Ngay hôm sau tôi xin ông chủ cho tôi đổi ca xuống làm ca tối vì tôi chỉ học có buổi chiều , vậy là ông chủ cũng chấp nhận . Lí do được dễ dàng thế là do tôi có ngoại hình khá ổn, 1 nụ cười “ giết vợ đợ con “ đã làm không ít em đổ. Từ khi tôi làm ở đây thì những khách hàng teen thường thích tôi hơn mấy cậu khác. Nên ông chủ có phần ưu đãi tôi hơn.
Mấy hôm trôi qua khá suôn sẻ khi mà không thấy con nhỏ đó. Tư đằng xa tôi thấy có một cô gái trẻ đang tiến lại cùng với một đoàn người. Cô gái đó mặc một cái váy trắng, đi guốc cao gót, tóc uốn xoăn làm không ít người trong nhà hàng đang dùng bữa cũng phải liếc nhìn. Gia đình đó tiến lại một chiếc bàn gần đó ngồi. Tôi hí hửng chạy ra “ tiếp “ người đẹp .
-Hân hạnh phục….. – Hả….. không phải con nhóc đáng ghét đó hay sao? Sao hôm nay nó lại ăn mặc thế này? Tôi những tưởng nó chỉ đi ăn cơm chiên vào buổi trưa như mọi ngày nhưng …thật trớ true. Ngay lúc này đây, tôi lại gặp nó. Nó lại nháy mắt cười đểu tôi…. Nhưng tôi kệ…. tôi học được cách “mặt dày” từ khi đi làm chứ nếu là trước kia thì nó đã tiêu với tôi rồi. Tôi lấy lại bình tĩnh.
-Hân hạnh phục vụ quý khách. – tôi tươi cười niềm nở.
-Chà… dạo này nhà hàng mới có một cậu nhân viên đẹp trai ghê ha. – 1 người phụ nữa lên tiếng , có lẽ là mẹ cô nhóc ấy . Chuyện! ai mà không khen tôi đẹp trai nào. Đang phồng mũi vi được khen thì cái giọng chua loét của con nhỏ đó cắt ngang cái sự sung sướng của tôi.
-Trời… mẹ thân yêu của con ơi. Mẹ thường ngày là con người có thẩm mĩ lắm mà. Già khú , xấu xì mà kêu đẹp.
-Thảo! – bà ấy mắng con nhóc đó .
À thì ra tên nó là thế . tên thì đẹp mà ngược lại hoàn toàn với người.
- Mời gia đình chọn món ạ ! – tôi chìa tấm menu ra và đưa cho bà ấy.
Con bé đó tí tởn xăng xăng cầm ngay lấy cái menu từ tay tôi….
-món này…. Món này…món này….cả món này nữa…. – nó gọi liên một hồi
“ Trời! con nhóc này có phải là con gái không vậy? tính tổng số và số lượng nó goi ra thì chắc gì cả gia đình nó đã ăn hết “
-Ăn hết không vậy cô bé? – tự nhiên tôi ngứa mồm.
-Hỏi chi. Ăn không hết gói về cho cún ăn mẹ nhỉ . ^^
Bà mẹ nó có vẻ bắt đầu ngượng vì nó . Ai dè dắt con cái đi theo mà bị nó ăn nói như một đứa không có học thì hỏi có ba mẹ nào không nóng mặt cơ chứ.
Lúc đến khi mà nó gọi nước ra uống . Tôi đang khéo léo bưng bê trên tay ly nước cam của nó thì nó ngáng chân tôi, loạng choạng suýt ngã. May mà tôi trình độ “ cao siêu” nên vẫn “trụ” được . ngước lên nhìn nó, nó có vẻ sung sướng khi thấy tôi như thế thì phải. Tôi không thể để thua con bé như thế này được . Toi là ai chứ? Trịnh Tuấn Anh mà phải thua nó sao? Nhưng thôi cứ để đấy đã, quân tử “ trả thù “ 10 năm vẫn chưa muộn.
Mấy cậu bạn ở lớp nghe tôi kể lại thì cười nghiêng ngả. Chúng nó ôm bụng cười , mặt đỏ tía tai. Cười cũng đúng thôi, từ trước đến nay tôi chưa nhịn mấy thứ như thế này bao giờ, mà trước mặt nó thì tôi không “ bật” lại được nó. Có lẽ vì cái biển “ đuổi việc “ to lù lù luôn treo lơ lửng trên đầu tôi.
-Tao thấy con nhỏ này hay đấy .- thằng Quang bạn tôi lên tiếng - hay mày tán thử nó đi xem thế nào?
Rồi bọn nó lại cười ầm lên. Gì chứ? Tán 1 bà chằn hả? Chắc gì càn tán đã đổ rồi. từ trước đến nay vẫn thế mà.
-Mày nghĩ sao vậy mà bảo tao tán một con nhóc xịt chưa hết mũi như thế? Mà cần gì tán nó cũng đổ tao rồi – Tôi tự tin .
-Hahahaha… mày tự tin quá Tuấn Anh ạ . Tao cá với mày là con nhỏ đó không dễ cua như mày nghĩ đâu.
-Thách tao à? Chúng mày cứ đợi đấy. – tự nhiên tôi lại nóng mặt khi bọn nó thách tôi như thế. Thường thì tôi không phải người như thế. Không phải người thích tham gia mấy vụ cá cược như thế này. Nhưng không hiểu sao lần này tôi đồng ý . có lẽ tại tôi muốn nó biết điều một chút.
-Mà tao chẳng hiểu tại sao mày phải đi làm thêm làm gì, trong khi gia đình mày có điều kiện nhất ở cái trường này. Nhà mặt phố, bố làm to… tự nhiên đâm đầu đi làm thêm để phải vất vả như thế này. Trước sau gì mai kia mày chẳng phải về thừa kế cái công ty của bố mày?
-Ừ! Nhưng tao muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống như thế nào. Công nhận nhiều thú vị thật. Điển hình là tao gặp ngay con nhỏ trời đánh này đó thôi
Rồi bọn tôi lại ôm bụng cười. Cứ nghĩ vè nó là tôi lại thấy “ không trị không được “ . Và tôi không muốn mình mất mặt với bạn bè như thế được.
Việc đầu tiên cần làm là chuyển lên ca sang như cũ. Ông chủ chắc cũng đến chóng mặt với tôi. Đúng như tôi dự đoán mà dự đoán mà, con nhỏ trưa hôm nay sẽ đến để ăn cơm chiên. Mình phục mình quá cơ.
- Chào Thảo. em dùng gì? Hôm nay cho anh mời em một bữa nhé. – tôi giở tuyệt chiêu là nụ cười “ chết người “ .
Thế mà nó vẫn giương cái mắt ếch lên nhìn tôi. Chắc nó đồng ý. Tôi biết nó hay ăn nhiều nên cố tình gọi thật nhiều món ra mời nó. Chắc nó cảm kích mình lắm, làm gì có ai “ hào phóng “ như mình chứ?!
Nó vẫn cứ ngồi yên nhìn tôi. Cái mồm nó như đang cười thầm điều gì đó thì phải. Chắc là được mời ăn nên sướng ấy mà. Khi tất cả các món ăn đều được bày biện ra hết rồi.
-em dùng bữa đi. – tôi lịch sự
thì bất ngờ nó đứng dậy , xách túi định bỏ đi.
-Anh mời không có nghĩa là tôi đồng ý ăn . Nó nháy mắt đểu tôi một cái rồi bỏ đi không thương tiếc.
Trời ơi, con nhỏ này đúng là “ cao tay “ thật . Nó dám bỏ tôi lại một mình với cả đống thức ăn sao? Càng khó tôi càng thích. Tôi bắt đầu “thích” nó đấy. Thua keo này ta bày keo khác.
Dạo này không thấy con nhỏ đó đến quán nữa, tôi lại đâm ra “ mong chờ “ nó. Chẳng lẽ cái phi vụ “ lật đổ” nó lại thua hay sao. Mà hay nó gặp chuyện gì nên không đến được nhỉ, nhưng chắc là không ốm đâu, nó ăn như “ voi “ thế cơ mà.
Tôi đang thong dong đạp xe vào một cái hẻm thì nghe có tiếng la hét. Hình như là đánh nhau. Thôi kệ, xen vào mấy cái trò của bọn choai choai mới lơn này coi chừng mất mạng như chơi. Nhưng hình như….có mặt con nhỏ đó. Gì chứ?! Tôi thấy nó đang chuẩn bị “ hành hung “ 1 đám đầu tóc bợm trợ. Chuyện gì thế này… Tôi biết là nó cá tính rồi nhưng cũng có cần phải dính vào mấy chuyện này hay không? Một mình nó và cả đám kia chắc nó tiêu rồi… Tôi vất xe đạp sang một bên và chạy tới tìm cách giúp nó. 36 kế, kế chuồn là thượng sách.
-Thảo! chạy mau - Tôi chạy đến cầm tay nó và kéo nó xệch xệch đi.
-Bỏ ra! – nó hét lên.
Nhưng tôi vẫn cầm tay nó và kéo thật nhanh đi. Bọn du côn kia đang đuổi mà. Để bọn chúng túm được là tiêu cả tôi và nó. Chúng tôi chạy cho đến khi cảm thấy an toàn thì tôi buông tay nó ra. Cả 2 cùng ngồi phịch xuống thở hổn hển.
Chưa kịp mắng con nhóc đó 1 trận thì nó đã toang toác cái miệng :
-ai thuê anh xen vào chuyện của tôi?
-Này ! cô có biết phép lịch sự không? Tôi đang là người cứu mạng cô đấy. Nhóc con không biết điều ! – tôi bực
-Hừ….. ! anh có biết là nếu không có anh xen vào thì tôi đã dậy cho bọn chúng 1 bài học không hả? Dám chặn đường trấn lột hả….
-Hả? cái gì? Cô có điên không? Một mình cô mà đòi đánh bọn chúng? Cô muốn mong chóng lên bàn thờ lấp nó sau nải chuối xanh và ngắm gà khỏa thân đúng không?
-Anh…..! Bực thật!
Rồi nó cũng im luôn…có lẽ thấy lời tôi nói là đúng. Mà đúng gì? Quá đúng ấy chứ…. 1 mình nó, cứ cho là nó có võ đi thì cũng không thể nào đánh lại cả 1 bọn toàn trâu bò ấy được. Đúng là điếc không sợ súng.
-Này….! – nó kéo kéo tay áo tôi.
-Cái gì? – không hiểu sao tôi lại bực mình nó .
-Tôi mời anh đi chơi… - nó nháy mắt .
Gì nữa đây? Nó lại định cho tôi “ vào rừng mơ an dưa bở “ như cái bữa ở nhà hành ấy hả? Tôi nghi hoặc nhìn nó. Thì nó đứng phắt dậy, phủi phủi mông rồi kéo mạnh tay tôi đi.
-Từ từ… cô tính đi bộ hả?
-Chứ không bằng gì?
-Tôi có xe đạp kìa…. , đứng yên đây, tôi đi lấy.
Rồi tôi hì hục chạy thật nhanh đến nơi “ cất giấu “ chiếc xe của tôi. May quá, vẫn còn.
Tôi đạp xe quay trở lại chỗ con bé ấy, có khi nó lại cho tôi leo cây cũng lên.
Từ xa tôi đã nhìn thấy cái dáng nhỏ bé của nó, cái chỏm tóc đuôi gà đang phất phới . Hơ, nó không bỏ tôi ở lại một mình sao? Xem ra cũng biết điều và giữ lời hứa đấy nhỉ . Tôi mỉm cười… Nó thấy tôi đã toe cái miệng, hớn hở. Chà ! con bé cười xinh mà hiền ghe, chẳng bù cho những lúc nó quậy phá.