Nhất Túy Kinh Niên

Cố Thanh Bùi nhíu mày nhìn nhìn Hà Cố:"Xảy ra vấn đề? Tống Cư Hàn?"

Hầu kết Hà Cố di chuyển lên xuống, trấn tĩnh nói:"Xảy ra vấn đề gì?"

Người nọ liếc nhìn Cố Thanh Bùi, rõ ràng không muốn nói:"Anh trở về xem sẽ biết."

"Tôi đang nghỉ phép." Hà Cố mím mím môi, "Không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến quấy rầy tôi, đúng rồi, Tống tổng của các người hẳn là cũng hy vọng tôi đi càng xa càng tốt."

Gương mặt người nọ trầm xuống:"Hà tiên sinh, Tống tổng yêu cầu anh lập tức về nước, nếu anh không phối hợp..."

"Tôi không phối hợp, cậu định trói tôi mang về à?" Hà Cố gắng nén nỗi bất an trong lòng, nín một hơi hung tợn nói, "Tống Hà bảo tôi đi thì đi, bảo tôi về thì về, ông ta coi tôi là cái thứ gì thế, nếu hiện tại ông ta có việc muốn nhờ vả, phiền cậu truyền đạt với ông ta, ĐÍCH THÂN, gọi điện cho tôi." Hà Cố đẩy hắn ra, kéo Cố Thanh Bùi vào khách sạn.

Trở lại phòng, Hà Cố liền có điểm chống đỡ không nổi, run rẩy nói:"Đưa di động cho em."

Hai tay Cố Thanh Bùi đút vào túi, ung dung nhìn anh:"Lúc nãy chú đủ khí phách, đẹp trai lắm."

Hà Cố Cười khổ một chút:"Cố tổng, đưa di động cho em."

Cố Thanh Bùi rút điện thoại từ trong túi ra, ném cho anh:"Tống Cư Hàn lại làm gì à?"

"Cậu ấy bị thương." Tay Hà Cố có chút phát run, dùng sức ấn nút mở nguồn.

"Bị thương?" Cố Thanh Bùi kinh ngạc hỏi, "Sao lại bị thương, nghiêm trọng không?"

"Không nhẹ." Hà Cố Gắt gao nhìn chằm chằm màn hình di động, nhưng nín thở đợi hồi lâu cũng chẳng thấy gì.

Mấy ngày anh tắt máy này, không có bất cứ tin nhắn nào đến từ Tống Cư Hàn.

Đây ngược lại làm cho anh cảm thấy bất an cực độ, bởi vì nó không phù hợp với tác phong trước giờ của Tống Cư Hàn, anh cắn chặt răng, bấm số Tống Cư Hàn, nhưng điện thoại đã bị tắt.

Chẳng lẽ...Chẳng lẽ vết thương của Tống Cư Hàn thật sự nặng thêm? Bằng không sao Tống Hà lại muốn để anh về nước, còn phái trợ lý đến tìm anh?

Hà Cố dùng sức vỗ vỗ cái gáy, biểu tình có vài phần vặn vẹo.

Cố Thanh Bùi lo lắng nhìn anh nhưng chỉ có thể trầm mặc.

Hà Cố vừa sốt ruột vừa ảo não, cầm di động đi nhanh ra ngoài, thời điểm bước qua người Cố Thanh Bùi, anh ném lại một câu:"Em ra ngoài một chút."

Lúc nãy anh tức giận, sĩ diện hão với người trợ lý kia làm cái gì chứ, tại sao anh không hỏi sự tình rõ ràng, Tống Hà có khốn nạn thế nào cũng sẽ không lấy con trai ông ta ra làm trò cười!

Anh mới vừa đi tới đại sảnh, di động chợt vang lên, anh nhạy cảm vội đưa đến trước mắt xem, là dãy số lạ, anh nhanh chóng bấm nút nhận, đầu dây dên kia trầm mặc hai giây, tiếp theo truyền đến thanh âm của Tống Hà, nghe qua có vẻ tức giận mà mệt mỏi:"Hà Cố, nội trong hôm nay cậu phải xuất hiện trước mặt tôi, nếu không sau này cậu đừng mong sống yên ổn!"

Hà Cố mặc kệ lời uy hiếp của ông:"Tống Cư Hàn sao rồi?"

"Cậu tự trở về xem." Tống Hà nghiến răng nghiến lợi, "Tôi thật sự muốn giết chết cậu!"

Hà Cố còn muốn hỏi cái gì thì Tống Hà đã cúp máy, anh vừa ngẩng đầu, vị trợ lý kia liền đứng ở nơi cách anh không xa, thẳng tắp nhìn chằm chằm anh.

Hà Cố hít sâu một hơi, cúi đầu xuống đi tới.

Cố Thanh Bùi đuổi theo ra:"Hà Cố, thế nào?"

Hà Cố Xoay người nhìn gã:"Cố tổng, hiện tại em phải về nước, ngại quá, gấp gáp như vậy."

Cố Thanh Bùi hiển nhiên đã đoán được:" Đi thôi, đợi xử lý xong chú có thể qua bên đây bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn anh tiếp đãi nửa tháng nay." Đầu óc Hà Cố rối loạn tới mức như sắp nổ tung.

"Khách khí cái gì." Cố Thanh Bùi cười ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói, "Nếu chú thật sự thích, vậy hãy trở về giành lấy hắn ta, sợ cái gì chứ."

Sợ cái gì.

Trong đầu Hà Cố không ngừng vang vọng ba chữ này.

Anh vẫn luôn sợ hãi, trước kia sợ Tống Cư Hàn chán anh, sau lại sợ Tống Cư Hàn chỉ là nhất thời hứng khởi, hiện tại sợ Tống Cư Hàn sẽ thay lòng đổi dạ vào một ngày nào đó, thứ tình cảm hèn mọn, giậm chân tại chỗ suốt bảy năm qua làm cho anh chẳng còn nửa điểm tin tưởng cùng tín nhiệm đối với chính bản thân mình, đối với Tống Cư Hàn, anh sợ hãi quá nhiều chuyện, duy ở trên phương diện tình cảm, anh không có cách nào dũng cảm.

Cố Thanh Bùi dùng sức vỗ vỗ lưng anh:" Trở về đi."

Hà Cố quay lại phòng thu dọn chút hành lý đơn giản, đi theo trợ lý ra sân bay, trợ lý đưa anh lên phi cơ, hóa ra người nọ là giám đốc phụ trách tuyên phát ở công ty bên Singapore, trước kia quả thật là trợ lý của Tống Hà.

Trở lại Bắc Kinh, trời hãy còn sáng, vừa xuống phi cơ liền có người của Tống Hà tới đón, đưa anh đến thẳng biệt thự Hương Sơn.

Ở trên đường Hà Cố vẫn là nhịn không được hỏi tài xế Tống Cư Hàn làm sao, nhưng tài xế căn bản không biết, trái tim anh dường như rớt thẳng xuống dưới.

Tới nơi thì trời đã tối đen, vùng này đều là biệt thự nghỉ ngơi, sẽ không có người thường trú, cho nên trong khu biệt thự này, tòa nhà sáng đèn duy nhất kia chắc chắn chính là của Tống Cư Hàn.

Anh nhớ lại mùa hè năm trước cùng Tống Cư Hàn trải qua ngày cuối tuần tại đây, đó là ngày cuối tuần ngọt ngào mà khoái hoạt hiếm có, Tống Cư Hàn thỉnh thoảng ôn nhu tựa như bổ sung năng lượng, đủ để anh chống đỡ tiếp tục để bản thân chìm vào đêm tối lạnh lẽo.

Đoạn thời gian kia giống như đã qua đi thật lâu thật lâu.

Anh lấy hành lý từ trong tay tài xế, lững thững bước vào.

Tay anh còn chưa chạm tới đại môn, cửa liền được mở ra từ bên trong, khuôn mặt xinh đẹp mà tiều tụy của Vanessa xuất hiện trong tầm mắt, anh vẫn chưa kịp lên tiếng, bà đã ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào nói:" Rốt cục cháu đã trở lại."

"Làm sao vậy?" Hốc mắt Vanessa đỏ bừng, vừa nhìn đã thấy trạng thái rất kém, thân thể Hà Cố bắt đầu phát run, Tống Cư Hàn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Anh thật sự sợ phải biết rõ chân tướng.

Vanessa kéo anh vào:"Cháu lên thăm Tống Cư Hàn được không, nó...nó không chịu trị liệu, không chịu ăn cơm, không chịu ngủ hơn đã nhiều ngày nay rồi."

Trong đầu Hà Cố ong ong, hồi lâu sau anh mới buông hành lý, vội chạy lên lầu.

Tống Cư Hàn lại đang làm cái gì! Hắn còn muốn làm cái gì!

Anh đẩy mạnh cửa phòng Tống Cư Hàn, hắn đang ngồi ở bên giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy động tĩnh, đầu cũng không quay lại, chỉ bình tĩnh nói:"Tôi nhìn thấy anh qua cửa sổ rồi."

Thanh âm trầm thấp, suy yếu, hoàn toàn không còn vẻ lười biến tràn đầy từ tính ngày xưa, ngược lại khàn khàn giống như mài qua giấy ráp.

Hà Cố nghiêm nghị nói:"Cậu hồ nháo cái gì? Cậu muốn phế luôn cánh tay đấy hả!"

"Cũng chưa gãy, căng thẳng cái gì." Tống Cư Hàn nâng cằm lên, cổ ngửa về phía sau, mái tóc quăn lộn xộn rơi rớt sau gáy.

Hà Cố nhìn thấy rõ phần xương quai xanh nhô lên cùng hai má hóp lại, Tống Cư Hàn gầy đi nhiều quá.

"Cậu còn muốn chơi nhạc cụ không, cậu đã làm phục hồi chức năng chưa? Cậu không ăn cơm không chịu ngủ là chuyện gì nữa."

Tống Cư Hàn cười nhạo một tiếng, quay sang nhìn Hà Cố, đôi mắt đỏ ngầu:"Sao phải giả bộ quan tâm tôi như vậy, tôi thế nào anh quan để ý à?"

"Rốt cuộc cậu đang phát điên cái gì!" Hà Cố nhìn thức ăn nguội lạnh trên bàn, "Mau ăn cơm."

"Là mẹ tôi cầu xin anh trở về thăm tôi hả, con người anh đối với ai đều rất khoan dung, chỉ tàn nhẫn với riêng mình tôi." Tống Cư Hàn cười nhẹ đứng lên, hắn cười mãi, giống như không còn sức lực hít mạnh một hơi, năm ngón tay níu chặt chăn, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Hà Cố cảm thấy một Tống Cư Hàn như vậy rất không bình thường, chẳng lẽ chỉ bởi vì mấy ngày anh không trả lời tin nhắn?

Hà Cố lấy một chén cháo, bước tới trước mặt Tống Cư Hàn, nghiêm khắc nói:"Cậu mau ăn cho tôi!"

Tống Cư Hàn ngẩng đầu, bọng mắt xanh đen, vừa nhìn đã biết không nghỉ ngơi đầy đủ, cả người tái nhợt, chậm rề rề nói:"Không đói bụng."

Hà Cố nắm cằm hắn nâng lên:"Tống Cư Hàn, cuối cùng cậu bị làm sao!"

Tống Cư Hàn đánh đổ bát trong tay anh, sau đó dùng sức thở phì phò:"Anh đi đi, tránh bị tôi quấn riết lấy, anh sợ tới mức trốn cả ra nước ngoài cơ mà." Hắn vừa nói vừa thấp giọng cười, trong tiếng cười kia còn mang theo tiếng nghẹn ngào, "Tôi khiến anh chán ghét đến thế sao? Anh phải chạy khắp nơi để trốn tôi? Cứu anh là tôi cam tâm tình nguyện, mẹ nó tôi không hề nghĩ sẽ lấy cái đó để uy hiếp anh, tôi không dám miễn cưỡng anh chút nào nữa, tại sao...tại sao tôi chỉ là muốn được ở bên cạnh anh mà thôi, anh cũng không chịu đựng nổi?"

Hà Cố nhìn nước mắt của Tống Cư Hàn bắt đầu tí tách rơi xuống, quả thực lòng đau như bị xoắn lại, trong đầu anh trống rỗng một mảnh, cảm giác bản thân dường như đã làm một chuyện xấu xa vô cùng mới có thể làm cho người này thương tâm như vậy, nhưng anh đã làm gì? Tại sao nhiều năm qua, Tống Cư Hàn gần như đập vỡ vụn trái tim anh thành từng mảnh nhỏ, hiện tại trái lại hắn là người ủy khuất?

Tống Cư Hàn đẩy mạnh anh, vừa cười vừa khóc:"Đi đi, Hà Cố, anh đi đi, nếu tôi hồi phục sức lực có lẽ tôi sẽ trói anh lại, vậy nên tôi không thể ăn cơm, chỉ cần có sức lực, tôi sẽ hành động ngu ngốc mất, anh đi đi, đi tới nơi tôi không nhìn thấy anh, không chạm được đến anh, không thể làm phiền anh, chỉ cần anh vui vẻ là được, con mẹ nó anh đừng có giả mèo khóc chuột trở về quan tâm tôi nữa.

Hà Cố gắng nén dòng lệ nóng, anh nắm chặt tay muốn vung một cú lên khuôn mặt Tống Cư Hàn, nhưng anh cảm giác Tống Cư Hàn hiện tại suy yếu tới mức gió thổi là ngã, một quyền này cuối cùng đổi thành một bạt tai:"Mẹ nó cậu tưởng bây giờ không phải đang làm chuyện ngu ngốc à, cậu tưởng rằng hiện tại không phải đang uy hiếp tôi à!"

Tống Cư Hàn lắc đầu, mặt xám như tro tàn:"Tôi đang cho anh thứ anh luôn mong muốn, nhìn xem, bây giờ tôi không quấn riết anh. Anh hẳn là rất mong tôi đói chết, như vậy sẽ chẳng còn ai bám lấy anh nữa rồi."

"Cậu câm ngay cho tôi! Mẹ nó ông đây chỉ là ra nước ngoài nghỉ phép, cậu đến mức đòi sống đòi chết không!"

"Nghỉ phép?" Tống Cư Hàn cười lạnh một tiếng, "Anh cho rằng tôi không biết anh đi tìm Cố Thanh Bùi sao, để trốn tránh tôi anh thậm chí còn ra nước ngoài làm việc."

"Ai bảo tôi muốn ra nước ngoài làm việc, ai?" Trong đầu Hà Cố hiện lên một người, "Tống Hà? Là Tống Hà nói đúng chứ?!"

Tống Cư Hàn kinh ngạc nhìn anh:"Anh...Anh thật sự đi nghỉ phép?"

"Đương nhiên là tôi đi nghỉ phép!"

"Vậy tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi, tại sao tắt máy!" Tống Cư Hàn không dám nhớ lại bản thân mỗi ngày ôm chặt điện thoại chờ mong dủ chỉ là một chữ đáp lại, cuối cùng chỉ đành ôm tâm tình thất vọng. Thời điểm hắn bị thương, Hà Cố đối với hắn hơi ôn nhu một chút, để hắn nhìn thấy một tia hy vọng, sau cùng anh lại dùng sự lạnh lùng cùng trốn tránh cho hắn một kích nặng nề nhất, đánh cho hắn vỡ vụn.

"Thích!" Hà Cố quát, "Đầu óc tôi rối loạn, muốn yên tĩnh vài ngày, cậu bị ngu đúng không, Tống Hà nói gì cậu cũng tin à!"

"Anh còn chẳng thèm về thăm tôi lấy một lần, tin nhắn không thèm trả lời lấy một chữ, ra nước ngoài liền tắt máy..." Biểu tình của Tống Cư Hàn có vài phần dữ tợn, lại mang theo vết rách tê tâm liệt phế, "Anh bảo tôi phải nghĩ thế nào, không phải là anh trốn tránh tôi sao?"

Hà Cố nhắm hai mắt lại, anh không dám nhìn vào đôi mắt kia nữa, anh bực bội xoa xoa trán:"Tôi...tôi chỉ là cảm thấy rất rối, muốn đi nghỉ ngơi cho khuây khỏa, không định tới đó làm việc."

Tống Cư Hàn trầm mặc một chút:"Là mẹ tôi bảo anh nói thế hả? Cuối cùng bố cũng nói với tôi không phải anh đi làm việc, chỉ là nghỉ phép, các người đều đang lừa tôi đúng không?"

"Tôi lừa cậu làm gì? Cả đời này chỉ có Tống Cư Hàn cậu gạt tôi, mẹ nó tôi không thích lừa cậu." Hà Cố hận không thể cho hắn một cú, "Không thích!"

Tống Cư Hàn thẳng tắp nhìn anh chằm chằm, đôi mói phát run, "Vậy anh...sẽ ở lại Bắc Kinh sao?"

"Chưa chắc, có lẽ sẽ tới Thượng Hải." Hà Cố trầm giọng nói, "Nhưng tôi sẽ không trốn tránh cậu nữa."

Tống Cư Hàn trầm mặc một lát, khẽ cười một tiếng, ngã ngửa vào ghế, phì cười:"Anh chỉ là nghỉ phép, chỉ là nghỉ phép." Hắn lau giọt lệ nơi khóe mắt, nhưng càng lau càng nhiều, cuối cùng khóc không thành tiếng.

Hà Cố thật sự chịu không nổi, anh xoa xoa mái tóc quăn mềm mại của hắn, nhẹ giọng nói:"Đủ rồi, đừng khóc, có thấy mất mặt không hả."

Tống Cư Hàn chậm rãi ôm lấy eo anh, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ như sắt thép trước kia, giờ phút này yếu ớt đến mức làm cho người ta đau lòng, nhưng hắn vẫn dùng hết khí lực ôm chặt Hà Cố tựa như ôm cọng rơm cứu mạng, nói giọng khàn khàn:"Tôi rất sợ, thật sự...rất sợ."

Hà Cố hít sâu một hơi, hốc mắt vẫn lòe nhòe như cũ. Ngày trước tại sao anh không phát hiện Tống Cư Hàn có thể bám người như vậy?

"Anh đừng rời khỏi tôi, Hà Cố, cầu xin anh đừng rời khỏi tôi." Thanh âm của Tống Cư Hàn quả thực khiến người ta tan nát cõi lòng, "Dường như tôi bị ma nhập mất rồi...không lúc nào không nghĩ về anh, đừng rời xa tôi..."

Hà Cố cảm giác trong thân thể có thứ gì đó vỡ vụn theo từng lời nói, rớt xuống vũng bùn, tan vào đất mẹ, đó chắc là nhà giam anh tự nhốt mình lại đi.

Thích thì chiếm lấy, sợ cái gì.

Đạo lý đơn giản như vậy, anh lại không dám đối diện.

Anh sợ quá nhiều thứ, thế cho nên anh thà lựa chọn phòng bị cho chính mình tầng tầng lũy lũy, ngăn cách hết thảy hy vọng cũng không chịu cho bản thân một tia cơ hội mong manh. Anh chịu đựng cơn đau khi ruột gan đứt thành từng khúc, tự tay bóp chết chút kỳ vọng mới nảy mầm, chỉ vì sợ, sợ cực khổ đến với anh thêm lần nữa, sợ mình khó có thể chống đỡ.

Nhưng mà có gì to tát đâu, đời người cùng lắm cũng chỉ là cái chết, anh từng nguyện ý lấy tất cả để đổi lại sự yêu thích từ Tống Cư Hàn, hiện tại khó khắn lắm hắn mới thích anh, vì cái gì anh không dám lấy tất cả để đánh cược thêm lần nữa.

Nếu thắng, anh liền đạt được, nếu thua, nếu thua...thua thì thua thôi, vẫn là câu nói kia, cùng lắm cũng chỉ là chết. Tống Cư Hàn từng nói anh chơi không nổi, lúc ấy anh không phục, hiện tại anh cũng không chịu phục, anh chơi được, anh đem mạng sống mình ra đánh cược, dự định chơi cùng Tống Cư Hàn thêm ván nữa, chơi một ván lớn nhất, đem tất cả tiền bạc cược hết trong một lần, cược hạnh phúc và vui vẻ cả đời, cược cả tính mạng của anh.

Vì thế, Hà Cố nghe tiếng thét gào phát ra từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, tiếng thét gào vô cùng vô tận kia tới bên môi, cũng chẳng qua là một câu nói nhàn nhạt:"Được, tôi không rời đi."

Mặc dù là năm chữ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, vậy mà như bòn hết sức lực toàn thân anh, và nó gần như tức khắc đánh thẳng vào trái tim Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn ngẩng mạnh đầu:"Anh nói gì?"

Hà Cố cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp tới nỗi khiến người ta không nắm bắt được:"Tôi không rời khỏi cậu."

Tống Cư Hàn mở lớn hai mắt.

Bao lâu nay, hắn làm hết mọi chuyện đều không đổi lấy được một lời hứa của Hà Cố dù chỉ là nói dối, như Hà Cố nói, anh không thích lừa hắn, bởi vì lời hứa của Hà Cố đáng giá ngàn vàng, một khi thốt ra tuyệt không lật lọng.

"Anh nói...anh nói sẽ không rời khỏi tôi." Tống Cư Hàn ôm chặt eo Hà Cố, "Anh nói sẽ không rời khỏi tôi."

Hà Cố nhẹ nhàng gật gật đầu.

Tống Cư Hàn đứng phắt dậy, chẳng biết lấy đâu ra khí lực nắm chặt vai anh, "Đây là ý gì? Hà Cố, anh nói cho rõ ràng, anh có ý gì?!"

Trong thân thể Hà Cố đã sóng cuộn biển gầm, nhưng sắc mặt anh lại trầm tĩnh tựa hồ nước:" Chính là ý cậu đang nghĩ. Sở dĩ tôi đi nghỉ phép chỉ là để tự cho mình một không gian yên tĩnh suy nghĩ thật kỹ, hiện tại tôi đã suy nghĩ xong, vậy nên tôi tới trả lời cậu."

Tống Cư Hàn ngay cả hô hấp đều đang phát run, hắn bật cười một chút, vẻ mặt lại sợ hãi:"Hà Cố, là tôi đang ảo giác sao?"

" Không có." Hà Cố ép bản thân duy trì bình tĩnh, "Tôi cho cậu, cho chúng ta một cơ hội để bắt đầu lại, chúng ta lần nữa làm quen đối phương, lần nữa tiếp xúc, sau đó, có lẽ có thể lần nữa từng bước xây dựng tình cảm. Tống Cư Hàn, lần này để tôi xem rốt cuộc cậu có mấy phần thật tâm, để tôi xem rốt cuộc cậu là người thế nào, xem cậu có đáng để tôi tin tưởng hay không."

Tống Cư Hàn quả thực mừng rỡ như điên, hắn dùng sức ôm chặt Hà Cố, kích động tới nỗi không biết làm sao:"Hà Cố, Hà Cố, Hà Cố!"

Nói xong lời này, Hà Cố cảm giác một cỗ khí tích tự nơi lồng ngực đều theo đó biến mất. Nửa tháng ở Singapore, những thứ giày vò, quấy rầy anh ngày này qua ngày khác tất cả đều liên quan đến Tống Cư Hàn, khiến anh ăn không ngon ngủ không yên. Trong một năm cùng Tống Cư Hàn dằn vặt dường như còn dài hơn 29 năm qua của anh, mà thứ xóa tan lớp sương mù dày đặc, tháo gỡ từng chút khúc mắc, cuối cùng kéo tơ lột kén lộ ra trước mặt anh, vẫn là trái tim yêu thương Tống Cư Hàn, trái tim bị anh dùng đau thương, tự ti, oán hận, lý tính bao bọc tầng tầng lớp lớp, giấu nơi đáy sâu tâm hồn vẫn như cũ tản ra ánh sáng mỏng manh mà cố chấp trong ngày đêm khó khăn nhất.

Anh không biết yêu một người đến tột cùng có bao nhiêu năng lượng, tại thời điểm anh cho rằng bản thân đã tiêu hao hết toàn bộ, lại phát hiện đó có thể là dòng nước cuồn cuộn không dứt, khi gặp điều kiện tốt thì dạt dào tựa đại dương, lúc chịu đau khổ thì nhỏ từng giọt một, nhưng nó chưa từng khô cạn, nguồn nước đến từ khát vọng mãnh liệt nhất của sinh mệnh, chưa từng, khô cạn.

Tống Cư Hàn như phát điên ôm chặt Hà Cố không chịu buông tay, cuối cùng bởi vì thể lực cạn kiệt nghiêm trọng, mê man trong ngực Hà Cố.

Hà Cố nhìn giọt lệ chưa kịp khô trên khuôn mặt Tống Cư Hàn, lộ ra nụ cười chua sót.

Yêu một người, chính là độ kiếp.

(Độ kiếp: trải qua khổ nạn)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui