Nhất Ý Cô Hành

“Cậu bị điên sao!” Cánh môi cong cong duyên dáng của Cố Bạch Hằng khép mở, phun ra từ ngữ hoàn toàn ngược lại với bề ngoài tao nhã của cô: “Tạ Diệc Đông là anh trai của cậu! Thật buồn nôn!” Một bên cười lạnh cầm lấy cái ly ở trên bàn, nhìn xuống Tạ Duẫn Ninh, sau đó chậm rãi đổ từ trên đầu của Tạ Duẫn Ninh: “An phận một chút đi. Biến thái! Tạ Diệc Đông là của tôi.”

Tạ Duẫn Ninh ngồi yên ở vị trí đó, phản ứng đầu tiên chính là ngẩng đầu, nói với Cố Bạch Hằng: “Cô sẽ không nói ra chứ?” Mặc dù không rõ vì sao Cố Bạch Hằng đột nhiên trở nên kích động như vậy, nhưng mà hắn cần phải xác nhận trước tiên Cố Bạch Hằng sẽ không tuyên truyền ra.

Cố Bạch Hằng cười lạnh, giơ tay, “Sao, cậu còn sợ mất mặt? Quá khứ dơ dáy hỗn loạn của cậu, cậu thật sự đã quên hết rồi sao? Giả thanh thuần!”

Tạ Duẫn Ninh thấy tư  thế của cô ấy là dự định cho mình một bạt tai, cũng không có dự định tránh, trong lòng chỉ nghĩ nếu như có thể khiến cho cô ấy nguôi giận, tát vài cái thì cứ tát vài cái, chỉ cần cô ấy không nói ra là được.

Cửa lại bị người ta đột nhiên từ bên ngoài đạp vào.

Tạ Duẫn Ninh và Cố Bạch Hằng đều hoảng hốt mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy Tạ Diệc Đông đi phía trước, Tạ Thượng ở phía sau liều mạng kéo Tạ Diệc Đông, nhỏ giọng nói gì đó, bị kéo đi về phía trước.

Tạ Duẫn Ninh ngơ ngác nhìn Tạ Diệc Đông.

Tạ Diệc Đông đi qua quầy bar nhỏ ở cạnh cửa, thuận tay cầm lấy chai rượu đỏ.

Từ nét mặt không nhìn ra được có điều gì khác với bình thường.

…Ách, được rồi, Tạ Diệc Đông vẫn luôn rất khó đoán.

“…Diệc Đông…” Cố Bạch Hằng lập tức đem cái ly trong tay nhét vào một góc sofa, sau đó tiến lên đón: “Em đang nói chuyện với Duẫn Ninh. Anh sao lại tới đây? Ba không phải là đang cùng anh nói chuyện hợp tác hạng mục sao?”

Tạ Diệc Đông nhìn cô gái rồi đi qua, hất ra Tạ Thượng đang níu lấy chính mình, đem rượu đỏ qua: “Tránh ra.” Sau đó cũng không thèm để ý đến Cố Bạch Hằng, đi thẳng đến trước mặt Tạ Duẫn Ninh: “Thì ra, đây gọi là cùng bạn bè đi mua sắm trên phố của cậu?”

Tạ Duẫn Ninh co rút khoé miệng, không dám cãi lại — Tôi nào biết anh sẽ bắt tại trận như thế này chứ!

Tạ Diệc Đông cười lạnh: “Người bạn này của cậu, đúng lúc tôi cũng quen, không bằng cùng nhau?”

Đừng dùng ngữ điệu lạnh lẽo như vậy nói chuyện được không? Tôi sắp bị lời nói của anh đông thành băng luôn rồi.

Tạ Duẫn Ninh bày ra dáng vẻ làm bộ đáng thương nhìn Tạ Diệc Đông.

Cũng không biết là dáng vẻ đáng thương của Tạ Duẫn Ninh làm cảm động Tạ Diệc Đông hay là y cuối cùng cũng nhìn không được Tạ Duẫn Ninh toàn thân ướt nhẹp núp ở sofa run rẩy, ngồi xuống, cởi áo khoác của chính mình, khoác lên người Tạ Duẫn Ninh, một bên hung dữ nói: “Cho cậu chạy loạn!”

Mang áo khoác tây trang có nhiệt độ của Tạ Diệc Đông mặc dù cũng không tính dày bao nhiêu, nhưng khiến cho Tạ Duẫn Ninh an tâm một chút.

Liếc mắt đến Cố Bạch Hằng đang đứng không biết cô đang nghĩ cái gì, Tạ Duẫn Ninh nghĩ rất vui — Nếu mọi người đều ở đây, vậy cùng thương lượng một chút thì không có vấn đề gì đâu.

Đến lúc hôn lễ của bọn họ đúng hạn tiến hành, tôi đương nhiên là đi tìm một nơi một mình chữa thương.

Đợi một chút, lại quay lại tiếp tục làm em trai nghe lời của Tạ Diệc Đông, lúc y vui vẻ buồn bã đều có thể ở bên cạnh y, nếu như hai vợ chồng bọn họ đều bận rộn chuyện kinh doanh, tôi có thể giúp họ trông con — Tôi nhất định sẽ rất thích con của Tạ Diệc Đông, sau đó đợi đứa nhỏ lớn lên, bọn họ cũng già rồi.

Cuối cùng, sống cũng phải sống lâu hơn y, nhìn y chết đi.

Như vậy là đủ rồi.

“Ba” một thanh âm vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh.

Là Tạ Thượng mở chai rượu đỏ, vội vàng đưa cho Tạ Diệc Đông: “Xong rồi.”

Tạ Duẫn Ninh từ trong hình thức ở chung của Tạ Thượng và Tạ Diệc Đông, sâu sắc cảm nhận được cái loại sợ hãi phát ra từ bản năng của Tạ Thượng đối với Tạ Diệc Đông mà Tạ Đới Quân đã nói…

Không khỏi có chút thoát ly khỏi trạng thái mà co rút khoé miệng — Rốt cuộc Tạ Diệc Đông đã làm gì y vậy!

Tạ Diệc Đông cũng không thèm nhìn mà nhận lấy chai rượu đỏ, thuận tay đặt bên tay trên bàn trà, sau đó nhéo Tạ Duẫn Ninh một cái, quay đầu, liếc nhìn Cố Bạch Hằng: “Xem xong rồi.”

Hả?

Tạ Duẫn Ninh không hiểu nên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Diệc Đông.

Đột nhiên, khuôn mặt của Tạ Diệc Đông ép tới.

Chuẩn xác mà hôn xuống.

Hơn nữa còn là nụ hôn nồng nhiệt.

Tạ Duẫn Ninh căn bản không nghĩ đến sẽ là tình trạng như vậy, cả người đều ngây dại.

Những người khác cũng không phản ứng tốt hơn Tạ Duẫn Ninh bao nhiêu, toàn bộ đều ngớ người, vẻ mặt tư thế giống như một pho tượng mà đứng yên vào thời khắc Tạ Diệc Đông hôn thắm thiết Tạ Duẫn Ninh.

“Thấy chưa?” Tạ Diệc Đông cười nhạt, “Tôi cũng là biến thái, cho nên cô hiểu rồi chứ?”

Cố Bạch Hằng phản ứng lại đầu tiên, chỉ vào Tạ Diệc Đông: “Khó trách anh từ trước đến giờ đều không để tôi vào nhà anh, cũng không ở bên ngoài qua đêm!” Cô dường như thật sự rất giận, cả người đều run rẩy. “Kỳ thực anh căn bản không thích con gái!”

Tạ Diệc Đông cười đứng dậy, thuận tiện nhìn Tạ Duẫn Ninh đang ôm chặc áo khoác trên người, xách chai rượu đỏ lên, chầm chậm đi qua: “Tôi cũng không rõ tôi rốt cuộc là thích con gái hay là con trai. Hoặc là, tôi cái gì cũng không thích.”

Cố Bạch Hằng không biết được y muốn làm gì, nhưng theo bản năng lùi về sau một bước, trừng mắt nhìn Tạ Diệc Đông. “Anh… Anh muốn làm gì?”

Tạ Diệc Đông đi tới trước mặt cô, mỉm cười: “Tôi muốn làm gì?” Một bên nói như vậy, một bên đột nhiên giơ tay, không có chút nào thương hương tiếc ngọc mà vặn cánh tay của Cố Bạch Hằng, đem người ta ép trên vách tường lạnh băng, khiến cô ấy phát ra một tiếng kinh hô bén nhọn. “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì.”

Đồng thời nâng chai rượu đỏ trên tay, mỉm cười nói: “Tôi chỉ là thích có qua có lại mà thôi.” Rượu đỏ trên tay đồng thời “ừng ực ừng ực” mà hướng từ trên đầu Cố Bạch Hằng đổ xuống, “Tôi a, ghét nhất chính là đồ của tôi bị người khác đụng vào, cũng ghét nhất là người khác muốn tổn thương đến tất cả đồ vật của tôi, cho nên, tôi thật sự rất tức giận.” Vừa đổ vừa mỉm cười nói, “Tôi mỗi lần tức giận, liền muốn làm chút chuyện gì đó khiến cho người khác cùng tôi không vui.”

Tạ Duẫn Ninh cảm thấy dáng vẻ cười híp mắt của Tạ Diệc Đông dưới ánh đèn so với dáng vẻ mặt không thay đổi lúc bình thường còn khủng bố hơn gấp trăm lần — Không cần nói, chắc chắn lại phát điên rồi.

Cố Bạch Hằng phỏng chừng cũng bị dáng vẻ của Tạ Diệc Đông doạ rồi, liều mạng giãy dụa muốn tránh khỏi rượu đang đổ xuống, một bên lớn tiếng thét chói tai.

Tạ Thượng cũng nhíu mày che lại lỗ tai, Tạ Diệc Đông mắt điếc tai ngơ như thường, tiếp tục đổ xuống.

“Hôn ước của chúng ta, huỷ bỏ.” Tạ Diệc Đông thản nhiên nói.

Lời này ngược lại nổi lên tác dụng chấn nhiếp nào đó, Cố Bạch Hằng ngừng lại việc thét chói tai, kinh ngạc mà nhìn Tạ Diệc Đông.

Ngay cả Tạ Thượng cũng nhìn Tạ Diệc Đông mà ngẩn người.

“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Tạ Diệc Đông thản nhiên nói: “Hôn ước huỷ bỏ, còn có, mối quan hệ hợp tác giữa tôi và Cố gia cũng dừng lại.”

Cố Bạch Hằng lần này thật sự khẩn trương hẳn lên: “Đừng nói đùa, đã tiến hành được một nửa rồi, anh biết dừng lại sẽ mang đến tổn thất lớn thế nào cho cả hai bên không?”

“Biết.” Tạ Diệc Đông nhàn nhạt nói, “Tôi đã triệt để tính toán rồi.” Cười lạnh một tiếng, “Ít nhất, tôi sẽ không có tổn thất quá lớn.”

“Sao có thể!” Cố Bạch Hằng trừng lớn mắt, “Anh cũng đầu tư vào 50% dự toán đi!”

“A.” Tạ Diệc Đông thản nhiên nói: “Tạ gia cùng tôi hợp tác.” Lộ ra nụ cười cổ quái: “Làm phiền cô.”

Cố Bạch Hằng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được, không thể tin mà nhìn Tạ Duẫn Ninh đang núp trên sofa: “Không thể nào, y rõ ràng không có quyền thừa kế, không có bất kỳ cổ phần nào cũng không có quyền phát ngôn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui