Nhất Võng Khuynh Tâm

Sau khi bị lăn qua lăn lại đến sống dở chết dở, trong lòng Fiez đương nhiên không khỏi hậm hực.

.

Sáng hôm sau, trong lúc còn đang vùi đầu bù đắp thể lực, Toby đã điện thoại đến gọi Fiez từ xứ sở xa xôi nào đó quay về.

"Fiez Khidr tiên sinh thân ái của tôi ơi! Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay cậu hẳn là phải đến chỗ tôi tiến hành huấn luyện mà phải không? Và điều quan trọng là huấn luyện viên của cậu đã chờ đến trưa rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cậu đâu!" Toby ở đầu dây bên kia nhàn nhã nói, Fiez đoán có lẽ là anh ta đang từ từ xé bao bì thanh chocolate ra ăn.

"Xin lỗi...Tôi..." Giọng có chút ách, nhìn qua bên kia thì thấy Juliano đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mình, sợi tóc mềm mại xõa trên chiếc gối trắng toát đã làm nổi bậc lên đường nét tinh tế của nó, đôi chân mày nhướn lên nhìn giống như đang trêu đùa.

"Giọng của cậu làm sao vậy?" Toby tựa hồ có chút lo lắng.

Ngay lúc đó, Juliano đã vươn tay qua, chộp lấy điện thoại của Fiez, chậm rãi nói, "Cậu ấy cần nghỉ ngơi!"

"A, Chúa ơi, tôi nghĩ là tôi đã biết nguyên nhân..." Giọng Toby có chút bất đắc dĩ làm cho Fiez ở bên này cũng cảm thấy khốn quẫn, "Ít nhất trước khi bắt đầu vào giải đấu, tôi hy vọng mình có thể nhìn thấy cậu ấy!"

"Có thể!" Juliano trả lời rất ngắn gọn, cúp máy.

Fiez lại bắt đầu nổi điên lên, âm thanh khàn khàn đầy bất mãn, "Đây là điện thoại của tôi, anh đừng có tùy tiện nghe như thế, cũng không cần phải thay tôi trả lời, lại càng không được phép tắt máy! Tôi thật không dám tưởng tượng, lúc này trong mắt Toby hình tượng của tôi đã trở thành như thế nào rồi!"

Juliano cũng đã ngồi dậy, trên mặt anh không có chút mệt mỏi nào, Fiez nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của anh ta trong lòng không khỏi trách thượng đế bất công, người ta thì khỏe như trâu trong khi mặt sau của cậu thì lại đang đau buốt. Juliano bước xuống giường, đi vào phòng tắm, "Sau giờ ăn trưa công ty nội thất sẽ chuyển đồ đến!"

"Làm gì?" Fiez nhíu nhíu mày, bỗng nhiên có dự cảm xấu.

"Đổi sô pha, giường và cả TV!"

"Tại sao?"

"Vì tôi muốn đem tới!"

"Tôi cần anh đem tới khi nào?" Fiez lo lắng muốn đi xuống giường nói rõ ràng với Juliano, cơn đau ở eo và đùi trong hiện thời đã nhắc nhở cậu ở cùng với Juliano nhất định sẽ không có kết quả tốt, "Tôi nghĩ cả tôi và anh đều cần có không gian riêng của mình...Còn nữa, tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh!" Fiez bước vào phòng tắm nhìn Juliano đang đánh răng gào to.

Juliano chậm rãi lau miệng nói: "Sau đó cậu có thể cùng phụ nữ hoặc một gã khác đi hẹn hò?"

"Juliano!" Fiez thật muốn đánh anh ta một trận cho biết mặt, "Tôi thừa nhận là mình có chút thích anh! Nhưng cũng không có nghĩa là anh có quyền xen vào việc tôi muốn ăn cơm hay đi cùng với ai!"

"Chỉ có một chút thích thôi sao?" Juliano xoay người lại nhìn thẳng vào Fiez, "Điều này lại càng khiến tôi thấy quyết định của mình là chính xác! Fiez, khi nào cậu nói có một nửa yêu tôi, ắt hẳn tôi sẽ hạnh phúc mà chết mất!"

Fiez trầm mặc không nói, tôi yêu anh Juliano, nhưng bản thân tôi cũng không biết mình yêu anh bao nhiêu, là không thể mất đi anh hay vẫn còn giống như trước đây có thể nhìn thấy bóng dáng rời đi của anh?

Bất kể Fiez có kháng cự bao nhiêu, Juliano vẫn đổi một bộ sô pha rộng hơn, điều này khiến cho phòng khách vốn không to của Fiez lại càng thêm chật hẹp, đồng thời cái giường lớn đó cũng xém chút đã không để vừa phòng ngủ. Điều duy nhất khiến Fiez thấy thích là chiếc TV cùng đầu DVD kiểu mới nhất đúng như ao ước của cậu, như vậy cậu có thể xem TV và băng ghi hình thoải mái rồi, đương nhiên nếu là ngồi trên chiếc sô pha rộng như vậy, Fiez vẫn cảm thấy có nguy cơ tứ phía.

Ngay khi Fiez ngồi trên chiếc giường rộng lớn mềm mại ấn ấn thái dương thở dài không biết là đang phiền lòng hay cảm động, Juliano đã nhẹ nhàng ngồi xuống bên người cậu, "Chúng ta thường phải tham gia những trận đấu ở những nơi khác nhau, rất ít khi được đấu cùng một giải, nếu không ở cùng một chỗ, cơ hội gặp mặt sẽ ngày càng ít!"

Tim Fiez đập mạnh một cái, cậu chợt hiểu được những bất an và ghen tị của Juliano. Nghiêng mặt qua nhìn người thanh niên tuấn đỉnh bên cạnh, Fiez thở dài bất đắc dĩ, cứ như vậy, kỳ thật cũng không có gì là không tốt.

Lúc lên máy bay đi Paris, Toby vẫn ngồi bên cạnh Fiez, thành thật mà nói cậu có chút không quen, bởi vì từ trước đến giờ ngồi cạnh cậu luôn là lão Kez lải nhải không ngừng, giờ lại đổi thành Toby yên lặng, trầm tĩnh.

Đi đến khách sạn đã đặt phòng trước, Fiez nhận mệnh thu xếp hành lý còn Toby thì mệt mỏi ngã lên giường xem TV, không lâu sau, Claude giống như cảnh khuyển (chó cảnh sát >"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui