Nhẹ Nhàng Như Cách Anh Yêu Em

Thảo từ nãy giờ vẫn đứng yên nhìn tôi. Có lẽ cô ấy cũng không tin những gì vừa xảy ra. Những gì vừa chứng kiến cũng quá sức chịu đựng của cô ấy. Tôi tiến lại gần cô ấy, cô ấy lần này không khóc. Nhưng mắt thì vô hồn :
-Anh xin lỗi.
-Mình tạm chia tay đi.
-……….- tôi như không tin vào tai mình.
-Em cần thời gian để suy nghĩ lại hết tất cả mọi chuyện giữa em và anh. Về tình cảm của cả 2. Tất cả những gì trong thời gian qua khiến em hoang mang và mệt mỏi. – Cô ấy nói mà mặt không cảm xúc. Cô ấy bỏ đi. Tôi chết lặng .
-Anh yêu em…- Đó là câu nói cuối cùng tôi kịp nói với Thảo.
Chúng tôi chia tay.
……..
Nhẹ nhàng như cách anh yêu em
-----3 năm sau -----
1 cô gái trẻ vừa xuống sân bay. Bây giờ cô đã về nước với một tấm bằng thạc sĩ trong tay. Chững chạc hơn rất nhiều Không còn mặc những chiếc quần hộp xồng xềnh, mái tóc không còn buộc đuôi gà nữa. Thay vào đó là một phụ nữ thật sự. mái tóc uốn xoăn , diện dày cao gót. Trang điểm nhẹ nhàng.
--------
Từ ngày hôm ấy , tôi hkoong lien lạc được gì với Thảo nữa. tôi cũng cần thời gian để suy nghĩ lại chính mình. Tôi đã mắc quá nhiều sai lầm . Công ty cảu tôi cũng dần dần được khôi phục sau sự cố lão Ken. Bây giờ tôi có thể khẳng định, tôi đã chin chắn và trưởng thành hơn rất nhiều. Sau giờ làm ở công ty, hầu như hôm nào tôi cũng đến cái nhà hàng trước kia tôi làm bồi bàn. Nơi gắn liền kỉ niệm với em. Tôi vẫn có linh cảm, em sẽ về bên tôi. Đang nhâm nhi li cà phê, thì từ phía cửa, tiến vào. Tôi dụi dụi mắt…là Thảo. Đúng là cô ấy , không lẫn đi đâu được. Tôi mỉm cười, đúng là sự chờ đợi của tôi không vô ích.
.
Tôi lẻn ra đằng sau, mượn bộ đồ nhân viên bồ bàn.
.

Đặ dĩa cơm chiên trước mặt cô ấy . Cô ấy vẫn đang dán mắt vào tập tài liệu trên tay.
-Anh nói với anh là tôi dùng cơm chiên.- cô ấy vẫn không nhìn lên.
-Chẳng phải món em thích nhất sao? Ngày nào em đến đây em chẳng gọi muốn này. ĐỪng ngại khi anh tỏ ra galang thế chứ.
-Anh tự gọi thì anh tự ăn đi. Thật đúng là ….Cho tôi gặp ông…- cô ấy đứng dậy, quay mặt lên nhìn tôi. Đánh woi chiếc bút trên tay
Đúng là cô ấy, tính cách vẫn không thay đổi tý nào. CỨng đầu thật .
-Chào mừng em quay trở lại với nhà hàng. – tôi cười.
-Tuấn Anh.
“Em có những lúc anh thường hay nói dối
Nói rằng anh luôn luôn yêu chỉ mình em mãi mãi
Ngờ nào biết có những lúc anh gục ngã
Có những lúc anh quên anh đang yêu chỉ em
Mà anh đâu hay em như ánh sao hằng đêm tỏa sáng
Yêu mình anh em mơ nồng say gần anh mãi mãi
Thật hạnh phúc những lúc tiếng yêu dịu êm
Khẽ nói với riêng mình anh và ngày mơ ước
Nàng thường nói với anh rằng sẽ mãi yêu và không dối gian

Nếu một mai khi xa cách nhau em đớn đau vô cùng
Vậy mà anh nhẫn tâm đành lãng quên
Cho trái tim người giá băng
Sao ta không giống như ngày xưa?
Mình thường ngắm ánh sao nhỏ bé ước mong đời luôn sánh đôi
Nhưng thời gian như gió như mưa lôi cuốn anh bao lần
Mà tìm đâu những ngày mình có nhau
Không khiến em phải đớn đau
Xin em hãy thứ tha cho anh” – tôi ngân nga hát , nhìn thẳng vào mắt Thảo. Cô ấy khóc. Những giot nước mắt hạnh phúc lại quay trở lại với tôi. Ánh mắt long lanh. Từng kỉ niệm yêu thương cứ thế ùa về xung quanh chúng tôi.
.
Tôi ôm chặt em . Đặt nụ hôn nồng cháy .
.
Xóa tan mọi khoảng cách.
.
Bù đắp những ngày nhớ thương.
.
Chưa bao giờ tôi hết yêu em.
.
Tôi yêu em, nhẹ nhàng và sâu sắc.
The end .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận