Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn


Hôm nay là Tết Trung Thu.
Bữa tiệc của phái Huyền Thiên được tổ chức tại chính điện Lăng Thiên Phong.
Chạng vạng, chưa tới giờ Tuất mà mọi người đều đã có mặt ở sảnh yến hội.
Lúc Lâm Phong Ý đưa Vân Châu đến, các tiết mục tạp kỹ cũng diễn được phân nửa rồi.
Hai người ngồi vào chỗ trống bên phải tông chủ, ngay lập tức có một thị nữ bước tới rót đầy ly rượu cho hai người.
“Sao đến muốn vậy?” Tông chủ cắn hạt dưa, mắt dán chặt lên sân khấu.
“Chép sách cổ quên mất thời gian.” Lâm Phong Ý múc cho Vân Châu một chén canh cá màu trắng sữa.
Nghe vậy, tông chủ nhíu mày, liếc nhìn vết đỏ trên cổ Vân Châu, song cũng không nói gì hết.
Vân Châu không hề phát hiện chuyện này, thong thả nhấp một ngụm canh cá.
Rất nhiều công sức được góp vào buổi tiệc này, phải có gần ba mươi món ăn các loại.
Lâm Phong Ý lúc thì bóc vỏ tôm, lúc thì gắp chút thịt chút rau, múc một chén canh gì đó, phục vụ Vân Châu tận tình.
Tiết mục trong yến tiệc tới giờ hợi mới chuẩn bị kết thúc với màn múa vải trắng của vũ cơ.
Một nhóm vũ cơ uyển chuyển bước lên đài, chư vị có mặt không hẹn mà cũng phát ra tiếng hít hà đầy hứng thú.
Vũ cơ đứng giữa mặc rất ít vải, bộ ngực lộ ra phân nửa, hồng sa khoe khéo đôi chân dài, váy lụa mỏng đỏ thẫm càng làm nổi bật nước da nàng.
Vân Châu nhìn thoáng qua Lâm Phong Ý, phát hiện hắn đang nghịch ngón tay mình, như thể đang nghiên cứu vật phẩm quý hiếm, hoàn toàn không quan tâm đến điệu múa quyến rũ của vũ cơ.
Sau khi màn múa kết, ít đồ ngọt được mang lên, mọi người vừa thưởng thức mỹ thực vừa ngắm trăng, không bao lâu thì tàn tiệc.
Lâm Phong Ý nắm tay Vân Châu băng qua rừng cây, định đưa y đến Khôi Uyển lầu ngắm trăng.
Thật không ngờ lại gặp được nàng vũ cơ khi nãy.
Dường như nàng rất vội, vừa thấy Lâm Phong Ý liền nhào tới.
Lâm Phong Ý ôm Vân Châu lùi về sau, suýt chút nữa bị vũ cơ đụng trúng.
“Tiên quân cứu tôi với…” Vũ cơ thấy Lâm Phong Ý lùi về sau, đột nhiên quỳ rạp xuống đất khóc.
“Ý cô nương là gì?” Vân Châu nhíu mày khó chịu.
Khi đang khiêu vũ, vũ cơ này liên tục nhìn sư tôn của y, cũng biết Lâm Phong Ý không quan tâm cuộc vui trên đài, Vân Châu thật sự không biết nàng đang có tâm tư gì nữa.
Vân Châu khó chịu nhìn vũ cơ vừa khóc vừa kể khổ, nói mình bị ngược đãi thế nào, bị hà khắc ra sao, còn vén tay áo lên để Lâm Phong Ý nhìn vết roi hằn, thỉnh cầu Khôi Tiêu Phong giữ nàng lại.
Lúc Vân Châu thấy vết roi trên tay nàng, y biết sư tôn của mình nhất định sẽ mềm lòng.
Mặc dù sư tôn y rất lạnh lùng, không để ý tới những chuyện không liên quan, thế nhưng nếu có nữ tử bị ngược đãi chạy đến chỗ hắn cầu xin, hắn nhất định sẽ không thể đứng nhìn.
Năm xưa y và Lâm Phong Ý ra ngoài du ngoạn, tại một trấn nọ, họ bắt gặp cảnh người đàn ông đang đánh vợ trên đường, Lâm Phong Ý không chút thương tình cho người đàn ông kia một bài học, khiến gã phải khóc lóc xin tha.

“Khôi Phong Tiêu không nhận vũ cơ, nếu có thể, ta sẽ chỉ chuộc thân cho ngươi, thiên hạ rộng lớn, đâu nhất thiết phải ở một nơi.”
“Có thể…” Vũ cơ còn muốn nói tiếp, nhưng lại vô tình thấy được ánh mắt của Vân Châu, cả người run rẩy ngậm miệng lại.
“Ngươi về trước nhé?” Lâm Phong Ý ấn mu bàn tay y dò hỏi.
Vân Châu nhìn đôi mắt tràn ngập tình ý của vũ cơ, bao nhiêu lửa giận đều muốn trào ra ngoài.
Y nhón chân ôm Lâm Phong Ý, ngửa đầu hôn môi hắn, hắn hé miệng ngậm lấy môi y mút vào.
Sắc mặt vũ cơ lập tức trắng bệch, hai người bọn họ tựa keo sơn mà hôn trước mặt nàng.
“Sư tôn nhanh về với con.” Vân Châu thở hổn hển nói nhỏ.
Lâm Phong Ý xoa xoa eo y không nói gì.
Sau khi hai người tách ra, Lâm Phong Ý đi ở phía trước, đưa vũ cơ đi về hướng Lăng Thiên Phong.
Nàng vũ cơ không biết yếu đuối hay cơ thể khó chịu, đi được một lúc thì đột nhiên ngã khuỵu, Lâm Phong Ý vươn tay ra đỡ nàng, chờ nàng đứng vững mới cất bước đi nhanh.
Vân Châu đứng một chỗ nhìn bóng lưng hai người biến mất, khó chịu liếm chân răng.
Trên đường quay về Khôi Tiêu Phong, không rõ Vân Châu nghĩ ra cái gì mà xoay người ngự kiếm bay xuống chân núi.
Hơn nửa canh giờ sau, Vân Châu với một bọc vải màu xám tro trên tay lén lút trở về Khôi Tiêu Phong.
Vân Châu vào phòng ngủ cũng không thắp đèn, trăng đêm nay rất sáng, từ bệ cửa sổ chiếu vào trong phòng, cho nên không đến mức tối đen không nhìn thấy gì.
Y rũ hết màn tơ xuống, cô lập chiếc giường với ánh trăng bên ngoài.
Vân Châu ôm bọc vải trèo lên giường, cầm một viên dạ minh châu chiếu sáng, mở bọc vải ra.
Trong bọc có chiếc váy lụa mỏng màu đỏ, một cái yếm màu đỏ thêu đôi uyên ương nghịch nước, hai chiếc lắc chân gắn chuông, một gói thuốc bột, vài cái chai nhỏ và một ít vật dụng tình thú.
Không sai, đại sư huynh vô tư trong sáng, quang minh chính đại của chúng ta vừa trở về từ Mãn Xuân viện nổi danh nhất trăm dặm.
Vân Châu cởi hết y phục trên người, những dấu hôn còn chưa tan, lốm đốm trên làn da trắng như tuyết.
Lâm Phong Ý mất gần một canh giờ để xử lý xong chuyện của nàng vũ cơ, hắn vội vội vàng vàng chạy về Khôi Tiêu Phong.
Bước vào phòng thấy tất cả màn đều buông, hắn cho rằng y đã ngủ.
Thật không ngờ, sau khi vén màn lên, hắn lại thấy Vân Châu mặc hồng sa mỏng, nửa thân trên mặc yếm không vừa, để trần đôi chân thon dài, nơi cổ chân còn đeo lắc chuông, ngón tay mảnh khảnh đang đào khoét .
Ánh trăng mông lung chiếu lên người y, Lâm Phong Ý đứng một chỗ mà khí huyết dâng trào.
“Sư tôn…” Vân Châu thấy hắn liền cắn môi dưới, duỗi chân đạp lên  đang cương dưới lớp y phục của hắn, tiếng chuông vang lên leng keng.
Đôi mắt tràn đầy yêu thương ôm lấy Lâm Phong Ý.
Lâm Phong Ý kinh ngạc hồi lâu trước hành động táo bạo của Vân Châu, sau khi định thần lại thì chậm rãi cởi xiêm y.
Vân Châu dùng khuỷu tay nâng người lên, tay còn lại từ từ trượt lên bụng Lâm Phong Ý, ngón tay thon thả gãi gãi trái cổ của hắn.
Đột nhiên y bóp chặt cằm hắn kéo hắn đến gần, ngửa đầu liếm cánh môi khô khốc.

Lâm Phong Ý nuốt nước bọt, hé môi muốn ngậm đầu lưỡi của y.

Vân Châu lui ra không cho hắn thực hiện ý đồ, đạp đạp , chuông kêu leng leng.
Gan bàn chân nhạy cảm đạp lên thứ to lớn hung hăng, Vân Châu liếm môi động tình hỏi: “Thoải mái không, sư tôn?”
“Học ở đâu đấy?” Lâm Phong Ý khàn giọng hỏi ngược lại.
“Vô sự tự thông.

Sư tôn tin hay không thì…” Âm cuối quyến rũ của Vân Chân biến mất khi đôi môi hai người dính chặt vào nhau.
trào ra từ  thấm ướt gan bàn chân, trơn trượt không đạp được, Vân Châu bèn mở rộng hai chân kẹp hông hắn.
Hai thân thể kề nhau, một khe hở cũng không có.
Lâm Phong Ý mò tới  đẫm nước, mới vừa ấn xuống là vào trọn hai ngón tay.
“Sư tôn vào đi, con chuẩn bị xong cả rồi.” Vân Châu nuốt nước bọt, khuôn mặt rạo rực khát tình.
Lâm Phong Ý dây dưa môi lưỡi cùng y, đỡ  cương cứng đặt ở , dồn lực thắt lưng đi vào từng tấc từng tấc.
“Ư… ưm…” Có lẽ cao bôi trơn Vân Châu lấy từ Mãn Xuân viện có chút tác dụng kích tình,  to lớn vừa mới đi vào,  lập tức xoắn chặt lấy, gân xanh bên trên cọ xát vách trong.

Vân Châu mở miệng để mặc Lâm Phong Ý vừa cắn vừa mút bên trong, nước bọt không kịp nuốt chảy từ khóe miệng xuống cổ.
Lâm Phong Ý vận động hông, hôn dọc theo đường nước bọt, tạo ra thêm nhiều vết tích trên cổ y.
“Ư ưm… Sâu quá… hưm…” Cơ thể Vân Châu theo tác động lúc lên lúc xuống,  mở một lúc lại bị cọ xát vách trong, mỗi lần  rút ra đều kéo theo thịt non, tiến vào thì cũng cuốn hết vào.
Yếm đỏ trên người rõ ràng dành cho nữ tử, tuy vóc dáng Vân Châu bé hơn Lâm Phong Ý, nhưng dù sao cũng là một nam tử trưởng thành, cái yếm này thậm chí còn không thắt lại được, thù du béo mập lộ hết ra ngoài.
Lâm Phong Ý ngậm lấy , không biết Vân Châu bôi cái gì lên mà có mùi hoa quỳnh nồng đậm.
“Ư hư… ha… sư tôn.” Vân Châu ưỡn ngực để hắn có thể ăn sâu hơn, eo thon vặn vẹo phối hợp cùng động tác của hắn,  nhiều lần đâm vào chỗ gồ lên đầy mẫn cảm.
Do mỗi ngày đều bị Lâm Phong Ý cắm huyệt uống sữa nên ngực Vân Châu mềm và to hơn trước kia rất nhiều, dùng tay bóp sẽ có sườn núi nho nhỏ, như thể vừa dậy thì.
Dưới  là  mềm mại, Lâm Phong Ý ngậm  trong miệng nuốt , động tác bên dưới không hề nhẹ đi, mỗi một lần đâm đều đâm đến nơi sâu nhất.
Hắn như vậy, nên chỉ vừa hết thời gian uống cạn chung trà, đã làm cho “ngọc hành” của Vân Châu .
Trong lúc “ngọc hành” bắn ra, Lâm Phong Ý không hề dừng việc đưa đẩy, trái lại còn gia tăng thêm độ mạnh, nghiền ép thịt mềm đâm thật sâu vào tâm huyệt, kéo dài cao trào của Vân Châu.
Tiếng chuông lanh lảnh, tiếng rên rỉ nhỏ vụn, tiếng thở dốc nặng nề, túi tinh va vào đáy chậu bạch bạch bạch cùng với tiếng chùn chụt mút , tất cả trộn lẫn vào nhau.

Thật là  đãng… Một tay Vân Châu nắm chặt đệm chăn, tay kia sờ soạng cái đầu đang vùi trước ngực mình, cơ thể bị làm run rẩy, một chút suy nghĩ lướt qua cũng không có.
Không biết qua bao lâu Lâm Phong Ý mới chịu bắn một lượng lớn  vào bên trong.

Lúc hắn bắn, “ngọc hành” trước mặt cũng tham gia bắn cùng.
Hai người đồng thời lên đỉnh.
Lâm Phong Ý đè trên người Vân Châu thở dốc, hôn nhẹ lên gò má ứng hồng của y.
Khi đang vuốt ve an ủi, ánh mắt Lâm Phong Ý vô tình nhìn thấy bọc vải mà Vân Châu vứt bên cạnh.
Bên trên có mấy viên bi, một chuỗi hạt châu, có cả Giác tiên sinh [1] và một cái vòng lông lá.
Con người Lâm Phong Ý không những chiếm hữu mạnh, về mặt tình yêu hắn cũng rất tự phụ, đối với hắn, trong bụng Vân Châu chỉ có thể chứa  của hắn,  Vân Châu chỉ được phép ăn  của hắn.
Vì vậy, trước đây Vân Châu đã bí mật đặt một chiếc hộp ở vị trí dễ thấy trong thư phòng Lâm Phong Ý, bên trong là Giác tiên sinh, ngay sau đó Lâm Phong Ý phát hiện và tiêu hủy ngay.
Không phải Vân Châu thích dùng đồ chơi tình dục, chẳng qua y lo sư tôn nhà mình thích nhưng lại không dám bảo y dùng thôi.
Giác tiên sinh bị tiêu hủy, y là người vui vẻ nhất, dù sao mỗi ngày cái lỗ y phải ăn  của Lâm Phong Ý cũng đã rất mệt rồi.
Biết Lâm Phong Ý không thích, y mới dám mang về mấy món đồ tình thú mà tú bà đưa cho.
Lâm Phong Ý thọc thọc bọc vải một hồi, phát hiện mình chẳng có hứng thú với món nào ngoại trừ cái vòng lông lá kia.
Hắn nắm eo thon của Vân Châu, rút  ra, cầm cái vòng đặt lên .
đeo mắt cừu lớn hơn so với vừa rồi,  to lớn chui vào  mềm mại.
“To quá… ưm… sư tôn.” Vân Châu đá đá cẳng chân, sắp không chịu nổi.
Lâm Phong Ý cắm vào xong không cử động ngay, thay vào đó hắn ôm Vân Châu vào lòng để y quen dần.
Yếm đỏ trên người Vân Châu đã bị xé toạc và ném sang một bên từ lâu, chân y giẫm lên đệm chăn, cả người ngồi lên ,  co rút ép chặt của quý bên trong, mắt cừu đặt ở tâm huyệt bị dịch thể thấm ướt.
“Sư tôn, động đi.” Vân Châu kẹp  lại.
Lâm Phong Ý nắm eo y thử kéo ra đút vào vài cái, lông tơ trên cái vòng quét qua  mềm mại.
“Sư tôn hu hu… ngứa quá…” Chỉ mới đâm vài cái, Vân Chân đã không chịu nổi mà bật khóc, vội ấn vai Lâm Phong Ý cố gắng chạy trốn nhưng không tài nào thoát được khi hắn cứ một mực ôm chặt y.
Thao tác mạnh mẽ của Lâm Phong Ý cùng với trọng lượng cơ thể làm cho  mỗi lần bị đâm đều phải nuốt  sâu nhất có thể, lắc chuông ở cổ chân Vân Châu cũng hòa nhịp kêu vang không ngừng.
bên trong bị mắt cừu cọ xát,  liên tục siết chặt  đang ra vào.
Cảm giác ngứa ngáy tựa như bám vào xương tủy, dù cho động tác mạnh cỡ nào cũng không thể giúp y gãi ngứa.
Vân Châu bị làm đến nỗi sắp điên rồi, nước bọt tràn lan.
Ngực bắt đầu nóng và căng ra, dường như bên trong có thứ nước gì đó muốn phun trào.
“Hư hưm… Trướng quá… ưm a… Sư tôn cứu con.” Vân Châu khóc lóc cầu cứu Lâm Phong Ý.
Lâm Phong Ý cho rằng mình làm quá mạnh nên giảm chút lực, song vẫn tiếp tục mài hàng ở bên trong.
Vân Châu khóc cả buổi, thấy Lâm Phong Ý không hiểu nên cầm bàn tay đang xoa mông mình đặt lên ngực.
“Sư tôn… mút đi, trướng quá hư hưm.” Vân Châu ưỡn ngực, cơ thể lên xuống ăn sâu  Lâm Phong Ý.
“Sao lại sưng thế này?” Lâm Phong Ý nhíu mày, há miệng ngậm lấy .

“Sư tôn, dùng thêm lực… ưm.” Vân Châu ôm cổ hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung cắn môi, y có thể cảm nhận được sữa sắp phún ra rồi.
Lâm Phong Ý ngậm , dùng răng gặm  căng cứng, dùng sức mút mạnh.
“Á ra rồi… ưm ha… Sư tôn.” Vân Châu ngửa đầu, cào ra vài vết đỏ trên lưng Lâm Phong Ý,  siết chặt  to lớn, làm cho  bắn một lượng lớn  vào bên trong, dịch nóng từ tâm huyệt chảy xuống, “ngọc hành” phía trước cũng kích thích bắn ra.
Đầu óc Vân Châu trống rỗng, ba nơi đồng loạt đạt cao trào, sướng đến mức toàn thân run rẩy.
Thứ nước ngòn ngọt bắn vào miệng, Lâm Phong Ý ngây người, tuy hắn rất hay mút vú Vân Châu, nhưng hắn biết Vân Châu không có sữa.
Lâm Phong Ý theo bản năng hút thêm vài hơi, chẳng mấy chốc mà hút sạch một bên.
“Sư tôn, bên kia ưm… trướng quá.” Vân Châu rút  ra khỏi miệng hắn, ấn môi hắn lên  sưng to bên kia.
Lâm Phong Ý há miệng gặm cắn , song song đó mạnh mẽ mút vào.
“Ư ưm…” Vân Châu trợn tròn mắt nhìn Lâm Phong Ý vùi đầu vào ngực mình không khác gì đang bú sữa mẹ.

Đây cũng là một tâm nguyện.

Y biết rõ Lâm Phong Ý thích vú của mình đến mức nào, ngoại trừ làm tình, có lẽ đây chính là sở thích thứ hai của hắn.
Bên cạnh bộ hồng sa đang mặc trên người, y lén đến mãn xuân viện là để tìm thuốc kích sữa.

Thứ này vốn không dễ tìm, song ở kỹ viện chắc chắn sẽ có.
Tú bà nói phương thuốc này phải làm tận hứng mới có hiệu quả, cho nên mới nhét thêm cho y rất nhiều thuốc mỡ và đồ chơi tình thú.
Thứ này dùng một lần có thể kéo dài được vài ngày, không ảnh hưởng gì tới việc tu hành.

Vân Châu vừa nghĩ đến cặp vú hờ hững muốn quyến rũ sư tôn của vũ cơ kia, lập tức quyết định dùng cách này khiến sư tôn không thể rời bỏ mình.
Lâm Phong Ý uống xong hai bên mới bất giác nắm cổ tay Vân Châu bắt mạch.
“Sư tôn, con không sao.” Vân Chân chu môi hôn hắn.
“Tại sao lại… có nước được?” Lâm Phong Ý có chút xấu hổ.
“Vì con muốn cho sư tôn uống, con yêu sư tôn nhất.” Vân Châu mập mờ nói.
“Sư phụ cũng yêu ngươi nhất.” Lâm Phong Ý thở hắt ra, hôn Tiểu Nguyệt Lượng bằng cả tâm can.
“Ưm… Sư tôn lấy thứ bên trong ra đi, con không thích.” Vân Châu vặn vẹo cái mông, rất bất mãn với dị vật bên trong .
“Được.” Lâm Phong Ý rút côn th*t ra, lấy mắt cừu bên trên xuống, ném vào bọc vải.
Lúc này Vân Châu mới biết cái thứ giày vò mình đến dục tiên dục tử, chính là thứ mình đã đem từ kỹ viện về.Chú thích:
[1] Dụng cụ tình dục mô phỏng nam căn, sở dĩ có tên Giác tiên sinh (ông sừng) là vì độ cong của nó giống cái sừng.

Mọi người có thể search 角先生 để xem hình nha chứ quăng lên đây bay đầu:))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận