Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Làm theo lời Đậu Đậu nói, quả nhiên Tư Đồ Nhất Tương đã có thể tạm biệt chuyện ba lần mở cửa mới thấy được cái bồn cầu.

Đậu Đinh và Đậu Tương sau khi bị phong ấn pháp thuật hình như không có chuyển biến gì kỳ lạ. Vẫn là hai tiểu ma đầu tinh quái, có điều bây giờ chỉ là hai tiểu ma đầu không có pháp thuật. Hai đứa dường như không nhớ chút gì về những pháp thuật của mình, và cũng chưa hề hỏi vấn đề này.

Những ngày tháng vui vẻ giống như hạt cát trôi qua tay. Trước kia Đậu Đậu không để ý rằng thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy, chỉ cần được ở cùng Nhất ca ca, một ngày của nó tựa như trong nháy mắt. Sau này có thêm hai bé cưng, một ngày lại càng ngắn ngủi. Trừ lúc ngủ ra, nó và Nhất ca ca đều phải chiến đấu với hai tiểu quỷ. Đảo mắt một cái đã hết một ngày, chớp mắt đã qua một tháng.

Hôm đó là ngày Quốc Tế Lao Động, Tư Đồ Nhất Tương và Trần Húc Đông dẫn theo bảo bối đến Vườn Bách Thú. Đậu Đinh và Đậu Tương mừng phát điên, chốc chốc lại chạy bên này, chốc chốc lại qua bên nọ. Đôi chân ngắn ngắn tròn tròn mập mập, nhưng không hiểu sao lại chạy nhanh đến vậy. Hai bé cưng diện đồ rất moden, lại đáng yêu, xinh đẹp, không chỉ vậy, người đi cùng cũng rất anh tuấn, nên đã thu hút không ít ánh nhìn. Có lẽ đã quen với việc được mọi người ngắm nhìn, nên mấy người bọn họ cũng không để ý.

Đậu Đinh đột nhiên dừng bước, ngón tay bé xíu chỉ về chỗ cách đó không xa: “Cha, người xem!”

Tư Đồ Nhất Tương nhìn theo hướng con gái chỉ, nơi đó đang có không ít người đứng xem. Thì ra là một đôi đang chụp ảnh cưới. Chụp ảnh cưới ở công viên không có gì mới lại, nhưng chụp ở Vườn Bách Thú thì đúng là đặc biệt. Ít nhất thì Tư Đồ Nhất Tương hắn là lần đầu tiên mới thấy.

“A, hai người này không biết đang nghĩ cái gì. Lại có thể đến Vườn Bách Thú mà chụp ảnh cưới.” Trần HÚc Đông vươn tay đón lấy con mình từ trong tay Cổ Thần Hi cười cười nói. Hắn cảm thấy ý tưởng này cũng không đến nỗi tệ. Vì ít nhất trên đời này có nhiều người muốn cũng không được.

“Ân, đúng là sáng tạo. Chụp hình cưới chung với động vật, ha hả ” Cổ Thần Hi xoa xoa cánh tay, Tiểu Dương Dương ngày càng mũm mĩm, hắn ôm cũng đã lâu, hai tay gần như tê đến mất cảm giác.

Đậu Tương nghiêng đầu nhìn một lúc, rồi quay lại hỏi: “Cha, tại sao mọi người không làm giống như họ?”

Trẻ con nói chuyện không hề biết nặng nhẹ, Tư Đồ Nhất Tương cũng không nói tiếng nào, chỉ yêu thương xoa đầu bé. Hắn đúng là chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ đến Vườn Bách Thú chụp ảnh cưới. Tuy nhiên, đúng là hắn thật sự đang âm thầm chuẩn bị hôn lễ của mình và Đậu Đậu.

Đậu Đậu quan sát sắc mặt của Tư Đồ Nhất Tương, phát hiện hắn dường như đang suy nghĩ chuyện gì. Điều này làm Đậu Đậu bất giác lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Chẳng hạn như, có phải Nhất ca ca đang muốn mình là nữ nhân không, nếu nó là nữ nhân, thì hai người đã có thể quang minh chính đại mà chụp ảnh cưới, giống như đôi tân nhân này vậy. Nhưng dù sao Nhất ca ca cũng không phải kiểu người hay suy nghĩ chuyện vẩn vơ đó. Nó chỉ thích nam nhân, nói cho chính xác thì nó chỉ thích Nhất ca ca. Còn Nhất ca ca thì, ách, trước đây không phải nam hay nữ gì cũng thích sao.

Tư Đồ Nhất Tương cứ mãi suy nghĩ, mà không hề phát hiện ra tâm tình của Đậu Đậu. Trong lòng hắn hiện giờ đang phân vân không biết nên chọn quốc gia nào để đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ.

Ban đêm, khi đã về đến nhà, Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu như mọi khi, đưa hai bé cưng đi tắm rửa sạch sẽ, rồi về phòng dỗ ngủ. Đậu Đậu từ khi về nhà, không hề nói tiếng nào. Tư Đồ Nhất Tương hỏi nó có chuyện gì vậy, nó chỉ lãnh đạm cười, nói không có gì.

Bởi vì muốn làm Đậu Đậu bất ngờ, nên chuyện kết hôn này hoàn toàn bí mật. Hình như đây đã thành chứng bệnh cũ khó trị của Tư Đồ Nhất Tương. Một kẻ quen làm những việc đại sự, chung quy vẫn luôn thích làm người khác phải kinh ngạc. Nhưng mỗi lần Đậu Đậu kinh hỉ, đều để lại không ít bực tức không tên, lâu ngày đã nén đầy một hồ lô rồi. Nhưng kinh hỉ này lại không đơn giản như Tư Đồ Nhất Tương tưởng tượng.

Vài hôm sau, Tư Đồ Nhất Tương viện cớ đi công tác Na-uy. Sau bao ngày suy nghĩ, cuối cùng hắn đã quyết định chọn nơi này. Đây cũng là lần đầu tiên hắn tự mình ra ngoài hai ngày mà không có Đậu Đậu.

Tháng sáu, tháng bảy là lúc mà Na-uy đẹp nhất. Tư Đồ Nhất Tương muốn tổ chức hôn lễ trong thời gian này. Từ hôm ở A Thị đến giờ hắn và Đậu Đậu chưa có thời gian riêng với nhau, lần này kết hôn, sẵn kết hợp với du lịch để Đậu Đậu được giải sầu.

Bởi muốn sớm chọn được giáo đường hợp ý, nên Tư Đồ Nhất Tương phải đích thân đi một chuyến. Vì tự mình sắp xếp hoàn hảo nên hắn không cho ai biết chuyện này, nhưng tối thiểu có thể cam đoan Đậu Đậu chính là người thứ hai được biết.

Tư Đồ Nhất Tương vắng nhà năm ngày, và trong năm ngày này đã xảy ra một chuyện khiến hắn ân hận cả đời không quên.

Xế chiều ngày thứ ba Tư Đồ Nhất Tương không có ở nhà, Đậu Đậu dẫn hai bé cưng đi Vườn Bách Thú chơi. Hai ngày nay tinh thần nó càng lúc càng sa sút, ở nhà không có việc gì làm lại càng buồn hơn, nên nó muốn ra ngoài một chút để giải khuây. Có lẽ khi nhìn thấy những động vật bé bé xinh xinh tâm trạng nó sẽ tốt lên phần nào. Vừa lúc hai bé cưng cũng đang làm loạn đòi ngắm hà mã, Đậu Đậu không suy nghĩ thêm, liền dẫn hai đứa đi. Lúc bọn họ đi ra ngoài luôn có một nhóm vệ sĩ theo bảo hộ. Pháp lực đã bị phong ấn, nên nó cũng không ngăn cản họ. Dù gì có người ở xung quanh, vẫn an toàn hơn.

Đậu Đậu ra cửa không xem lịch, hôm nay là Chủ Nhật, nên Vườn Bách Thú cực kỳ đông người. Ở nơi đông đúc này, muốn để mắt đến một người cũng khó. Đậu Đậu nắm chặt tay của hai con. Có lẽ vì lần đầu tiên thấy nhiều người đến vậy, nên Đậu Đinh và Đậu Tương đều rất nghe lời, không dám chạy loạn như lần trước.

Hai bé cưng kéo cha xinh đẹp thẳng đến khu vực hà mã. Lần trước đã biết chụp ảnh, nên hôm nay bọn chúng đã đem sẵn máy ảnh. Đậu Đậu không sao lay chuyển được bọn trẻ, nên đành nhờ thuộc hạ duy nhất đang đứng bên cạnh chụp giùm vài kiểu ảnh, còn mình mỗi tay dắt một bé đi tìm góc thích hợp để chụp.

Dòng người nườm nượp, nên nếu không tỉ mỉ quan sát sẽ không phát hiện ra có gì bất thường. Mới vừa rồi khi Đậu Đậu dắt hai con đến khu hà mã, thì đã có một người đội mũ lưỡi trai đi theo họ. Nhìn không khác gì du khách xung quanh, nên cũng không ai để ý đến.

Đậu Đậu thản nhiên cười, nó không muốn tâm trạng của mình làm ảnh hưởng đến bọn nhỏ. Trong lúc thuộc hạ của Dạ Hỏa đang chỉnh camera, người đội nón kết đó đột nhiên đi về phía Đậu Đậu. Đậu Đậu theo phản xạ bước lên phía trước ý muốn bảo vệ hai con. Các vệ sĩ cũng lập tức có phản ứng. Nhưng người đó lại không nói gì, chỉ chạy nhanh về phía Đậu Đậu, rồi thả vào tay nó một tờ giấy, làm ra vẻ như chỉ vô ý đụng phải. Đậu Đậu nghi hoặc, nhưng cũng không nói lời nào. Cuối cùng người kia khi va phải Đậu Đậu chỉ cúi đầu, nói xin lỗi rồi chạy đi mất. Vì Đậu Đậu không nói gì, nên nhóm vệ sĩ cũng không manh dộng. Nhưng việc gì cũng phải cẩn thận, nên bọn họ lập tức đi thăm dò xem người kia lai lịch ra sao.

Đậu Đậu trong lòng muốn xem tờ giấy đó viết gì, cho nên chờ khi Đậu Đinh và Đậu Tương chơi chán, liền lập tức đi về.

Về đến nhà, việc đầu tiên là cho hai bé yêu chơi một chút, còn mình thì mở tờ giấy ra xem. Trên giấy chỉ viết vỏn vẹn mấy chữ: “Đến vườn cây phía sau biệt thự nhìn kỹ, ngươi rốt cục sẽ biết Tư Đồ Nhất Tương đang ở đâu.”

Đậu Đậu vốn không biết mấy hôm nay Nhất ca ca đã đi đâu. Nó có gọi thì lần nào Tư Đồ Nhất Tương cũng chỉ nói là công việc bộn bề, chung quy không hề cho nó biết là đang ở nơi nào, cũng không nói khi nào sẽ về. Đến khi nó gặng hỏi thì hắn chỉ nói hai chữ “Nhanh thôi!”.

Theo lẽ thường mà nói, người nào đọc tờ giấy này cũng sẽ đi đến vườn cây để kiểm tra. Đậu Đậu cũng không ngoại lệ. Nó nóng lòng muốn biết mấy hôm nay rốt cục là Tư Đồ Nhất Tương đã đi đâu.

Nhờ Tư Đồ Tảm Nguyệt trông giùm hai bé cưng, Đậu Đậu âm thầm ra phía sau biệt thự. Ở đây có những cây con do Đậu Đậu và Cổ Thần Hi trồng lúc đang mang thai. Cành cây đan xen nhau, nên muốn tìm thứ gì đso giấu trong này đúng là cực kỳ khó. Đậu Đậu tỉ mỉ kiểm tra, từ trên xuống dưới, ngay cả những cành cao nhất cũng không bỏ sót. Cuối cùng ở một góc khuất vô cùng khó thấy, nó nhìn thấy một cái túi nhỏ treo lủng lẳng. Cái túi rất nhỏ, lại cùng màu với lá cây nên nếu không chịu để ý, sẽ không thể thấy được. Đậu Đậu cũng cảm thấy mình có thể tìm ra cái túi này nhanh như vậy đúng là kỳ tích rồi.

Nghi hoặc mở ra, thứ trong đó với Đậu Đậu mà nói tựa như sét đánh giữa trời quang. Lần trước khi Hứa Nguyện gửi ảnh cho nó, nó chỉ cười cười không thèm để ý, vì dù trong ảnh là Nhất ca ca đang ôm một người phụ nữ, nhưng đó chính là nó. Còn hôm nay không giống thế, người mà Nhất ca ca đang hôn không phải nó. Đó là một nữ nhân, mà nó không biết mặt. Nàng ta rất xinh đẹp, nhưng………Không phải nó.

Đậu Đậu cảm thấy hạnh phúc mà bấy lâu nay nó tin tưởng đang dần vỡ vụn. Toàn thân bất giác run rẩy, đầu óc rối loạn, lệ đã rơi từ lúc mào không biết.

Nó là một tinh linh, nhưng nó cũng có trái tim. Nó cũng biết đau khổ, nó cũng biết thương tâm, nó cũng biết đau đớn. Từng tấm, từng tấm ảnh đều là những cảnh vô cùng thân mật, hơn nữa thời gian trên đó lại là mấy ngày gần đây.

Đậu Đậu mặc dù đã ở đây được hai năm, nhưng nó không hề biết trên đời này tồn tại một loại thủ thuật có thể tạo ra các bức ảnh không hề tồn tại, Photoshop.

Đến tấm cuối, phía sau có chữ, đại ý nói nó hãy xem kỹ lại trên cây, còn một món đồ. Đạu Đậu gương mặt đẫm lệ đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên, quả nhiên còn một cái hộp nhỏ khác trên cây. Thì ra ý của người kia chính là chỉ cần tìm được túi ảnh này thì nhất định sẽ thấy được chiếc hộp kia. Đậu Đậu run run vươn tay lấy, nhưng khi vừa chạm vào, chiếc hộp đã tự động mở ra. Bên trong chảy xuống thứ gì đó, Đậu Đậu theo bản năng liền tránh đi, nhưng tốc độ quá chậm so với chất lỏng kia. Là thứ gì, Đậu Đậu không rõ. Nó chỉ biết là mặt, vai, còn cả cánh tay, đau, đau quá, đau đến mức lần đầu tiên trong đời nó phải khóc thét lên. (polly: ta nghĩ em ý đã ăn phải axit!)

(shjn: tội nghiệp em ý quá *rút kiếm* ta chém chết mi tên Hứa Nguyện kia kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa *chém chém chém*)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui