Tôi – một thằng con trai 22 tuổi, đang học năm cuối của trường đại học kinh tế. Gia đình tôi khá giả nếu không muốn nói là giàu có. Nhưng tôi không muốn dựa dẫm vào gia đình chút nào. Mẹ tôi mất sớm . Bố tôi là giám đốc 1 công ty kinh doanh lớn nên rất ít khi về nhà. Tôi không thích về nhà..vì cũng chỉ có tôi ở 1 mình trong căn nhà rộng thênh thang đó. Tôi ghét sự cô đơn .Nhưng tôi hiểu cho bố tôi, vì ông ấy rất bận nên không thể về nhà và quan tâm tôi. Tôi đã quen như thế từ khi tôi còn rất bé rồi. Trước đây, khi mẹ tôi chưa mất, bà là người bên tôi thường xuyên nhất. Nhưng giờ thì….không được rồi!
Tôi đang tập tễnh bước vào cuộc sống. Tôi thử đi xin việc làm part-time như những đứa bạn cùng lớp. Tôi được nhận vào làm bồi bàn tại 1 nhà hàng cũng khá lớn.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Tôi dậy sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị. Hồi hộp và lo lắng ! Đó là cảm giác đầu tiên của tôi.
Hít 1 hơi thật sâu và bước vào nhà hàng đó. Lấy hết sự tự tin và bản lĩnh của thằng con trai. Tôi phải cố gắng, bọn bạn tôi thường nói “ mấy thằng công tử bột như mày thì chỉ biết tiêu tiền và kiếm gái thôi chứ làm ăn gì “. Nghe như thế thì làm gì có ai không tức cơ chứ. Tôi phải quyết tâm làm việc. để cho bọn nó thấy rằng, tôi là công tử chứ không bột ?!
Tuần đầu tiên trôi qua khá suôn sẻ . Tôi cũng đã dần quen với cách bưng bê bằng 1 tay. Cũng phải đầu tư khá nhiều cốc chén ở nhà đấy chứ, vì tôi đã quyết tâm làm gì thì phải làm cho bằng được. Tôi không muốn nghe bất cứ 1 lời chê bai nào từ ông chủ. Vậy là từ từ các bộ ly chén ở nhà tôi thy nhau ra đi lần lượt nhưng đổi lại thì ở cửa hàng tôi không làm vỡ cái ly nào nữa.
Hôm nay cửa hàng có vẻ vắng khách thì phải… đang chắc mẩm là được nghỉ ngơi thì có 1 đứa con gái ăn mặc chẳng đâu ra đâu , quần áo thì túi này túi nọ, tay chân đeo vòng lủng liểng kéo cả một đội quân vào cửa hàng rồi lôi ghế ra ngồi tự nhiên.
“Cái gì thế này? Bọn nó định phá nhà hàng chúng tôi sao?”
-Bồi bàn! – Con nhỏ búng tay ra hiệu rồi cắm tai nghe nhạc .
Sao mà tôi ghét cái cách nó gọi thế không biết. Bồi bàn? Chẳng phải là nó đang gọi tôi hay sao? Tôi tiến lại gần nó trên tay cầm tờ menu.
-Quý khách…..
Tôi chưa kịp nói hết câu thì thằng bạn ngồi bên nó đã giật phắt cái tờ trên tay tôi.
. - Lịch sự tý đi mày. – Con nhỏ nói với thằng nhóc đó.
-Trời, mày chỉ được cái vớ vẩn. Bồi bàn mà làm cao cái gì….
Nó lườm thằng nhóc đó một cái cháy da mặt. Thằng đó chắc cũng biết điều nên đành im lặng. Ít ra con nhỏ này cũng khác với bọn kia đấy nhỉ. Ít ra còn tốt hơn nhiều.
Tất cả bọn bạn nó chọn xong món và đồ uống rồi, chỉ còn nó là chưa chọn gì.
- Em dùng gì? – Tôi hỏi
- Cơm chiên. – nó đáp gọn lỏn.
Đấy! có muốn nghĩ tốt về nó cũng không được. Ít ra thấy người lớn tuổi hơn thì phải nói “ Dạ em dùng cơm chiên “ thì có phải là nghe lọt tai hơn không. Nó và bọn bạn tụi nó đều là 1 ruộc với nhau cả. Đây là tôi đang đi làm thuê chứ nếu là nhà hàng của riêng tôi thì tôi đã tống cổ chúng ra ngoài rồi. Nhưng “ Khách hàng là thượng đế mà ” sao tôi dám hé răng nói gì. Con gái con đứa ăn uống gì mà không biết ai đang ngồi bên canh. Tôi để ý, từ khi tôi bưng thức ăn ra bọn nó là nó chỉ có cắm đầu với đĩa cơm chiên của mình. Mặc kệ bọn bạn vừa ăn vừa cười ha hả. Như kiểu nó bị bỏ đói hàng thập kỉ nay vậy. Con gái mà khỏe gớm. 1 cái đĩa cơm chiên to đùng mà nó ăn loáng cái đã hết. Tôi “khâm phục” cái khả năng nhồi nhét của nó thật.
Ăn xong rồi bọn nó kéo nhau về. Một ngày mà tiếp 3 đám “ thượng đế “ như thế này thôi chắc tôi cũng chết khiếp. Bàn ghế xộc xệch hết cả. Bát đĩa thì lung tung. Không hiểu bọn nó lớp mấy rồi mà ăn còn làm vương *** hết cả ra mặt bàn. Đến khổ!
Tôi cố lau dọn thật nhanh rồi còn chuyển ca. Tôi sắp muộn học vì cái lũ quỷ này mất rồi.
---------------------------------------------------
Trưa hôm sau, cũng cái tầm giống hôm qua, con nhỏ đó lại chạy tới.
“ Các thượng đế lại đến rồi “ tôi đang ngán ngẩm và kêu trời thì may quá, nó đi một mình.
Tôi lại tiến tới chỗ nó .
-Cơm chiên. – Nó chưa cần tôi hỏi đã nói. Đúng là…..
Mà con nhỏ này chắc nó chỉ biết có mỗi món cơm chiên thôi hay sao mà lúc nào cũng chiên . Vâng ! tôi cũng đang muốn chiên nó luôn đây.
Nó nhận khay thức ăn từ tôi rồi ăn rất ngon lành. Mà mỗi lần nó ăn là nó ăn hết cái dĩa cơm tôi mang ra. Đã có lần tôi thử bảo nhà bếp cố tình cho thêm nhiều hơn mà cuối cùng nó vẫn ăn hết. Có khi để thả cửa thì nó phải ăn hết cái kho gạo của nhà hàng chúng tôi cũng nên.
-----
Hôm nay nó lại đến., chỉ nhìn thấy nó từ ngoài cửa là tôi biết chắc thể nào nó cũng gọi món cơm chiên à xem. Nó vừa ngồi xuống ghế thì tôi cũng đặt dĩa cơm chiên lên trước mặt nó.
Lần đầu tiên nó quay lên nhìn tôi, nó mở to đôi mắt ngạc nhiên lắm. Chắc là nó bất ngờ lắm ấy mà. Tôi cười trong bụng.
- Cơm chiên của cô bé này. Đúng ý cô bé chứ ? – tôi chắc mẩm nó sẽ phải cảm ơn tôi vì sự galang này mà lần sau nó biết lễ phép hơn. Nhưng chưa kịp nở nụ cười thì nó đã đốp ngay.
- Thứ nhất tôi đã 18 tuổi và không còn là một cô bé. Thứ 2 , ai nói với anh là tôi sẽ dùng cơm chiên? – Nó đưa ánh mắt thách thức nhìn tôi.
Tôi cứng họng. Thật là lôn ruột, mặt búng ra sữa mà vênh váo. Tôi chỉ có ý tốt giúp nó thôi mà.
- Anh tự gọi vậy thì mời anh tự ngồi xuống và tự ăn đi nhé. – nó cười đểu trước cái mặt đực ra của tôi.
-Thật là 1 con nhóc không biết điều! – tôi lầm bẩm thế mà tai nó là tai cún hay sao mà nó nghe thấy, nó đứng lên hét lớn.
- Ông….ư ư ư – tôi kịp bịt miệng nó lại trước khi nó kêu thêm chữ “chủ”. Nó mà gọi ông chủ thì không những bị trừ tiền lương mà có khi còn bị đuổi việc cũng nên. Nhìn mặt nó thế này chắc nó ăn vạ giỏi lắm.
- Cái đồ mất lịch sự.
- Thì tôi cũng muốn lịch sự với nhóc lắm nhưng ai bảo nhóc ngang bướng làm chi.
- Tôi chỉ hiền với những ai cần hiền. Còn riêng với một kẻ vừa già vừa xấu như anh thì không cần thiết. Đúng là không đâu vào đâu. – nó nhăn mặt rồi bỏ đi.
Cái gì? Xin lỗi tình yêu nhé. Tôi mới 22 tuổi mà nó giám kêu tôi già hả? Khối đứa con gái xin chết vì tôi từ năm học trung học mà tôi có để ý đến ai đâu. À mà có. Duy nhất chỉ một người, đó là người yêu cũ của tôi. Và đến bây giờ thì tôi không biết là tôi còn yêu cô ấy không nữa.
Quay lại với cái dĩa cơm chiên trên bàn. Ghét thật. Nhưng mà thôi, dù sao tôi cũng chưa ăn cơm. Đành tự khao mình một bữa vậy. Tôi thử ngồi ăn theo cái cách mà con nhỏ vẫn ăn . Chăm chú và chỉ biết có dĩa cơm. Ừ. Đúng là khi mà mình tập trung với một thứ gì đó thì thấy nó ngon thật. Cứ thế , tôi cũng xử xong cái dĩa cơm to bự và chắc mẩm chắc sau hôm nay tôi phải xin chuyển ca xuống làm ca tối mất. Tôi không muốn phục vị một “ Thượng đế “ như con nhỏ đó. Mà nhỏ đó tên gì…tôi cũng chẳng biết và cũng không muốn biết.