Nhất Ý Cô Hành

Tôi vẫn luôn, vẫn luôn thích một người con trai.

Từ trước đến giờ chỉ dám trốn ở một góc xó, theo dõi tất cả của y.

Không dám yêu cầu xa xỉ y sẽ chú ý đến sự tồn tại của tôi, càng không dám yêu cầu xa xỉ y sẽ đem ánh mắt rơi trên người tôi.

Nhưng giờ khắc này…

Tạ Duẫn Ninh bị đối tượng mà mình luôn nhung nhớ lấy một vẻ mặt chuyên chú nhìn chăm chú vào mình, chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.

“Cho nên, cậu chắc chắn rất hy vọng tôi đối với cậu như vậy phải không?” Tạ Diệc Đông mỉm cười, ngón tay khéo léo theo vạt áo của Tạ Duẫn Ninh trượt vào trong áo.

Nhiệt độ hơi lạnh, khiến cho toàn thân Tạ Duẫn Ninh nổi da gà.

“Tự cho là đúng, hừ…” Tay của Tạ Diệc Đông chuẩn xác mà công kích bộ vị nhạy cảm của Tạ Duẫn Ninh, ánh mắt vẻ mặt lại là giễu cợt: “Dựa vào cái gì đến thích tôi, lại dựa vào cái gì tự tiện rời đi?”

Tạ Duẫn Ninh tâm trạng vô cùng phức tạp.

Phản ứng trên thân thể không lừa được người, nhưng trong lòng lại cực kỳ bài xích động tác của Tạ Diệc Đông.

Tôi không thích như vậy.

Tôi thích người này, vẫn luôn thích, cho nên, chính là bởi vì điều này, tôi mới không muốn bị cái tên này đùa giỡn lạnh nhạt như vậy.

“…Đừng…” Sự giãy dụa của Tạ Duẫn Ninh có chút vô lực, âm thanh khàn khàn.

“Hả?” Tạ Diệc Đông cười nhạt, “Đừng?” Tay lại dùng sức một chút.

Tạ Duẫn Ninh bị nắm lấy chỗ nhạy cảm liền nhịn không được mở miệng rên rỉ, lập tức ý thức được sự thoả thích của chính mình, lại liều mạng cắn chặt môi, không chịu phát ra một chút âm thanh nào nữa.

“Cái gì…” Tạ Diệc Đông hai mắt chăm chú nhìn dáng vẻ của Tạ Duẫn Ninh nửa say mê nửa khổ sở tuyệt vọng, có chút không hài lòng mà lẩm bẩm: “Cậu không phải là thích tôi sao? Tại sao không vui?”

Sức lực của Tạ Duẫn Ninh dường như bị rút sạch, trọng lượng cả người đều dựa vào người của Tạ Diệc Đông, coi như là biết Tạ Diệc Đông nói cái gì, cũng không cách nào làm ra được phản ứng gì.

Không thể phát ra âm thanh, chết cũng không thể phát ra âm thanh.

Hắn không biết tại sao Tạ Diệc Đông lại đột nhiên làm như vậy, nhưng một khi một màn này bị người khác thấy được, mang đến sự phiền phức cho Tạ Diệc Đông, vậy thật sự không hay chút nào.

Tạm thời không nói mặc dù bây giờ xã hội sẽ nhìn giữa đồng tính và tình ái khoan dung rất nhiều, nhưng phần lớn vẫn không cách nào thản nhiên tiếp nhận, chính mình lấy cái thân phận là em trai của Tạ Diệc Đông, cũng đủ khiến người ta nhức đầu. Càng thêm đừng nói bây giờ Tạ Diệc Đông có địa vị trong giới kinh doanh, tiền đồ…

Vừa nghĩ đến điều này, cho dù lại quên hết tất cả, hắn cũng có thể đúng lúc nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không thể phát ra âm thanh gì.

Tạ Diệc Đông thờ ơ nhìn Tạ Duẫn Ninh giống như một con bạch dương vô lực giãy dục trong tay mình.

Rõ ràng không có cách nào áp chế được tình dục của chính mình, lại quyết chống lại.

Môi cũng đã bị cắn đến chảy máu, lại vẫn liều mạng mà cắn chặt không chịu nhả ra.

Có đáng ghét như vậy sao?

Nhìn nhìn, y liền cảm thấy…

Rất nhàm chán.

Đột nhiên, không có bất kỳ điềm báo trước nào, Tạ Diệc Đông đột nhiên thu tay lại, xoa một chút chất lỏng trên tay dính trên quần của Tạ Duẫn Ninh, sau đó đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Tạ Duẫn Ninh mất đi chỗ dựa lập tức ngã xuống đất, mở to miệng thở hổn hển nhìn Tạ Diệc Đông đi ra ngoài.

Kéo chốt cửa, Tạ Diệc Đông đột nhiên xoay người lại: “Đừng đến gần tôi nữa!” Sau đó vô cùng bạo lực mà đóng sầm cửa, rời đi.

…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao?

Đầu óc có chút chống rỗng.

Hắn ngơ ngác nằm một lúc, mới có sức lực mà bò dậy sửa sang lại quần áo.

Bị người đó chỉ đụng chạm như vậy, cũng không có sức lực phản kháng chút nào, tôi rốt cuộc có nhiều khát vọng a…

Vào lúc tắm rửa thân thể, bị hơi nước bốc lên, đột nhiên nước mắt nhịn không được mà tuôn ra khỏi hốc mắt.

Tôi thật chán ghét, bị đối xử như vậy, lại còn nghĩ đến y.

Tôi rốt cuôc là bị coi thường a!

Sống lại cái gì, không phải là đem sự giày vò lúc trước tăng thêm thôi sao…

Người con trai đó, căn bản không có tình cảm gì được không?

Tôi còn yêu cầu xa xỉ cái gì chứ?

Buổi tối hôm đó, Tạ Duẫn Ninh dường như không ngủ được, ngày thứ hai sau đó, mang theo cặp mắt gấu mèo mà đi học.

Còn chưa đến giờ vào học, bên trong phòng học vẫn chỉ có lát đát vài người.

Cô gái đó không có ở đây, nhưng mà cái tên bốn mắt trước kia vẫn ngồi ở vị trí cũ đọc sách.

Nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên thấy Tạ Duẫn Ninh cười âm hiểm hướng chỗ chính mình đi tới, không khỏi rụt cổ một cái.

“Cậu chờ mong cuộc gặp gỡ của chúng ta như vậy sao?” Tạ Duẫn Ninh cười đi tới, ngồi xuống. “Ngay cả chỗ ngồi cũng không xê dịch một chút.”

Bốn mắt ra sức mà hướng qua ghế bên cạnh.

“Tớ không có bệnh truyền nhiễm, yên tâm đi.” Tạ Duẫn Ninh ngáp một cái, sau đó nằm úp sấp.

Bốn mắt tỉ mỉ quan sát Tạ Duẫn Ninh một chút, phát hiện cái tên ngày thật sự chỉ nằm sấp ngủ thôi, chuyện khác cũng không làm, mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa yên tĩnh, bụng cũng đói, y mới nhớ tới hôm nay buổi sáng dậy quá sớm, vẫn luôn ngồi ở đây đọc sách, kết quả vậy mà quên mất ăn sáng.

Đột nhiên bụng vang lên tiếng “ọc ọc”.

Bốn mắt bị doạ cho giật mình, sợ rằng làm tỉnh giấc cái tên không được lương thiện bên cạnh, vội vàng che lại bụng, sau đó mới cẩn thận tỉ mỉ nhìn qua người bên cạnh.

Chỉ thấy hắn, mở to đôi mắt có chút mơ hồ: “…Sao? Đói bụng hả?”

Này?

Bốn mắt căng thẳng nhìn hắn, không lên tiếng.

“Tớ cũng không ăn cậu.” Tạ Duẫn Ninh ngáp một cái, lục lọi trong cặp: “Cho cậu.”

“Bang” một tiếng vang thật lớn, cái hộp nặng nề đập lên bàn.

Bốn mắt bị doạ cho giật mình, theo bản năng nhìn xung quanh — Động tĩnh lớn như vậy, không phải hại cho những người xung quanh không cách nào yên tĩnh mà đọc sách được sao.

Kết quả phát hiện, bây giờ trong phòng học chỉ có chính mình và tên ma vương bên cạnh…

Người khác toàn bộ đều không có nghĩa khí mà chạy ra ngoài rồi…

…Sao lại như vậy a!

Bốn mắt khóc không ra nước mắt.

“Ăn đi.” Tạ Duẫn Ninh lại nằm sấp tiếp, sầu muộn nói: “Tôi ăn không vô.”

Mở hộp ra, là bữa sáng vô cùng phong phú, hoàn toàn không giống như nhà mình làm, hơn nữa thật sự chưa đụng vào một miếng nào.

Bốn mắt có chút lưỡng lự mà gắp một miếng thịch cua, cắn một cái.

Vẫn còn nóng hổi, rất ngon.

Tại sao ăn không vô?

Từ bên này, có thể thấy được sườn mặt của Tạ Duẫn Ninh, dưới khoé mắt có bóng râm vô cùng rõ ràng.

“…Chuyện đó, cậu bị mất ngủ sao?”

“Uhm.” Tạ Duẫn Ninh đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời.

“Nhà tớ có thuốc đặc trị mất ngủ, tớ sẽ kêu tài xế mang đến cho cậu?” Bốn mắt dè dặt nói.

“Hả?” Tạ Duẫn Ninh lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn mọt sách.

“…Nhà tớ làm kinh doanh dược liệu.” Bốn mắt nhìn vào ánh mắt của Tạ Duẫn Ninh, lập tức né tránh, đỏ mặt, ấp úng nói: “Cho nên có chế thuốc gia truyền.”

“Cậu cũng quá hướng nội rồi đi.” Tạ Duẫn Ninh thầm thì, nằm úp sấp: “Tuỳ cậu.”

Thì ra cái trường học này, còn thật sự tuỳ tiện một trảo chính là con em nhà giàu a, điều này thoạt nhìn tên mọt sách tầm thường như vậy vậy mà cũng là con cái của gia đình có tiền.

“Đúng rồi,” Mọt sách ở bên cạnh tiếp tục dè dặt nói: “Có thể cậu đã quên tớ rồi, cho nên tớ vẫn là giới thiệu lại từ đầu, tớ tên là Phạm Trì.” Do dự một chút, lại nói: “…Uhm, buổi sáng rất phong phú, cám ơn cậu.”

Tạ Duẫn Ninh nằm sấp giả chết.

Phạm Trì? Không phải chứ…

Tổng tài của công ty chế dược rất nổi tiếng tên toàn quốc vừa vặn là họ Phạm!

Hơn nữa nghe nói chỉ có một người thừa kế, tên chính là Phạm Trì…

Cư nhiên là tên gia hoả này?

Có lầm không a, y như vậy, có thể quản lý được sản nghiệp to lớn của nhà y không?

Phạm gia sắp không được rồi, tên gia hoả này cư nhiên là người thừa kế sau này…

Hết chương 12.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui