Editor: Rum Bacardi
Sáng sớm thứ sáu, Bạch Chỉ nhận được tin của mẹ Từ Yến. Nói Từ Yến sẽ về, máy bay hôm nay, nếu không đến quá trễ, ba giờ chiều có thể đến nơi. Để cô không sắp xếp thứ khác, tối nay hai gia đình muốn tụ họp cùng nhau ăn cơm.
Bạch Chỉ rất hoang mang, còn nửa tháng nữa đến lễ Giáng Sinh, sao bây giờ cậu ấy đã trở về? Hơn nữa tối hôm qua lúc nói chuyện phiếm, cũng không lộ ra chút nào với cô.
Nhưng cô không nghĩ quá nhiều. Trở về chính là chuyện tốt.
Chỉ là cô và thầy Trần đã lên kế hoạch vào cuối tuần, liền hoãn lại.
Trần Lưu nghe xong nguyên nhân, sắc mặt hiển nhiên không tốt, nhưng cũng không phải là người đàn ông vô lý. Bạch Chỉ dỗ dành anh vài lần, anh dặn dò vài câu, sau khi cô đáp ứng, thì không nói gì.
Buổi chiều tan học, Bạch Chỉ kêu taxi đến nhà hàng người lớn hai nhà đặt, vừa mới xuống xe, đã thấy Từ Yến ở bên ngoài chờ cô.
“Anh Yến!” Bạch Chỉ hưng phấn chạy tới, muốn ôm lấy anh theo thói quen.
Khi còn kém vài mét, trong đầu hiện lên dặn dò của thầy Trần, lập tức dừng lại.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.
Cô thở hồng hộc, ngửa mặt cười thật ngọt, “Anh Yến, đã lâu không gặp!”
Từ Yến cười duỗi tay ôm lấy cô, rũ cổ thật sâu ngửi hương thơm trên tóc và khăn quàng cổ của cô, lẩm bẩm một tiếng trầm thấp: “Đã lâu không gặp.”
Bạch Chỉ cứng đờ.
Hai người ở ngay bên ngã tư đường ôm nhau.
Thiếu niên cao ráo sạch sẽ mặc chiếc áo khoác dài với hàng cúc áo cà phê nhạt, một cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu trong ngực. Có mấy chị gái nhân viên tan tầm đi qua bọn họ, phát ra cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt”, “Tôi cũng muốn yêu sớm”.
“…” Bạch Chỉ kéo ra khoảng cách bất động thanh sắc, so sánh chiều cao hai người, “Anh ở nước ngoài ăn cái gì, lại cao hơn nhiều rồi. Cách xa em một chút, đối lập sẽ không rõ ràng như vậy, nếu không chú Từ lại cười em lùn.”
Từ Yến cười nhạt một tiếng, bàn tay sờ sờ sau đầu cô, đi vào nhà ăn.
Người lớn hai nhà không ngừng trò chuyện, sau khi Từ Yến và Bạch Chỉ ngồi xuống, đề tài chuyển tới trên người Từ Yến, hỏi tình hình gần đây của cậu vân vân.
Từ Yến đưa cho Bạch Chỉ chút nước trái cây, Bạch Chỉ trên đường gắp gáp đúng lúc khát, một bên ngậm ống hút, một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Đồ ăn lên, giữa lúc dùng cơm, mẹ Từ đột nhiên nhớ ra một việc.
Đơn vị bà ấy đã phát hai phiếu miễn phí khách sạn suối nước nóng, cuối tuần có thể sử dụng, nhưng bà ấy và chồng đều không có thời gian, thì muốn cho ba mẹ Bạch Chỉ đi. Nhưng mẹ Bạch Chỉ cũng bận, không đi được.
Mẹ Từ a một tiếng, một lát sau, nói: “Vậy, Yến, con đưa tiểu Bạch đi thôi?”
Bạch Chỉ: “Dạ?”
Từ Yến: “Được ạ.”
“Thế nào? Con không muốn đi sao? Mùa đông ngâm suối nước nóng rất tốt.” Mẹ Từ nhìn về phía Bạch Chỉ.
“Cháu…” Bạch Chỉ vừa lên tiếng, đã bị mẹ cắt lời: “Nó đương nhiên đi, học sinh cũng không có chuyện gì, hơn nữa, hai đứa nhỏ hơn nửa năm mới gặp nhau lần này, tốt nhất là cùng nhau đi ra ngoài chơi, đúng không, Bạch Chỉ?”
Ánh mắt mẹ Bạch cười, nhìn Bạch Chỉ.
“Ừm.” Lông mi Bạch Chỉ rũ xuống, cắn một cái nĩa nhỏ, “Ừm.”
Bữa tối kết thúc, khi người hai nhà tách ra, Từ Yến bỗng nhiên đề nghị đêm nay muốn ở nhà họ Bạch.
Ba mẹ Từ oán trách cậu, buổi tối đầu tiên trở về lại không ở nhà.
Từ Yến cười cười, “Dù sao đủ thời gian ở cùng hai người. Vài ngày nữa Bạch Chỉ còn phải đi học trọ ở trường.”
Ba mẹ Từ gia liền tùy cậu.
Về đến nhà, Bạch Chỉ chờ Từ Yến vào phòng tắm, liền chuồn ra phòng mẹ, thương lượng sau này đừng tự chủ trương thay cô đáp ứng cái gì.
Mẹ Bạch đang thoa serum mắt, căng miệng nói chuyện: “Mẹ biết tối nay con muốn từ chối, nhưng mẹ không nghĩ được con có lí do từ chối gì. Ba mẹ Từ Yến xem như là một nửa ba mẹ của con, con với Từ Yến cũng từ nhỏ lớn lên với nhau, làm cái gì nó cũng nhường con, đối tốt với con, con sẽ không quên chứ? Lần này xa cách hơn nửa năm không gặp, khó được trở về một chuyến, con còn có khoảng cách, bảo con đi cùng nó cũng một mực từ chối, không màng đến cảm nhận của ba mẹ Từ gia, cũng không sợ Từ Yến đau lòng. Bạch Chỉ, đối nhân xử thế không thể như vậy.”
Bạch Chỉ nghe đến đau đầu, “Con biết, con không quên, nhưng con với anh Yến cũng lớn như thế, còn cùng nhau đi chơi qua đêm không thích hợp.”
Mẹ Bạch xoa nhẹ má con gái một phen cười, “Giáng Sinh năm trước Từ Yến đưa con đi du lịch, sáu ngày năm đêm đấy, cũng chỉ có hai con, con còn không phải tung tăng đi tung tăng quay về? Trở về còn nói anh Yến tốt nhất.”
“…” Trước kia đúng là không phát hiện, nhưng bây giờ vừa nghĩ đến ở một mình với người khác phái, cho dù là Từ Yến, cũng cảm thấy là lạ.
“Bây giờ ấy, còn chưa đến một năm, đã thay đổi rồi, coi người ta là người xấu mà đề phòng. Nhưng Bạch Chỉ, con đề phòng ai cũng không thể đề phòng Từ Yến, đứa nhỏ này mẹ và ba con cũng nhìn nó lớn lên, khi còn nhỏ thì bảo vệ con, không đành lòng để con chịu một chút tổn thương, bây giờ một mình ở nước ngoài, cũng luôn quan tâm con.”
Bạch Chỉ rũ đầu, dạ một tiếng.
Mẹ Bạch thấy con gái hiểu được, mới bật cười, “Được rồi, con có thể ý thức được không thể tùy tiện đi ra ngoài với con trai, cũng nói rõ là lớn rồi. Nhưng cậu con trai này là Từ Yến, thì không quan trọng, nó làm việc luôn làm cho người lớn đỡ lo, lần nào đưa con đi chơi không phải để con trở về bình an sao? Hơn nữa, cũng không phải để hai con ngủ một giường, con sợ cái gì.”
Bạch Chỉ trở lại phòng khách, có chút bái phục mẹ mình.
Rõ ràng cô chỉ cảm thấy, cho dù là bạn từ nhỏ khi sinh ra đã biết nhau, sau khi lớn lên cũng nên tránh hiềm nghi.
Nhưng mẹ cô nói một hồi, cũng nói cô xấu hổ.
Đúng vậy, Từ Yến có quan hệ gì với cô… Thật vất vả có thể xin nghỉ trở về, cô lại chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể không đi gần cậu ấy quá, kể cả đi đâu cùng cậu cũng không vui đủ kiểu, còn trực tiếp biểu hiện ra…
Ban đầu cô còn tính ngày mai giả ốm, nhưng vừa nghĩ như thế, cách làm này thật sự khiến người khác tổn thương, cho dù không bị vạch trần.
Cho nên, khách sạn suối nước nóng, khẳng định là phải đi, chỉ là, nên nói thế nào với thầy Trần đây…
Suy nghĩ một chút phản ứng của anh, sẽ rất tức giận, rất khó dỗ dành, yêu cầu cô chọn một trong hai: Lập tức lăn tới bên người anh, hoặc là đời này đừng tới. Cô khẳng định là không ngừng lăn tới… Chỉ là Từ Yến bên này thì… Hơn nữa người nào đó là người thù dai, cho dù nhìn thấy cô, cũng sẽ bởi vì "Cô lại có thể dám cùng anh thương lượng, cô có thể cùng bạn khác phái qua đêm bên ngoài không???", khiến cô ăn không được nhả cũng không xong…
Bỏ rơi cả hai bên cũng không tốt.
Bạch Chỉ lo lắng.
Nếu không thì… không nói? Không nói không phải tốt sao? Dù sao thời gian rất ngắn, chỉ là một ngày một đêm.
Ừ.
Chính xác.
Tim gan Bạch Chỉ run rẩy đưa ra quyết định này.
Lúc này Từ Yến tắm xong đi ra, thúc giục cô đi tắm gội.
Cô không yên lòng ôm áo ngủ cọ tới cọ lui đi vào phòng tắm, tắm rửa xong trở về phòng mình, lại nhìn thấy Từ Yến đang ngồi ở mép giường cô chơi điện thoại, nghe thấy cửa mở, đầu cũng không ngẩng, rất tự nhiên nói: “Đêm nay anh ngủ cạnh em.”
“Dạ??”
Từ Yến chậm rãi ngẩng đầu, “Thế nào?”
“Không… Không tốt lắm đâu.”
“Chỗ nào không tốt?” Kỳ thật hàm ý của cô rất rõ ràng, nhưng Từ Yến chính là muốn cô nói ra nguyên do.
Bạch Chỉ ấp úng: “Anh đã trường thành, em cũng nhanh…”
“Tết Nguyên đán năm nay em còn ngủ cùng anh. Lúc ấy anh cũng nói chúng ta lớn rồi không thích hợp, em trả lời anh thế nào?”
Cô trả lời câu "Em mặc kệ", sau đó lại ở trên giường cậu sống chết không chịu bò dậy.
Cô ngủ đến yên ổn, lại không biết một đêm cậu không ngủ, nửa đêm còn vọt dậy đi tắm nước lạnh.
Bạch Chỉ muốn che mặt. Trước kia cô thật sự rất dính Từ Yến, cậu trở về cô sẽ không muốn tách ra nửa giây, hơn nữa bởi vì khi còn nhỏ thường xuyên ngủ cùng nhau, đã rất quen thuộc rất hiển nhiên, hoàn toàn không ý thức được nam nữ có khác biệt, cũng không ai yêu cầu cô chú ý, kể cả ba mẹ hai nhà cũng cảm thấy bình thường.
Cô tùy tiện tìm lý do: “Trước kia không phải em sợ ngủ một mình sao, bây giờ không sợ.”
“Nhưng anh sợ.” Từ Yến nhìn cô, nói.
Cậu đã rất hoảng hốt, cũng hận đến phát hỏa, nhưng càng giận, ngược lại càng bình tĩnh, chỉ là, không nhịn được lâu.
Từ Yến đặt điện thoại xuống, ánh sáng đôi mắt vốn được độ sáng màn hình chiếu rọi tối sầm xuống, “Bạch Chỉ, em có biết gần đây em khác thường thế nào không? Đặc biệt là lúc đối mặt với anh, khiến anh cảm thấy, em đã không cần anh.”
Bạch Chỉ lắc đầu, “Không có không cần. Đối với em mà nói, anh vẫn luôn khác biệt.”
“Vậy anh lại hỏi em một lần cuối cùng, rốt cuộc em có giấu anh chuyện gì không?”
Sắc mặt thiếu niên âm trầm lạnh thấu xương, cô gái co quắp lại, động tác ngồi vào ghế sô pha tròn chậm rãi dè dặt, che dấu sự trốn tránh trong ánh mắt.
Có một số lời nói vừa đến bên miệng lại nuốt vào, cuối cùng thật sự không biết lên tiếng như thế nào, liền nói: “Không có… Anh Yến, anh còn có chuyện khác không? Ngày mai phải ra ngoài, em muốn đi ngủ sớm một chút…”
…
Không khí yên tĩnh đến mức có thể ngưng tụ.
Từ Yến nhìn cô, thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi, trở về phòng mình.
Đóng cửa lại, cả người Bạch Chỉ ngã vào trong ổ chăn.
Hôm sau, khi ăn bữa sáng, thầy Trần tìm cô ở WeChat, hỏi hôm nay cô muốn làm gì.
Bạch Chỉ cân nhắc trả lời:【Hẳn sẽ ở nhà nghỉ ngơi】
【Không đi đâu?】
【Ừ…】
Trần Lưu hơi nhướn mày:【Ai kia không tìm em? Không có khả năng. Bạch Chỉ, đừng để anh phát hiện em lừa anh.】
Ai kia?
Thầy Trần ngay cả tên cũng khinh thường nói ra.
“…” Bạch Chỉ:【Cậu ấy cũng ở nhà, chênh lệch múi giờ… Cho nên em mới nói nghỉ ngơi thôi】con người gặp phải nguy hiểm, quả nhiên sẽ kích thích tiềm năng. Bạch Chỉ nhanh chóng tìm lí do có mức độ đáng tin cực cao, lời nói hoàn chỉnh.
【Ở nhà ai?】
【Nhà của em sao…】
【Em lại dùng từ ngữ mơ hồ, tuần sau hẳn sẽ rất không tốt đó. 】
【…】
【Hôm nay có người lớn ở nhà không?】
【Có】
Lúc này thầy Trần mới thả lỏng miệng,【Nếu nghỉ ngơi vậy thì được, nghỉ ngơi cho khỏe. 】
Bạch Chỉ:【(Cuồng gật đầu.gif)】
Trần Lưu:【Nhưng cũng giữ khoảng cách tốt cho anh.】
Bạch Chỉ: 【(Đầu cũng cho anh điểm rớt.gif)】
【Vậy hôm nay anh làm gì?】cô hỏi.
Đối phương gửi một tin nhắn thoại, Bạch Chỉ thay đổi thành lời văn, nụ cười lạnh déjà vu (*) của họ Trần ập vào trước mặt-- “Bây giờ mới quan tâm bạn trai em sau khi bị vứt bỏ sau muốn làm cái gì? À, dù sao đi nữa không vui vẻ như em có thể duy trì tình bạn với trúc mã nhỏ gắn bó vạn năm không thay đổi, anh chỉ ngẫu nhiên lẫn lộn ngày này chờ một tuần lễ thôi.”
(*) 既視感: Déjà vu là hiện tượng bạn cảm thấy một sự kiện, nhân vật hay nơi chốn nào đó rất quen thuộc, tới từng chi tiết mặc dù rõ ràng là bạn mới tiếp xúc với đối tượng đó lần đầu tiên.
“Bạch Chỉ!!” Mẹ Bạch mắng con gái đang chơi điện thoại đến nhập thần một tiếng.
“ Dạ?!” Bạch Chỉ bị dọa đến lập tức khóa màn hình, ngẩng đầu nhìn mẹ.
Ba Bạch ở một đầu khác của bàn ăn cũng ăn xong bữa sáng, lấy khăn giấy lau miệng, trầm giọng khiển trách: “Chơi điện thoại gì, Từ Yến gọi con 800 lần cũng không nghe thấy.”
Bạch Chỉ yên lặng thu hồi điện thoại, nhìn về phía Từ Yến.
Từ Yến khẽ nhếch khóe môi, “Chuẩn bị xuất phát, em cầm đủ đồ chưa?”
Bạch Chỉ gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Bạch Chỉ về phòng lấy hành lý ra, mẹ Bạch dặn cô lễ phép chút, nói chuyện nhiều với Từ Yến, đừng luôn xem điện thoại.
Cô vâng dạ ra ngoài cửa.
Lần này đi biệt thự suối nước nóng trên núi, Từ Yến mở xe, khi trưởng thành cậu đã đi thi bằng lái xe.
Lộ trình xe hơn hai giờ, cuối cùng Bạch Chỉ đã ngủ, nhưng chỉ ngủ mười hai mươi phút, thì đến, được Từ Yến đánh thức.
Mắt buồn ngủ nhập nhèm xuống xe, vừa đi không đến hai bước, mặt và cổ bị một trận gió đông thổi tới, trong nháy mắt đông lạnh tỉnh táo.
Khăn quàng cổ quên ở trên xe.
Cô xoay người muốn quay về xe tìm, đã nhìn thấy Từ Yến vòng qua trước xe, đi về phía cô, trong tay cầm khăn quàng cổ của cô.
Khi còn cách hai bước, Bạch Chỉ duỗi tay muốn tiếp nhận, nhưng Từ Yến thẳng tắp tiến lên một bước, quàng đẹp cho cô, sửa sang lại.
Bạch Chỉ hơi hơi cứng đờ.
Chuyện này, kỳ thật Từ Yến đã làm trăm lần trở lên, cô cũng tập mãi thành thói quen. Cho nên hiện tại cảm thấy không thích hợp lắm, cũng không biết phải cự tuyệt như thế nào.
Tối hôm qua cậu đã bị thái độ của cô làm tổn thương, nói ra câu kia: Anh cảm thấy em đã không cần anh.
Bạch Chỉ nghe xong, cảm giác chua chát lan tràn trong lòng.
Bất cứ bạn bè nào, ngăn cách thời gian và khoảng cách còn có tình bạn mới, đều sẽ trở nên xa cách. Nhưng cô và Từ Yến không nên như vậy.
Bạch Chỉ để cậu chăm sóc xong hơi mất tự nhiên, Từ Yến trở về xe lấy hành lý, đi vào khách sạn.
Khi ở phía trước bàn đăng ký vào ở, mới phát hiện đơn vị mẹ Từ phát hai phiếu là cho vợ chồng và cặp đôi yêu nhau dùng, chỉ cung cấp một phòng.
Bạch Chỉ muốn đặt một phòng đơn khác.
Kết quả, mặc dù còn chưa đến ngày nghỉ lễ, nhưng mùa đông vẫn là mùa suối nước nóng đắt hàng, đặc biệt tháng 12 và tháng 1, trước và sau kì nghỉ, mỗi ngày cuối tuần bình thường đều đầy rẫy công ty tổ chức thành nhóm, còn có người từ các thành phố xung quanh tự lái phương tiện, chính là để tránh lễ Giáng Sinh và Nguyên đán, không cần chen chúc mang vạ.
Cho nên quầy lễ tân nói, chỉ có một số dãy phòng cao cấp, cô gái nhỏ bộ dáng học sinh như cô, một người ở, không tiết kiệm chi phí lắm, hỏi có muốn nghĩ lại không.
Bạch Chỉ cảm thấy việc này phải kiên trì. Cô không mang đủ tiền mặt, chuẩn bị thanh toán bằng điện thoại, lại phát hiện không thấy điện thoại.
Không có ở trên người, không ở trong túi, cô nóng nảy, kéo vali hành lý đi đến một góc trong đại sảnh, mở ra lục tìm, cũng không có.
“Anh Yến, anh có nhìn thấy điện thoại của em không? Anh dùng của anh gọi điện cho em đi.”
Từ Yến lấy điện thoại ra bấm số của cô, Bạch Chỉ yên tĩnh nghe một hồi, không có tiếng chuông, lại lục một lần, “Không thể không mang theo nhé, đồ sạc em cũng mang theo.”
“Có thể quên trên xe không.” Từ Yến nói.
Bạch Chỉ nhíu mày nghĩ nghĩ. Khi ngồi xe, điện thoại không vang nhắc nhở thông báo, cô cũng rất nghe ba mẹ nếu không đi chơi -- vốn dĩ cô sẽ không dựa vào điện thoại nhiều, trước kia khi đi lên lớp cũng lười mang, vứt trong phòng ngủ.
Thế là vẫn một mực nói chuyện phiếm với Từ Yến, thậm chí cũng chưa từng lấy ra, cho nên hẳn là không thể quên trong xe.
Nhưng không có biện pháp, vẫn quay về xe tìm. Không có.
Lại quay về một chuyến, gần như có thể xác định là quên ở trong nhà.
Từ Yến an ủi cô ngày mai trở về sớm một chút. Nếu muốn chơi điện thoại, cậu cho cô dùng.
Bạch Chỉ gật gật đầu, nhưng không thể dùng điện thoại của cậu. Ngộ nhỡ cậu có việc gấp phải dùng, tay chân cô luống cuống xóa sạch dấu vết sẽ rất phiền phức.
Mà cô giấu thầy Trần đi, cũng sẽ không thể dùng số của bất kì người nào, bao gồm máy bàn khách sạn nói cho anh biết điện thoại của cô không ở bên người… Rất khó giải thích… Chỉ có thể mất liên lạc một ngày.
Trở lại quầy lễ tân, Bạch Chỉ muốn Từ Yến ứng trước tiền phòng giúp cô, nhưng bị Từ Yến từ chối giọng nói rất mơ hồ, nói không cần thiết, cậu vừa mới hỏi, phòng trong phòng ngủ có thể đóng cửa, giường cho cô, cậu ngủ sô pha phòng khách.
Bạch Chỉ không dám nói gì, bởi vì cô phát hiện ánh mắt Từ Yến đã rất lạnh nhạt.
Cũng là lúc này cô mới phản ứng lại, vừa nãy cô không cầm điện thoại mà gấp đến độ xoay vòng, tuy rằng nguyên nhân thật sự là không thể liên hệ với Trần Lưu, nhưng Từ Yến không biết, chắc chắn cậu cho rằng cô không thể đặt được phòng mới sốt ruột -- phản ứng lớn như thế, rốt cuộc là có bao nhiêu đề phòng cậu?
Nhưng cậu cũng chưa nói gì, cùng cô tìm điện thoại đi tới đi lui, cho gợi ý.
Bạch Chỉ nào còn không biết xấu hổ nhắc lại việc này…
Trong thang máy sáng ngời đường hoàng, không khí áp lực, Bạch Chỉ nín thở, qua không bao lâu vậy mà dường như rất lâu, khi hô hấp lại lần nữa, cô kéo Từ Yến.
“Anh Yến, nếu em nói cho anh một chuyện, anh có thể giữ bí mật giúp em không? Hơn nữa phải đáp ứng em không được hỏi quá nhiều.”
Cô muốn nói thật, nói thật vì sao không thể cùng cậu giống như trước kia.
Nhưng cô sợ cậu sẽ nói cho ba mẹ cô, cũng sợ cậu truy hỏi người đó là ai.
Mặt Từ Yến cũng không quay lại, dáng người thon dài đối diện với cô ấy rất cao và thẳng, lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo căng thẳng.
Bạch Chỉ chậm chạp không đợi được câu trả lời của cậu, lại không nhịn được xin tha thứ trước: “Anh Yến, thật ra em…”
“Leng keng --” đến tầng lầu, cửa thang máy mở ra, cô tạm dừng một chút, còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên bị Từ Yến dắt tay đi ra ngoài.
Lòng bàn tay khô lộ ra độ ấm, quấn lấy cô nhẹ nhàng.
Bạch Chỉ sửng sốt, bỗng nhiên liền cười.
Bả vai cô đẩy cánh tay anh đi, hai người đi lắc qua lắc lại.
“Không tức giận sao? Thật sự không tức giận sao?” Nói thăm dò trước đầu nhỏ nhìn sắc mặt anh.
Từ Yến hơi nhếch khóe môi, như bị đùa đến mức không nhịn được cười.
Bạch Chỉ yên tâm, cả người thả lỏng, lại không biết cô vừa quay cổ lại, độ cong kia của Từ Yến có chút dần lạnh xuống, nhưng cặp mắt không đối diện mặt cô, trước sau không có ý cười.
Về phòng cất hành lý, mới đến 11 giờ, Bạch Chỉ không cảm thấy đói, quyết định đi ngâm suối nước nóng với Từ Yến trước.
Từ Yến đề nghị đến bể tắm nước nóng cặp đôi, dù sao phiếu sử dụng gồm cả cái này, hơn nữa được ngăn cách với những người khác, tính riêng tư cũng tốt hơn một chút, nhưng Bạch Chỉ muốn ở công cộng.
Ở phòng thay quần áo khu bể tắm thay xong áo tắm, quấn khăn tắm đi ra ngoài, trong bể suối nước nóng ngoài trời đá cuội nhẵn bóng phân bố đan xen hai bên lối đi, không ít người lớn dẫn theo trẻ con ngâm nước, mà trẻ con đúng là không yên tâm, cầm đồ chơi súng bắn nước bắn người chạy tới chạy lui.
Từ Yến dắt Bạch Chỉ tìm được một góc.
Sương mù nóng lượn lờ, hai người cởi bỏ khăn tắm. Từ Yến chỉ mặc một cái quần bơi tứ giác đậm màu, cao thẳng thon chắc, cơ bắp cân xứng.
Bạch Chỉ không nhìn thẳng, ánh mắt có thể cảm giác được ánh mắt cậu khóa chặt cô.
Áo tắm của cô rất bảo thủ, không lộ eo không lộ ngực không lộ mông, nhưng đường nét trên cơ thể được cải biên đặc biệt, có điểm thiết kế nhỏ, trước ngực đan chéo buộc bằng đai nhỏ, giống như hằng ngày mặc váy đi ra ngoài cũng không sai.
Từ Yến nhìn chằm chằm như vậy làm gì?
Bạch Chỉ muốn che giấu trượt vào suối nước nóng ngâm mình, còn chưa thích ứng độ ấm, có chút nóng, vẫn kiên trì không đứng dậy. Chìm dưới nước một hồi cả người liền đỏ bừng.
Từ Yến xuống nước tuần tự tiến lên từng bước, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, dựa vào rất gần, cánh tay cậu thỉnh thoảng cử động, cùng da thịt cô nhẹ nhàng ma sát.
Trong lúc thay đổi mấy bể tắm, thời gian ngâm nước không sai biệt lắm, mới trở về thay quần áo ăn cơm.
Có lẽ bởi vì những người kia mang cả gia đình, thêm lựa chọn hội trường tiệc buffet vui vẻ với một nhà họ Vu khác, hoặc là BBQ bên ngoài.
Môi trường kinh doanh hoặc nhà hàng lãng mạn kiểu Tây yên tĩnh thoải mái, ánh sáng đèn phía trên chỗ ngồi mờ nhạt dịu nhẹ bao phủ xuống dưới, gương mặt Bạch Chỉ lộ ra màu hồng nhuận, đôi tay nâng một ly nước ấm đang từ từ nhấp.
Từ Yến gọi thực đơn xong, còn gọi bình rượu vang đỏ.
Bồi bàn bưng lên, Bạch Chỉ thuận miệng nói một câu: “Lúc đầu năm anh trở về cũng không uống rượu.”
Từ Yến cười nhạt, không nói cho cô lúc cậu mười lăm tuổi đã bắt đầu uống rượu, mấy năm nay, bia trắng bia đỏ, đồ uống hỗn hợp cũng uống không ít.
“Muốn thử một chút không?” Chất lỏng rượu đỏ tươi rót vào cốc có chân đế dài, Từ Yến đưa tới trước bàn cô.
“Uống ngon không?” Bạch Chỉ có chút nóng lòng muốn thử.
“Rượu trái cây, thật ra cũng không khác nước giải khát lắm.”
Bạch Chỉ nâng lên một ngụm rượu nhỏ. Xác thật không khác lắm, nhưng mùi rượu nồng nặc đập vào mũi, không dễ có thể chấp nhận như vậy.
Bạch Chỉ nhìn một chút màu sắc tươi sáng trong ly, không hiểu, chú ý cách mình cầm ly rượu lên.
Cô nhớ tới lần đó ở tiệm lẩu của bạn thầy Trần, chị Tiêu Du cũng uống một chút rượu vang đỏ, trong lúc nói chuyện với người khác, khi cầm ly rượu vang đỏ lên không chút để ý mà thoáng một cái như vậy, thái độ mắt tình ý, khóe môi có ý cười, sự quyến rũ của phái nữ được thể hiện một cách trọn vẹn nhất.
Bạch Chỉ một bên nhớ lại, một bên học, bất tri bất giác vài ly xuống bụng, Từ Yến cho phép cô uống.
Ngay lúc đó cô chỉ có một suy nghĩ, chính là cảm thấy rượu cũng không có gì ghê gớm. Cô uống ba bốn ly cũng không có phản ứng.
Nhưng sau khi ăn xong, đi ra tiệm cơm Tây, Bạch Chỉ liền cảm thấy bản thân giống một cọng lông vũ, cả người bay đi, cô cúi đầu lắc lắc, muốn loại bỏ cảm giác nặng nề trong đầu dần dần tăng lên, không thấy đường, không cẩn thận đụng phải cánh tay một người đối diện đi tới.
Người nọ đi rất nhanh, liền đâm rất mạnh, cơ thể Bạch Chỉ cũng bị đẩy một chút.
Cô với người nọ cùng nói câu xin lỗi, người nọ lại sửng sốt một chút, không vội vã đi.
Chênh lệch chiều cao, hơn nữa Bạch Chỉ vẫn luôn cúi đầu, đầu người nọ thay đổi mấy góc nghiêng, cố thấy rõ mặt cô.
Từ Yến không vui nhíu mày kéo Bạch Chỉ ra phía sau, chặn sự quan sát của người đàn ông xa lạ.
“Không có việc gì chứ?” Từ Yến đổi bên với cô, ôm chặt bờ vai cô dẫn đi, tránh lại bị đụng vào.
Bạch Chỉ khẽ rầm rì: “Em muốn nhanh chóng về phòng đi ngủ.”
Khi thang máy đi lên, Bạch Chỉ cảm thấy bản thân giống như đi theo chiếc hộp này cùng nhau lơ lửng, chờ đi ra khỏi thang máy chân vừa giẫm lên sàn, cơ thể nghiêng ngả một cái.
Từ Yến đỡ lấy cô, “Say sao?”
“Có hơi chóng mặt, nhưng không phải say, ý thức của em còn rất tỉnh táo.” Cô gái nhỏ không biết khi bản thân nói lời này, hai mắt cũng đã say mê.
“Mức độ như vậy vừa vặn, giúp ngủ, trở về em ngủ một giấc ngon. Bữa tối anh không gọi rượu.”
“Ừm.”
Nhưng Bạch Chỉ không biết chuyện rượu có tác dụng chậm này.
Thứ này sẽ dâng lên từng tầng từng tầng giống như sóng biển, cuốn cô đi.
Đoạn khoảng cách từ cửa thang máy đến phòng này, cô đi càng lúc càng chóng mặt, ánh đèn hành lang màu vàng và giấy dán tường cũng bắt đầu chói mắt.
Trước cửa, khi Từ Yến quét thẻ phòng, cô híp mắt, chạm rãi nặng nề nháy mắt, cả người mềm mại dựa vào trên người cậu, gương mặt dán vào trong ngực cậu, ưm vài tiếng, hơi thở, ưm, còn có cái gì khác, một chút chui vào ngực cậu.
Từ Yến nâng vòng eo cô đi vào, đóng cửa lại.