày bán những đồ này có rất nhiều người mua. Còn những đồ trang trí nhà được bày bán cũng rất dễ thương.

Tư Đồ Nhất Tương cùng với Hứa Minh và Trần Húc Đông, luôn luôn là mối quan hệ còn thân thiết hơn so với anh em ruột. Tư Đồ Nhất Tương chưa bao giờ bạc đãi anh em. Vì thế tài lực của Hứa Minh và Trần Húc Đông tuy không bằng Tư Đồ Nhất Tương, nhưng cũng không kém là bao.

Bọn họ mua đồ, trước giờ chỉ xem thích hay không, chưa từng để ý giá cả thế nào …

“Ừm Ta muốn đặt một bộ lễ phục cho Đậu Đậu Giống như vậy.” Tư Đồ Tảm Nguyệt chỉ vào khu chuyên đồ cho hoa đồng.

“Được.”

Tư Đồ Tảm Nguyệt cùng nhân viên cửa hàng nói về vấn đề kích cỡ. Kì thực lễ phục nhỏ như của Đậu Đậu, cửa hàng này trước giờ chưa từng làm qua. Nhưng chỉ cần khách hàng yêu cầu, cửa hàng bọn họ cơ bản đều có thể làm được.

Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt ở ngoài dùng xong bữa trưa mới quay về nhà. Vào đến cửa phát hiện, Tư Đồ Nhất Tương không biết đang xắn tay áo ở trong nhà bận làm gì.

“Lão đệ, làm gì đó?” Tư Đồ Tảm Nguyệt hiếu kì đi lại hỏi.

“Tắm cho Đậu Đậu.” Tư Đồ Nhất Tương ngữ khí kì lạ trả lời.

“A! Ta muốn xem.” Tư Đồ Tảm Nguyệt phe phẩy túi xách hướng phòng Tư Đồ Nhất Tương…

“Ngươi quay lại cho ta!” Tư Đồ Nhất Tương kéo Tư Đồ Tảm Nguyệt lại. Đậu Đậu hiện tại đang để trần nhẵn bóng, sao có thể để Tư Đồ Tảm Nguyệt thấy được!

“Oa!” Tư Đồ Tảm Nguyệt mới liếc nhìn qua bên trong đã bị Tư Đồ Nhất Tương kéo trở về. Nhìn thấy Đậu Đậu ở trong bể cá thuỷ tinh, nhưng chưa nhìn rõ. Phát điên a!

“A, Nguyệt ngươi thật là…” Hứa Minh cười, người yêu hắn có lúc giống như một nữ nhân thành thục, có lúc lại hệt như một tiểu cô nương.

“Đi đặt lễ phục sao?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi. Tay kéo Tư Đồ Tảm Nguyệt vẫn không buông ra.

“Tử lão đệ, ngươi buông tay ra cho ta.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhấc chân đá một cước.

“À, đặt rồi.” Hứa Minh cười nhìn Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng chặn đòn công kích của Tảm Nguyệt, cũng không có ý định tới giúp. Tảm Nguyệt có sức sống như vậy, hắn cũng rất thích nhìn.

(Lộ: Ta biết rồi, Hứa Minh ngươi nha, có một bụng đen tối!

Hứa Minh: Ngươi để chuyện tốt của ta và Tảm Nguyệt kéo dài lâu như vậy, ngươi nói xem ta nên làm gì để cảm tạ ngươi? Ta sẽ không làm chuyện có lỗi với mấy chữ “bụng đen tối” đâu.

Lộ: Không cần, không cần không cần! Ta chưa từng nói gì, ta đã nói gì sao?

Hứa Minh: Ngươi hỏi những độc giả này xem.

Độc giả: Có! Lộ ngươi có nói!

Lộ: Ai nha, các ngươi sao có thể không khoan dung như thế?

Độc giả: Cái gì là khoan dung?!!!

Lộ:…)

“Ta nói này Hứa Minh, nữ nhân điên như vậy, ngươi coi trọng nàng ở điểm nào?” Tư Đồ Nhất Tương cười hỏi.

“!” Tư Đồ Tảm Nguyệt lập tức đỏ bừng mặt dừng lại động tác. Nàng không hi vọng Hứa Minh thấy khuôn mặt tức giận giống như một nam hài của mình.

“Đậu Đậu nhỏ như vậy? Ngươi xem trọng nó ở điểm nào?” Hứa Minh không trả lời, hỏi lại. Hắn như vậy cũng là giúp Tư Đồ Tảm Nguyệt thay đổi tình hình. Sao có thể để lão bà của hắn luôn ở thế hạ phong cho được?

“!” Lần này đổi thành Tư Đồ Nhất Tương không biết nói cái gì. Buông Tư Đồ Tảm Nguyệt ra, quay đầu lại đi về phòng mình. Hắn sao lại quên mất Đậu Đậu đang chờ hắn tắm cho nó.

Đậu Đậu lộ ra tiểu thí thí phấn nộn, nằm ngửa trong nước mà bơi. Từ sau khi hai ngày trước biến lớn hơn một chút, nó vẫn có thể trong hình dáng con người lặn dưới nước mà không bị ngạt. Vì sao lại như vậy thì nó không biết, dù sao cũng là có thể đi.

Lúc Tư Đồ Nhất Tương đến gần Đậu Đậu, Đậu Đậu không biết đang ở đó rì rầm cái gì.

Nếu như nghe kĩ, hắn sẽ nghe thấy Đậu Đậu đang nói những lời như này.

“Tiểu ngưu tiểu ngưu, mưa xuống không lo, mọi người có ô, ta có quần nhỏ.” (Tiểu ngưu = tiểu kê kê, cái này chắc hẳn mọi người đều đã biết)

“Đậu Đậu đang hát gì vậy? Có thể hát lại một lần cho Nhất ca ca nghe không?” Tư Đồ Nhất Tương nghi hoặc nói. Vừa nãy nghe dường như có giai điệu, lẽ nào đang hát bài hát nào đó???

“Dạ. Tiểu ngưu tiểu ngưu, trời mưa không lo. Mọi người có ô, ta có quần nhỏ.” Cánh tay nhỏ mập mạp của Đậu Đậu bơi bơi tại chỗ thuận miệng nói. Hoàn toàn là theo phản xạ trả lời câu hỏi.

“Ha ha, ngươi tiểu gia hoả này.” Tư Đồ Nhất Tương đột nhiên nhớ lại, đống đĩa phim hoạt hình trong nước sản xuất hắn mới mua – “Con đầu to, bố đầu nhỏ”. Nếu như nhớ không lầm thì trong phim có một đoạn thế này. “Đầu to đầu to, trời mưa không lo. Mọi người có ô, ta có đầu to.”. Đoán chừng tiểu gia hoả này đã sửa lại đoạn đó.

“!”Đậu Đậu tại chỗ dừng lại động tác bơi. Nó nghe thấy thanh âm của Nhất ca ca. Vậy những lời lúc nãy tự nói…

Ai nha, cha ơi. Xong rồi xong rồi. Thật mất mặt mà…

Đậu Đậu lập tức lật người, bơi sấp nha. Bơi sấp a bơi sấp, sẽ không thấy Nhất ca ca nha. Không thấy thì sẽ không mất mặt nữa…

Tư Đồ Nhất Tương nhìn dáng vẻ khôi hài của Đậu Đậu, giơ tay nhéo nhéo tiểu thí thí của nó. Mềm mềm nộn nộn, cực kì trơn mịn.

Ha! Cảm giác thật là tốt!

Vừa nãy đột nhiên Đậu Đậu nói muốn tắm, Tư Đồ Nhất Tương liền hỏi nó muốn tắm ở đâu. Đậu Đậu nói muốn ở trong bể cá của mình. Nó vẫn thích nhất bể cá thuỷ tinh này. Tư Đồ Nhất Tương đã quên chuyện Đậu Đậu là tinh linh ngư, đi chuẩn bị rất nhiều nước ấm. Hắn lo lắng Đậu Đậu bị lạnh. Kết quả là…

Đậu Đậu sợ nước ấm. Nó hiện tại chỉ có thể dùng nước lạnh mà tắm! Vì vậy lại thay…

Lúc trước là Tư Đồ Nhất Tương đi ra ngoài để lấy dầu tắm.

Đem cơ thể Đậu Đậu lật ngược lại, Tư Đồ Nhất Tương lấy một cái ghế dài nhỏ cho Đậu Đậu ngồi. Cái ghế dài này là lần trước Trần Húc Đông đến mua cho. Vẫn như cũ có hình nhân vật hoạt hình. Phía trên là hai chú gấu màu trắng rất đáng yêu,

Đậu Đậu ngồi ở trên ghế cúi đầu. Chuyện vừa nãy nó vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

Vẫn xấu hổ như cũ nha…

“Đậu Đậu, ngẩng đầu lên.” Tư Đồ Nhất Tương muốn lau cổ cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu nghe lời ngẩng đầu. Một mắt nhắm chặt, mắt kia thì ti hí nhìn trộm Tư Đồ Nhất Tương. Trên khuôn mặt trắng nộn có hai lúm đồng tiền nơi má hơi lõm vào, muốn đáng yêu bao nhiêu có đáng yêu bấy nhiêu.

“Tiểu gia hoả, mở mắt ra! Làm bộ dạng đáng yêu như vậy làm gì?” Tư Đồ Nhất Tương sờ sờ cái cằm nhỏ nhắn của Đậu Đậu nói.

Đậu Đậu mở mắt ra, sau đó lấy hai tay nho nhỏ nộn nộn che mắt lại.

“Ta mở mắt rồi nha ” Đậu Đậu ngọt ngào nhỏ giọng nói.

“Đứa nhỏ này, làm vẻ đáng yêu như vậy đều là ở đâu học được hả? Giới thiệu cho Nhất ca ca đi ” Tư Đồ Nhất Tương cười nói.

“Không nói cho ngươi!”

“……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui