Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Tư Đồ gia trên cơ bản vô cùng dân chủ.

Ăn cơm trưa xong, Đậu Đậu cắt một đĩa hoa quả đặt lên bàn trà. Hôm nay gia chủ của Tư Đồ gia có chuyện muốn nói với cả nhà, nó đương nhiên là phải có chuẩn bị một chút.

“Nhất ca ca, chuyện ngươi muốn nói rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Đậu Đậu ngồi trên ghế sa lon rồi hỏi. Hôm nay là một hội nghị gia đình loại nhỏ, thành phần tham gia đương nhiên chỉ có một nhà bốn người bọn họ.

“Chuyện này có liên quan đến bọn nhỏ, ta nghĩ cần phải cho hai đứa đi học mẫu giáo. Hai đứa chúng nó hiện tại ở nhà cũng không có bạn bè nào khác, hơn nữa ta cảm thấy nên để cho chúng nó học hỏi thêm nhiều điều thì tốt hơn. Mặc dù chúng nó rất đặc biệt, thế nhưng gia đình chúng ta vẫn còn phải ở thời đại này vài thập niên nữa mới rời đi.” Tư Đồ Nhất Tương vừa nhìn bọn trẻ vừa nhìn Đậu Đậu rồi nói.

“Nhất ca ca, ngươi xác định?” Đậu Đậu dùng vẻ mặt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhòm nhòm Tư Đồ Nhất Tương, để cho bọn trẻ nhà họ đi học mẫu giáo? Thật hay giả đây…

“Đương nhiên, bất quá ta vẫn muốn hỏi lại ý kiến của bọn nhỏ một chút, nếu chúng không phản đối thì cứ cho đi học. Nếu không thích, cũng chẳng sao cả, có thể mời giáo viên tới nhà dạy riêng hoặc là chúng ta tự dạy bọn nhỏ cũng được. Ta chỉ là hy vọng bọn nhỏ có thể quen thêm nhiều bạn bè mới.” Tư Đồ Nhất Tương nói. Hai đứa nhỏ của hắn thông minh như vậy, đi học mẫu giáo làm sao có vấn đề gì được.

“Vậy, Đậu Đinh, Đậu Tương, hai đứa có muốn đi học không?” Đậu Đậu quay sang hỏi hai đứa con, hắn cũng hy vọng bọn trẻ có thể vui vẻ, tuy rằng… bình thường chúng nó thường xuyên khi dễ hắn.

“Ưm, tốt tốt, con muốn đi.” Đậu Tương cắn cắn ngón tay mập mạp rồi nói. Nhà trẻ ở trong TV luôn có thật nhiều tiểu bằng hữu a. Nếu hắn cùng muội muội đi đến đó thì có thể cùng nhau khi dễ bọn chúng, giống như khi dễ Đào Đào ca ca vậy.

“Ca ca đi thì con cũng đi.” Đậu Đinh vừa vung vẩy tay vừa nói.

Như vậy, chuyện đi học mẫu giáo của hai tiểu ma đầu này đã được định đoạt.

Ngày hôm sau, Đậu Đậu cho hai đứa nhỏ ăn mặc vô cùng đáng yêu, sau đó cùng Tư Đồ Nhất Tương đưa chúng tới nhà trẻ. Nhà trẻ cũng không xa nhà bọn họ lắm, chỉ mất chừng hai mươi phút lái xe. Hôm nay đi sớm một chút để nói chuyện với cô giáo, chờ bàn bạc tốt thì hôm sau mới chính thức đi học.

Đậu Tương và Đậu Đinh cho dù tinh quái nhưng nói cho cùng thì chúng vẫn chỉ là hai đứa trẻ, khi thấy một đám đông bạn bè như vậy thì rất vui mừng. Chạy đi xem cái này, quay sang nhìn người kia, người nào thoạt nhìn cũng rất dễ bắt nạt a. Không cần phải xem xét hay đánh giá gì cả, từ trước tới nay bọn chúng khi dễ ai đó đều không cần phải lựa chọn chi hết. Hôm nay đụng trúng người nào, ngày mai sẽ khi dễ người đó.

Viện trưởng là một phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, bộ dạng rất phóng khoáng, nói chuyện cũng thực sảng khoái. Đậu Tương cùng Đậu Đinh nhỏ như vậy đã rất thông minh, viện trưởng vô cùng mừng rỡ mà tiếp nhận. Trong thành phố này, cho dù là nhà trẻ cũng phải cạnh tranh rất gắt gao. Các loại thi đấu, nếu thắng được thì rất tốt cho thanh danh của nhà trẻ, có thể hấp dẫn càng nhiều cha mẹ đưa con mình tới nơi này gửi gắm.

Khi Đậu Đậu cùng Tư Đồ Nhất Tương ra khỏi phòng của viện trưởng, Đậu Tương và Đậu Đinh đang chơi cùng một nhóm tiểu bằng hữu. Lại có thể đem một nhóm tiểu bằng hữu lừa gạt tới mức ngốc lăng, bọn chúng nói cái gì cũng đều nghe theo, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của lũ trẻ nha. Lúc này mới chỉ tốn hơn nửa canh giờ, vậy mà chúng đã có thể khiến giáo viên không nói được tiếng nào. Những đứa nhỏ như vậy, đến đây là tốt hay xấu a?

Trước khi xuất môn, Đậu Đậu đã nhiều lần dạy hai đứa con, ở nhà trẻ thì phải gọi hắn là thúc thúc, không được gọi hắn là cha xinh đẹp gì gì đó. Đậu Đậu làm vậy kỳ thật là muốn tốt cho hai đứa nhỏ của mình, hắn không hy vọng bọn nhỏ phải rước lấy những ánh mắt kỳ thị. Chính là, việc hắn trông cậy vào hai đứa tiểu quỷ này nghe lời hiển nhiên là si tâm vọng tưởng. Bọn nó không gọi hắn là cha xinh đẹp, nhưng mà lại dùng cách xưng hô càng khiến người khác đau đầu hơn.

“Ba ba, mụ mụ, chúng ta phải về nhà rồi sao?” Đậu Tương chạy tới ngẩng đầu hỏi bọn họ.

“Mụ mụ, con nói với đám tiểu bằng hữu kia là mụ mụ của con rất xinh đẹp, thế mà bọn họ không tin, giờ thì có thể khẳng định rồi.” Đâu Đinh tủm tỉm cười nhìn Đậu Đậu, khuôn mặt nhỏ nhắn như đang tỏa sáng.

Tư Đồ Nhất Tương cười, sáng sớm nay hắn đã sớm đoán trước được là không thể tin tưởng vào hai tiểu tử này mà. Đậu Đậu không ngừng run rẩy. Hắn dạy dỗ không tốt sao? Nói rát cả cổ họng như vậy đều là vô ích sao? Vì cái gì, vì cái gì hai đứa nhỏ của hắn không phải là thiên sứ mà lại là tiểu ác ma như thế này a?

“Oa, thật ngưỡng mộ, mụ mụ của ngươi thật sự rất xinh nha.” Một nhóc khoảng tầm ba tuổi chạy tới rồi nói.

“Ta nói thật đúng không, đã nói sẽ không lừa các ngươi ma.” Đậu Đinh đắc ý cười toe.

“Tiêu Dật, ba ba của ngươi cũng rất đẹp trai a.” Một tiểu bằng hữu ở lớp chồi cũng sáp tới một bên chen lời.

Bây giờ là thời gian hoạt động buổi chiều, bọn trẻ đều ở bên ngoài chơi đùa. Thật nhiều tiểu bằng hữu vây tới. Viện trưởng cùng vài giáo viên khác quay sang nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho tốt. Viện trưởng âm thầm quan sát Đậu Đậu hồi lâu. Người kia… hắn không phải là nam nhân sao? Nhớ rõ vừa rồi khi giới thiệu còn nói là thúc thúc của hai đứa trẻ mà, bây giờ sao lại thành mụ mụ? Chẳng lẽ là mình bị hoa mắt?

“Khụ, viện trưởng, để cô chê cười rồi, hai đứa trẻ có chút bướng bỉnh, cho nên mới gọi ta như vậy a.” Đậu Đậu cười cười tận lực giải thích.

“Ồ ồ, ta hiểu ta hiểu.” Viện trưởng vội vàng gật đầu, vừa rồi nói chuyện, khi nhắc đến việc hai đứa trẻ này không có mụ mụ, chỉ có ba ba và thúc thúc chiếu cố, cho nên viện trưởng thầm nghĩ, có thể là tiểu hài tử thiếu vắng tình thương của mẹ, lại thấy thúc thúc xinh đẹp như vậy nên liền gọi hắn là mụ mụ.

“Viện trưởng đang bận, ngày mai chúng ta sẽ đưa hai đứa nhỏ tới đúng giờ.” Tư Đồ Nhất Tương vừa dứt lời, liền cùng Đậu Đậu mỗi người ôm một đứa đi ra xe, đến khi họ định lên xe thì nghe thấy vài tiểu hài tử ở phía sau hét lớn lên, “Tiêu Dật (Hâm Nhiên), ngày mai nhất định phải tới nha.”

“A, xem ra hai đứa con của ta đều có mị lực kinh người a.” Tư Đồ Nhất Tương đúng là mèo khen mèo dài đuôi.

“Nhất ca ca, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, hôm nay ta mới phát hiện ra một vấn đề.” Đậu Đậu vô cùng nghiêm túc nhìn Tư Đồ Nhất Tương một hồi, giống như đang muốn nói với hắn một vấn đề phi thường trọng yếu.

“Cái gì?” Tư Đồ Nhất Tương cũng không đùa giỡn nữa, cũng đồng dạng đứng đắn nghiêm túc chờ đợi đáp án.

“Ngươi a! Da mặt thật dày.” Đậu Đậu nói xong liền mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Để lại Tư Đồ Nhất Tương ôm Đậu Tương đứng ngây ngốc ở bên ngoài.

“Phốc ha ha ha ha ha ôi...” Đậu Tương đột nhiên cười phá lên.

“Tiểu tử, con cười cái gì?” Tư Đồ Nhất Tương nghi hoặc, tiểu tử này không phải là vui sướng khi thấy người khác gặp họa đi?

“Ta cười cha xinh đẹp quả nhiên ngu ngốc, ba ba mặt dày như vậy cũng không phải mới chỉ ngày một ngày hai, cha xinh đẹp cư nhiên đến bây giờ mới phát hiện ra.”

Quả nhiên...

“Chính là thế này, da mặt ba ba dày như vậy, cho dù có lấy súng bắn cũng không thủng được đâu.” Đậu Đinh cũng không biết là học được ở đâu mà cũng nói theo, khiến cho Đậu Đậu cười không ngừng được. Rốt cuộc hai đứa con này cũng chịu giúp hắn một lần a, mặc dù chúng nó cũng châm chọc hắn ngu ngốc một chút.

Đậu Đậu còn đang cảm thấy vui vẻ, thì Đậu Tương lại nói thêm, “Cha xinh đẹp, bốn chữ phản ứng trì độn chính là để hình dung cha đó.”

“...” Tư Đồ Nhất Tương hoàn toàn hết chỗ nói.

“#¥%¥... T¥#%-¥... -%... E¥” Đậu Đậu chỉ có thể như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Đậu Đậu cho bọn nhỏ ăn sáng rồi cùng Tư Đồ Nhất Tương đưa chúng tới nhà trẻ. Hai đứa trẻ vô cùng hứng thú, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất. Tuy rằng nụ cười của bọn chúng không quá đáng yêu, lại còn có chút xấu xa nữa.

Bọn nhỏ trong nhà trẻ nhìn thấy Đậu Tương và Đậu Đinh đến đều rất vui vẻ. Giáo viên an bài cho hai đứa vào cùng một lớp học. Đậu Tương và Đậu Đinh vì muốn song thân an tâm trở về nên đã cam đoan bọn họ tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì. Đậu Đậu tuy đã học được bài học là không thể tin tưởng vào sự cam đoan của bọn chúng, nhưng trừ bỏ trở về thì bọn họ cũng không thể làm gì khác.

Tư Đồ Nhất Tương phái vài anh em trong bang đến vùng phụ cận nhà trẻ để giám sát tình hình.

Ngày đầu tiên, cả hai tới đón Đậu Tương và Đậu Đinh, hết thảy đều có vẻ tốt lắm.

Ngày hôm sau, cả hai tới đón Đậu Tương và Đậu Đinh, lão sư có vẻ như muốn nói lại thôi.

Ngày thứ ba, bộ dạng của viện trưởng giống như đang muốn khóc.

Ngày thứ tư...

Ngày thứ tư, Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu tới đón hai đứa nhỏ, dọc đường đi còn tưởng là hai đứa nhỏ này xuất sắc ngoài ý muốn, không nghĩ tới bọn chúng cư nhiên lại làm cho nhà trẻ náo loạn tới gà bay chó sủa. Chỉ biết khi bọn họ được mời tới văn phòng của viện trưởng thì hoàn toàn không cảm thấy cao hứng.

“Này, ai Tư Đồ tiên sinh, chúng ta thật sự không có biện pháp để dạy dỗ Tiêu Dật cùng Hâm Nhiên, bọn chúng…”

Ngày đầu tiên, hai đứa nhỏ này chiếm hết tất cả đồ ăn vặt của những đứa trẻ khác, nhưng việc khiến cho người ta khó hiểu chính là những đứa trẻ đó hoàn toàn không có gì bất mãn, lại còn rất vui vẻ. Ngày hôm sau, bọn chúng lại dạy những đứa trẻ khác cách để không phải ngủ trưa, dạy bọn chúng khi thấy giáo viên đến thì giả bộ ngủ, khi giáo viên ra ngoài rồi thì tụ lại để chơi trò hôn nhẹ lên má nhau, cho nên lúc giáo viên tiến vào thì đang thấy từng cặp từng cặp hai đứa nhỏ đang hôn lên má nhau, bởi vì trong lớp đa số đều là bé trai, cho nên mới có tình trạng hai bé trai thân thân nhau như vậy. Ngày thứ ba, bọn trẻ lại giả vờ ngủ, sau khi giáo viên ra khỏi lớp để tìm viện trưởng báo cáo việc ngày hôm qua, Đậu Tương liền dẫn bọn trẻ dùng loại màu nước rất khó tẩy rửa để vẽ một bức tranh lớn lên tường. Sau khi bị phát hiện, viện trưởng hỏi bọn chúng tại sao lại vẽ tranh lên tường, vì sao hôm qua lại chơi trò hôn nhẹ…, mà câu trả lời của bọn trẻ khiến viện trưởng thiếu chút nữa thì ngất ngay tại chỗ.

“Tiêu Dật nói với chúng ta chỉ cần hôn nhẹ là sẽ có tiểu bảo bảo rồi.”

“Còn có, chỉ cần vẽ một bức tranh siêu nhân thiệt lớn thì siêu nhân sẽ xuất hiện a.”

“Còn nói nam sinh hôn nhẹ nam sinh cũng có thể có tiểu bảo bảo nữa.”

Nghe xem, đây là cái loại đáp án gì trời?

Viện trưởng nhìn thấy vẻ mặt thông minh sáng ngời của Đậu Tương cùng Đậu Đinh thì vô cùng tiếc nuối. Không ngờ hai đứa trẻ này lại đáng sợ đến như vậy, cái năng lực có thể chiếm được tình cảm cùng tín nhiệm của tất cả nhứng đứa trẻ khác như vậy, bà đoán được nếu để hai đứa trẻ này tiếp tục ở lại trong trường thì sẽ dẫn đến tình cảnh gì. Bà cảm tưởng như các loại thành tích thi thố đang hiển hiện ra trước mắt, nhưng giờ chuyện còn chưa đến mà có khi các phụ huynh học sinh khác đã đến cửa làm ầm lên rồi. Thật sự nếu không trả lại hai đứa nhỏ này, nhà trẻ của bà khẳng định sẽ có tai nạn.

Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu nghe thấy những lời nói của viện trưởng thì vô cùng xấu hổ. Khụ, thật không phải bọn hắn muốn mấy đứa nhỏ thành như vậy a, rõ ràng đều đã dạy dỗ rất kĩ lưỡng rồi, nhưng chúng càng lớn lại càng khó bảo. Hai tiểu hài tử này quả thật là thiên sứ, nhưng là thiên sứ cánh đen sì sì kìa…

Hai người đón bọn nhỏ về nhà, dọc đường đi đều không có ai nói gì. Tư Đồ Nhất Tương thì buồn cười, Đậu Đậu thì cứ che mặt lại, cũng không biết đang suy nghĩ chi nữa. Đậu Tương và Đậu Đinh hiển nhiên là không tỏ thái độ gì với những sự việc chúng nó đã gây ra, nhiều nhất chính là các kế hoạch khi dễ những đứa trẻ kia không có cách nào để thực hiện tiếp thôi.

Vừa về đến cửa đã nhìn thấy Tư Đồ Tảm Nguyệt ôm tiểu Đào Đào ngồi trên ghế salon, thấy bọn họ trở về như vậy liền hắng giọng nói: “Bị đuổi về rồi sao? Ta biết ngay là thế nào cũng có chuyện mà. Hai đứa trẻ này vốn rất tinh quái...”

“Á à à, đại cô nương, kỳ thật cô thực hy vọng chúng cháu ở nhà đi? Nhìn xem, Đào Đào ca ca được chúng cháu giáo huấn đã thông minh lên rất nhiều a.” Đậu Tương tủm tỉm cười nói.

“Hy vọng cái rắm! Hai tiểu quỷ các ngươi. Không được dạy Đào Đào lung tung nữa.”

Nói đến chuyện này Tư Đồ Tảm Nguyệt liền nhức đầu nha. Hiện tại Đào Đào gọi nàng cũng không chịu gọi cho tử tế, mà lại gọi nàng là cô nương mụ mụ!!!

Buổi tối, Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu tắm rửa xong liền quay trở về giường, Đậu Đậu đem ý tưởng mình vừa cân nhắc trong nhà tắm nói cho Tư Đồ Nhất Tương. Hắn muốn có thêm một đứa nhỏ, hắn muốn sinh một tiểu thiên sứ trong sáng, hắn nghĩ muốn hắn nghĩ muốn, hắn rất rất muốn. Sau đó, Tư Đồ Nhất Tương cũng đáp ứng, bất quá bọn họ cũng không làm năm lần, bởi vì bọn họ muốn xác minh một vấn đề. Có phải không cần làm năm lần mới có thể, mà chỉ cần nghĩ muốn...

Tư Đồ Nhất Tương thích hài tử, điểm ấy thì không có ai còn hoài nghi, chỉ cần nhìn thấy cách hắn cưng chiều Đậu Tương cùng Đậu Đinh là có thể thấy được. Cho nên đừng nói lần này muốn có thêm một đứa nhỏ, cho dù về sau có thêm vài đứa nữa hắn cũng không có ý kiến. Ách… cũng không đúng, như vậy những ngày tháng hạnh phúc của hắn sẽ bị gián đoạn nha, vẫn là trước cứ sinh một đứa là tốt rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui