Sớm hè trong veo nắng.
Từng vệt rải dài khắp mọi ngóc ngách.
Dệt vàng ươm cả bầu trời xanh thăm thẳm.
Tôi hoảng loạn nhìn anh nắm tay tôi kéo ra khỏi xe.
Rầm !!!
Cửa xe được anh đóng mạnh, vang lên một tiếng phía sau khiến tôi giật mình.
Từ lúc rời sân bay tới bây giờ, anh vẫn không hề nói gì, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, ném tôi vào xe rồi lao thẳng về đây.
Căn biệt thự trắng hiện ngay trước mắt, dưới nắng, sáng lên rực rỡ làm chói mắt.
Dáng vẻ của anh lúc này làm tôi không còn chút ý chí để mà chống cự hay phản kháng, mà chỉ biết im lặng để anh kéo đi tùy ý.
Tâm trí tôi như là đã ngủ quên…đầu rỗng tuếch như một tờ giấy trắng.
Phút chốc, tôi và anh đã bước hẳn vào căn biệt thự trắng kia.
Mắt thấy một người đàn ông đầy uy nghiêm, vầng trán cao , đôi lông mày cương nghị ngồi ở chiếc ghế lớn nhàn nhã thưởng thức trà, nhìn tôi cười.
Bên cạnh, một người phụ nữ có gương mặt hiền hậu, dễ mến, mắt sáng lên nhìn tôi đầy suy sướng :
- A, con dâu !
Tôi giật mình…
Mẹ anh vô cùng phấn khích :
- Con đưa con dâu về rồi à. Haha.
Anh không hề màng đến những gì đang tiếp diễn lúc này, lôi tuột tôi đi khỏi gian phòng khách đó.
Mà lúc nãy mẹ anh nói những gì nhỉ ?
Ối, tôi lại quên không chào hai bác rồi !!!
Vô lễ quá !
Còn đang cảm thấy tội lỗi thì tôi đã bị anh đẩy vào một căn phòng lớn.
Rầm !!!
Anh dùng chân đá mạnh cửa phòng…
Tôi có cảm giác như là chiếc cửa kia sắp rơi ra đến nơi …
Không kịp quan sát xung quanh thì tôi đã bị anh từng bước từng bước dồn vào một phía.
Tôi ngã phịch xuống chiếc giường , ngồi im bặt trên đó, nín thở nhìn anh.
Anh cúi thấp người, đối diện với tôi, trong ánh mắt phát ra những tia sáng mạnh mẽ, trầm giọng :
- Vì sao trốn tôi ?
Tôi mím môi, trưng ra vẻ mặt như một đứa trẻ biết lỗi.
Anh chống tay xuống hai bên người tôi, thân hình cao lớn của anh bao trùm lấy tôi, toát lên vẻ uy nghiêm :
- Có nghĩ cho tôi không ?
Tôi cúi gằm mặt, tay chân trở nên thừa thãi, cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy cái đầu còn đang rỗng tuếch.
Anh đưa tay nâng cằm tôi lên, nơi đáy mắt có bóng đêm bao phủ :
- Vy Anh, có phải là tôi đã nuông chiều em quá nên em mới ngang bướng như thế ?
Người tôi chợt mềm nhũn, cắn ghì môi dưới.
Tưởng như chỉ một lúc nữa thôi sẽ bị giết chết bằng ánh mắt đáng sợ của anh.
- Anh Duy Phong, em…
Những ngón tay lạnh lẽo của anh di chuyển lên má tôi, chất giọng lãnh đạm :
- Tôi yêu em. Biết chứ ?
Tôi nhỏ giọng nhìn anh :
- Em biết.
Anh tiến sát lại gần tôi , hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt thoáng thất vọng :
- Biết ? Thế tại sao lại còn né tránh tôi, tại sao lại tự dày vò bản thân mình, tại sao lại cố tình hiểu sai vấn đề ?
Không gian ngày một thêm chùng xuống, rất lạnh so với hè nhuộm vàng ươm ngoài kia.
- Rất thích trốn tôi ?
Vẻ mặt tôi nhợt nhạt, đầu óc rỗng tuếch, có khoảng nước đan dày vào mi.
- Không phải, em …là em sai rồi.
Anh khẽ thở ra, giọng nhẹ hơn :
- Thế nào lại mãi ngốc nghếch không chịu hiểu ?
Khóe mắt tôi cay ướt, vang lên từng tiếng nấc.
Anh nhìn vào mắt tôi, thứ ánh sáng sâu thẳm trong mắt anh yên tĩnh, giọng nói trầm ấm mang theo nét dứt khoát :
- Vy Anh, từ nay ngoan ngoãn ở bên anh, ngoan ngoãn đón nhận anh !
Ngữ khí của anh vừa nhẹ nhàng lại rất uy nghiêm , đây chính xác là một mệnh lệnh.
Nhưng tôi lại cảm nhận được một cơn yêu thương đang ụp lấy tim, thần trí bị chất đầy bởi những cảm xúc lạ đang tràn về.
Tôi nghẹn giọng :
- Em…em sẽ ngoan.
Trong khi tôi đang còn hoảng loạn thì khuôn mặt anh đã tiến sát gần.
Mắt anh đột nhiên nhắm lại…
Sau đó…môi tôi bị áp vào…
Một cảm giác lạnh lẽo pha lẫn ấm áp đột ngột bùng lên khiến tôi thất xiêu.
Mắt mở to, chân tay thuỗn đơ, hồn phách bủn rủn, thần trí bay toán loạn.
Sống lưng trở nên cứng đờ.
Sững người…
Rất nhanh, anh rời khỏi môi tôi, làn sương mờ mịt phủ kín mắt anh, nhìn tôi đang đờ người bất động !
Hm…Anh vừa làm gì ?
Hôn…phải rồi…hôn…
Hôn …Hôn tôi ư ? Anh hôn tôi ư ?
Tôi hét lên một tiếng thất thanh rồi lấy tay lau thật mạnh miệng mình một cách ghê sợ, nhìn người đối diện lớn tiếng :
- Đồ sở khanh !
Anh có vẻ rất thích thú trước phản ứng của tôi, nghiêng đầu nhìn, khóe miệng nâng lên.
Tôi khóc không ra nước mắt, tay vẫn không ngừng lau miệng, giọng nói rất khổ sở :
- Anh dám cướp nụ hôn đầu của em !!! Xấu xa !!!
Dứt lời, tôi liền tiện tay cầm một con gấu bông…
Gấu bông ?
Nhưng lúc đó, những thứ ấy không có chỗ mà nhét thêm vào cái đầu còn chứa một mớ hỗn loạn nhập nhằng của tôi nữa.
Cầm con gấu kia lên, tôi thẳng tay nện luôn vào người anh.
Chết đi ! Chết đi !
Anh cười một tiếng, mắt lóe lên tia mờ ám :
- Vy Anh, không phải.
Không à ? Không à ?
Tôi phang con gấu đáng thương kia vào người anh tới tấp, tới tấp, hét lên :
- Anh biết gì chứ ! Aaaa, em phải đánh chết anh, đồ xấu xa, trời ơi !
Anh để im cho tôi dùng gấu bông …đánh chết, giọng cười ma quỉ :
- Vy Anh, từng hôn em rồi. – Anh nhìn vẻ mặt cứng ngắc của tôi, nhấn mạnh – Hôn thật lâu.
Tay tôi khựng lại, chớp mắt vài cái, sau đó mất hồn hỏi anh :
- Anh…từng hôn em khi nào ?
Vẻ mặt của anh trở nên đầy tinh quái, nét cười ẩn hiện :
- Thử tính xem bao nhiêu lần em ngủ quên trước anh ?
Tôi rất thật thà mà nhẩm tính, lại còn đưa ngón tay ra nghiêm túc tính toán.
Một lần ở công ty anh, lúc mà đợi anh đi họp về này.
Một lần ở biệt thự trắng, ngủ trên cỏ này.
Cũng một lần ở công ty anh, mang đồ ăn trưa đến cho anh rồi ngủ quên này.
Lần này nữa …
Ối ! 4 lần, có tới 4 lần !!!
Mặt tôi nóng ran, giận tím người dùng hết sức đập mạnh con gấu vào người anh , vô cùng phẫn nộ và uất ức :
- Anh lợi dụng em ! Anh không phải là người. Anh là đồ xấu xa, sở khanh ! Hoàng Duy Phong, anh không phải là người. Anh dám hôn em tới 4 lần !
Giọng nói của anh đầy thản nhiên :
- Thiếu rồi.
Tôi hét lên :
- Anh thôi đi ! Thiếu cái gì nữa !!!
Dù đang tức giận đến cực điểm nhưng tôi vẫn phải bảo vệ quan điểm của mình !
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nhắc nhở :
- Lần rời quán Mun, Vy Anh ngủ quên trên xe anh.
Tôi chớp mắt nhìn anh :
- Lần ấy em và anh còn chưa quen biết nhau kia mà ?
Anh gật đầu, cười khiêu khích :
- Đấy mới là lần đầu .
Tôi đờ người một lúc, máu dồn lên tận đỉnh đầu, đá mạnh vào chân anh, tay cầm gấu đập loạn xạ lên người anh , giọng nói hỗn loạn :
- Sở khanh ! Anh mau đi đi. Em không bao giờ muốn thấy anh nữa. Hoàng Duy Phong, em hận anh. Em hận anh !
Anh giữ tay tôi, ánh mắt sâu thẳm , giọng nói vô cùng trấn tĩnh :
- Em có thể hôn lại anh .
Anh vừa nói xong thì cũng tiến sát gần tôi hơn, giọng cười :
- Này.
Tôi xô người anh ra, khóc thét :
- Anh không phải là người !
Anh đưa tay cầm con gấu bông của tôi vứt sang một bên, chất giọng trầm ấm :
- Vy Anh thấy anh chỗ nào không giống người ? Có cần tìm hiểu không ?
Hả ? Tôi nghệt mặt rồi nhìn anh với vẻ đáng thương :
- Anh Duy Phong, em muốn về nhà.
Anh ngồi xuống cạnh bên , nhìn tôi :
- Đây là nhà mình.
Năn nỉ không được tôi chuyển sang đe dọa :
- Anh bắt người bất hợp pháp . Em sẽ kiện anh !
Thấy anh ngồi im không nói gì, vẻ mặt thờ ơ , tôi trừng mắt, ra vẻ giảng giải :
- Anh không hiểu chứ gì. Bất hợp pháp là không hợp pháp ấy ! là làm trái với lại luật pháp mà nhà nước qui định. Em thuộc quyền sở hữu của bố , của mẹ. Mà anh lại bắt em tới đây, có nghĩa là anh đang sai luật đây ! anh mau thả em đi !
Nói xong tôi đắc ý nhìn anh.
Anh à một tiếng, đưa chân kéo ngăn tủ bên cạnh ra :
- Vy Anh, lấy tờ giấy kia ra đi.
Đồ lười !
Tôi cúi người, giúp anh cầm tờ giấy kia lên hai tay đưa cho anh vô cùng lễ phép.
Anh hướng tôi , cười :
- Đọc xem. Hợp pháp.
Một cảm giác đầy bất an ập đến, tôi chầm chậm đưa mắt nhìn tờ giấy kia …
Sắc mặt phút chốc trở nên thật khó coi, đầu bị một lực mạnh giáng vào, choáng váng.
Cái gì đây ?
Mấy chữ trên kia đập vào mắt làm tôi run rẩy.
Giấy chứng nhận kết hôn !!!
Tôi cứng người :
- Kết hôn ?
Anh gật đầu .
Tôi nhìn lại một lần nữa, mặt trắng bệch.
Họ tên hai người trong kia là tôi và anh.
Gì đây…
Tôi vô thức lặp lại :
- Đã kết hôn ?
Ánh mắt anh mang theo nét cười mờ ám :
- Ừ. Cho nên, em ở cùng anh là điều đương nhiên.
Điều đương nhiên ?
Tôi nhìn anh tỏ vẻ không sợ, hứ một tiếng :
- Anh đừng ngây thơ quá. Em chưa đủ 18 tuổi thì làm sao có thể kết hôn cùng anh !
Hứ hứ !
Cũng may là tôi thông minh, tìm ra sơ hở của anh không thì bị dọa rồi !
Anh cười gật đầu, giọng nói pha lẫn sự khiêu khích :
- Đã nhìn kĩ chưa ?
Nhìn thì nhìn. Tôi sợ chắc !!!
Nhưng mà vừa đưa mắt nhìn, mặt tôi liền biến sắc.
Ở góc phải tờ giấy, là con dấu và chữ kí chiễm chệ của những người có thẩm quyền.
Còn có…
Quan hệ hôn nhân được công nhận kể từ ngày…
Là ngày hôm qua !!!
Tôi không thể không liên tưởng đến cuộc gọi mà anh nói vỏn vẹn chỉ ba chữ “ tiến hành đi ” !
Nụ cười mà mãnh của anh…
“ Vy Anh của anh đáng yêu thật. về sau đừng khóc nhé ”
Bây giờ…khóc thật rồi !
Người này…sao có thể như thế chứ !
Tôi nhìn anh như sắp khóc :
- Anh Duy Phong, anh làm giả giấy tờ !!!
Anh cười thuần khiết, gật đầu một cách thản nhiên.
Biết ngay mà ! Nhưng mà ngốc đến đâu cũng biết là không thể làm gì được anh rồi !
Tôi bặm môi, xé nát tờ giấy kia ra.
Anh cầm một mẩu giấy vụn lên nhìn thích thú :
- Vy Anh có vẻ rất thích xé giấy ? – Anh gập lòng bàn tay lại , lúc mở ra, mẩu giấy kia đã biến mất , giọng anh trầm ấm xen lẫn nét cười – bản gốc nằm bên phòng anh !
Tôi trừng mắt :
- Anh có tin là em sẽ mách bố mẹ không ?
Anh như nhớ ra điều gì đó, đứng dậy nhìn tôi :
- Ở ngoan trong phòng em đi nhé.
Lúc anh sải bước về phía cửa,tay chạm tay nắm cửa chợt ngưng lại, không quay đầu lại, ho nhẹ một tiếng :
- Lần sau, nhắm mắt lại !
Tôi bặm môi cầm con gấu ném mạnh về phía cửa, hét lên :
- Anh đi luôn đi !
Con gấu bị ném vào cánh cửa vừa khép lại, rơi xuống một cách tội nghiệp !
***
Ngày nắng trong veo.
Hương thơm của cỏ dại hòa lẫn bay theo gió, nhẹ len lõi vào một căn phòng lớn tĩnh lặng.
Cửa kính phản quang, ánh sáng chiếu vào rực rỡ, bao quanh thân hình cao lớn của chàng trai đang đứng cạnh bên.
Ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo làn sương phủ mờ mịt nhìn người phụ nữ phía đối diện.
Bà có gương mặt rất phúc hậu, mỉm cười nhưng vẻ mặt lại vô cùng hoang mang và hoảng hốt.
Người phụ nữ này, anh đã xem như là một người mẹ của mình !
Bà luôn rất dịu dàng.
Bà nhìn anh, khẽ thở dài :
- Duy Phong, con biết mọi chuyện rồi đúng không ?
Anh gật đầu.
Bà Diệp nở nụ cười len lỏi những tia chua xót.
Bà biết là thế nào cũng có ngày này mà.
Nỗi sợ Vy Anh nhớ ra mọi chuyện của bà không lớn bằng một nửa nỗi sợ Duy Phong tìm ra dấu vết.
Duy Phong biết Vy Anh là ai, vậy thì…
Giọng bà nhẹ nhàng nhưng không kém phần khổ sở :
- Con có thể rời xa Vy Anh được không ?
Đáy mắt anh có thứ ánh sáng mạnh liệt, giọng anh lạnh lẽo , kiên quyết :
- Không thể !
Bà Diệp mỉm cười nhàn nhạt, bà đã biết câu trả lời là thế rồi !
- Kể cả khi Vy Anh sẽ vì con mà nhớ lại ký ức kia, rồi con bé sẽ bị những thứ đó hành hạ ?
Không gian xung quanh trở nên thật yên tĩnh.
Mùi thơm của cỏ phảng phất, thoang thoảng.
Dưới ánh nắng, cả người anh phát ra mùi vị lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm tựa đáy hồ mang nỗi đau thâm trầm :
- Hãy tin con !
Nỗi chua xót dậy lên, bà Diệp khó nhọc nói :
- Mẹ luôn tin con ! Nhưng …khi mà con bé biết mọi chuyện nó sẽ thế nào đây ? Con vì Vy Anh được không ?
Những ngón tay của anh từ từ siết lại, thứ ánh sáng trong mắt anh vụt tắt :
- Mười năm trước, mẹ cũng không cho phép con phá cánh cửa đó ra !
10 năm trước…
Lúc anh định đạp cánh cửa gỗ kia ra thì bà Diệp vô cùng hoảng hốt, van xin anh không được làm thế.
Năm ấy, anh là cậu bé mười tuổi, chỉ đơn giản là muốn gặp Bé con nhưng khi thấy bà như vậy thì từ bỏ ý định.
Bà Diệp nhìn anh, đau xót.
Bà không muốn thế, chính bà cũng muốn gặp bé con nhưng làm sao có thể ?
Bà không thể để Duy Phong vào trong kia…khi mà tính mạng của Vy Anh bị đe dọa nếu để người khác biết việc bọn chúng làm !
Chúng bắt Vy Anh, chia cắt mẹ con bà, muốn hành hạ bà.
Bà làm gì được ngoài việc chịu đựng !
Nhưng bà lại không hề hay biết Vy Anh lại cũng phải chịu đựng nhiều như thế.
Nhiều lúc đến chơi với con , bà vẫn thường gặp một cậu bé có dáng vẻ lạnh lùng, đầy cao quí ngồi duỗi chân tựa người vào cánh cửa gỗ màu nâu nhạt, lắng nghe Vy Anh nói chuyện.
Anh nhìn bà với đôi mắt không biểu lộ cảm xúc, nhưng rồi thấy Vy Anh gọi mẹ, rất vui vẻ thì cúi đầu chào bà một cách hờ hững.
Rồi dần dần, bà thường xuyên làm đồ ăn mang cho anh.
Anh chỉ thử một chút .
Bà thường dặn anh những cách giữ sức khỏe .
Anh chỉ gật đầu.
Và sau này, anh đã gọi bà là mẹ như Vy Anh.
Bà biết, cậu bé Duy Phong ngày đó rất cô độc, một mình sống với người giúp việc trong căn biệt thự lớn.
Có lẽ, anh đã xem bà như mẹ của mình.
Duy Phong rất ít nói, chỉ im lặng nghe Vy Anh kể chuyện nhưng đôi khi, bà vô tình nghe được anh nói thì lại phải choáng váng !
Có hôm, anh hỏi Vy Anh :
- Bé con, trông em thế nào ?
Vy Anh giọng rất vui tươi , tự hào :
- Anh hỏi em à ? Mẹ và mọi người nói em rất dễ thương nhé ! À, em giống búp bê đấy !
Duy Phong lạnh giọng :
- Búp bê à ? Không có đầu óc .
- …
Duy Phong bây giờ, Duy Phong của mười năm sau…
Vẫn gọi bà là mẹ.
Có nỗi đau lớn nơi đáy mắt anh, giọng khô khốc :
- Nếu con làm vậy, có phải em ấy sẽ không phải chịu như thế ?
Hơi thở của anh lạnh lẽo, ánh mắt như bất chấp tất cả :
- Lần này, con sẽ làm theo quyết định của mình.
Vì vậy…không có ai có thể ngăn được anh !
Khóe mắt bà có những giọt nước mắt nóng hổi.
Duy Phong yêu Vy Anh đâu thua kém gì bà.
Phải rồi, nếu năm đó bà để Duy Phong tự ý thì mọi chuyện đã khác.
Bà mỉm cười :
- Mẹ tin con ! – nụ cười của bà phảng phất sự u uất – vậy con có thể xem như chưa có chuyện gì ?
Hãy để quá khứ ngủ yên .
Mọi chuyện cứ để trôi vào quên lãng.
Hãy vứt tất cả vào sọt rác của trí nhớ.
Dù là bà tấy căm hận tất cả những kẻ đó nhưng mà hãy cứ để mọi chuyện qua đi.
Bà biết ông ta đã phải vào tù từ mấy hôm trước.
Và bà cũng biết, đứng sau chuyện này là Hoàng Duy Thức.
Ông đã hứa với bà nhưng có lẽ là không chịu được khi thấy Vy Anh đau khổ trong thời gian qua …
Tất cả đều do bọn chúng mà ra.
Nên Hoàng Duy Thức đã vứt ông ta vào tù …10 năm.
Như thế là đủ rồi.
Bây giờ, cứ sống với hiện thực, cứ ôm ân oán mãi thì làm sao có thể thanh thản được.
Bên khung cửa kính phản quang có ánh nắng vàng phản chiếu.
Đôi mắt anh tối lại, giọng nói toát ra hơi lạnh :
- Không thể !
***
Từng bước chân lạnh lùng vang lên trong hành lang yên tĩnh.
Mang theo sự chết chóc…
Có tiếng cười lạnh vang lên .
- Ngay hôm nay, tử hình đi ! – Ánh mắt anh hướng về một căn phòng – Còn bà ta, tù chung thân !
Ngón tay anh từ từ siết chiếc điện thoại lại , giọng nói sắc lạnh :
- Lôi ngươi đàn bà kia về đây !
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 65