Tôi quay sang nhìn nó , cũng đúng lúc nó nhìn tôi. Tôi khẽ mỉm cười, siết chặt bàn tay nó. Nó cũng cười nhing tôi.
May quá, chúng tôi gặp một đôi đang đạp về bờ. Tôi nhờ họ vào nói cho nhân viên ra xử lí hộ. Họ cứ nhìn chúng tôi rồi cười cười.
MỘt ít phút sau thì ucngx có nhân viên ra sửa giúp chúng tôi.
- Gớm! Anh chị nhiệt tình quá cơ làm vịt nhà chúng em không đủ công suất. - Cậu ta đàu.
Con bé chắc không hiểu gì nên mặt cứ đần ra.
Vào được đến bờ thì điện thoại tôi rung lên. Bố tôi gọi. lịa chuyện gì nữa đây. Tôi ngán ngẩm nhấc máy
- Con nghe !
- Alo! Cháu có phải là Tuấn ANh không? Cô là bạn của bố cháu. Bố cháu tai nạn đang cấp cứu tại bệnh viện. Cháu đến ngay nhé.
Tai tôi như ù đi, tại sao lại tai nạn? Tôi đưa cả Thảo theo cùng vì nó cũng muốn cùng tôi đsi.
Gửi xe xong là tôi lao vào bệnh viện như một kẻ tâm thần. Tôi rất sợ, tôi không muốn bố cũng lại ra đi như mẹ đâu. Ông là chỗ dựa tinh thần vững chãi nhất của tôi lúc này.
Thảo tháy tôi như vậy thì cũng không dám nói gì. CHỉ chạy theo tôi mà thôi.
Đến trước cửa phòng cấp cứu , tôi thấy người phụ nữ đó đang đi đi lại lại có vẻ lo lắng lắm. Mắt bà ta ngấn nước.
- Bố tôi đâu? Ông ấy thế nào rồi? - Tôi lay người bà ta .
- Co...cô xin lỗi.... Cô cũng không biết nữa. Bố con đang nằm trong kia!
- Tại sao ông ấy lại tai nạn? - Tôi gần như gào lên.
- Tại cô ...tại cô...tại cô gọi điện cho ông ấy, ông ấy mải nói chuyện đt nên qua đường không để ý, bị một thường đi xe ẩu đâm phải. - Bà ta khóc.
Thảo vội chạy đến đỡ bà ta ngồi lên ghế. Bà ta nhìn mệt mỏi và có vẻ lo lắng cho bố tôi lắm.
Vửa phòng cấp cứu bật mở, ông bác sĩ bước ra . Tôi đứng bật dậy, hổi dồn dập:
- Bác sĩ, bố tôi có sao không bác sĩ?
- Bác sĩc ơi, ông ấy liệu có sao không hả bác sĩ - bà ta cũng lo lắng .
- Vả nàh cứ yên tâm. Ông ấy chỉ bị trấn thương nhẹ ở đầu và gãy chân thôi. Một lcus nữa gia đình có thể vào thăm.
Tôi thở phào. Bố tôi không sao! Thảo nắm tay tôi cho tôi yên tâm.
Vậy là mấy ngày hôm ấy, Thảo và bà ấy phải vào viện chăm sóc bố tôi thay tôi. Vì tôi phải đến công ty xem xét tình hình. Vắng bố tôi có mấy ngày mà nháo nhác hết cả lên. Làm ăn thì cẩu thả. Tôi là tôi chúa ghét như vậy . Tôi cần chỉnh đốn lại công ty nên rất bận. Mãi đến chiều tối tôi mới vào viện được.
Tôi thấy bà ấy đang đút cháo và gọt hoa quả cho bố tôi ăn. Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Tôi thấy bố tôi vui hẳn lên khi có người nói chuyện
Đúng lcus ấy thì Thảo bê thau nước vào phòng. Thấy tôi cứ đứng nhìn như vậy, Thảo đặt thau nước xuông rồi kéo tôi ra ngoài sân nói chuyện .
- Anh cũng nên thông cảm cho bố anh và cô ấy .
Toi không nói gì, chỉ lặng yên.
- Em biết là anh rất yêu mẹ, nhưng dì sao mẹ anh cũng mất lâu rồi, mà người chết thì không thể nào sống lại được. Bây giwof bố anh cũng có tuổi, bố cần người trò chuyện. Con chăm cha không bằng bà chăm ông mà anh. Cô ấy cũng là một người tốt. , cô ấy cả ngày trong bện viện đấy, em nói thế nào thì nói cô cũng không về. Anh nên hiểu cho bố thì hơn Tuấn Anh ạ. Đừng ích kỉ giữ bố cho riêng mình .
Trời, hôm nay con nhỏ nói chuyện người lớn ghê! Chẳng bù ọi hôm. Ừ, có đúng là tôi ích kỉ lắm không khi mà không để ý gì đến cuộc sống của bố. Liệu bố có cô đơn không khi mà gần chục năm qua cứ sống một mình. CHỉ biết có công việc? Bố tôi lại chẳng phải người hay cặp bồ . Cô ấy cũng là người đàng hoàng và thương bố tôi thật thì lí do gì tôi lại phản đối cơ chứ. Bố tôi cũng cần một người bạn để tâm sự đúng không. Tôi sai rồi!
Tôi quay sang Thảo, nhìn nó mỉm cười rồi chúng tôi vào thăm bố.
Thấy tôi vào, bố tôi và cô ấy thoáng bối rối . Cô ấy đứng lên định xin phép ra về .
- Cô cứ ở lại chơi với bố cháu cho bố cháu vui. - tôi cất lời.
Cả bố tôi và cô ấy đều ngạc nhiên trước thái độ quay ngoắt 180 độ của tôi. Nên cứ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi. Còn thảo cứ đứng cười và nháy măt với bố tôi thôi.
Chợt tôi nhận thấy tóc bố đã bạc hơn trước rất nhiều rồi. Cả một đời vất vả nuôi tôi. Đã đến lúc, tôi phải thay bố gánh vác công ty rồi!!! Bố cần được nghỉ ngơi!
Tôi chính thức đảm nhiệm chức vụ Tổng Giám ĐỐc thay cho bố tôi. Mấy " bô lão " làm việc lâu năm chỉ mong tìm cách ngồi được nên vị trí đó. Thấy tôi đọt ngột nên nhận chức như vậy thì mấy ông tức tối lắm. Tuy trứoc mặt họ không nói gì nhưng sau lưng, tôi biết, họ đang chế nhạo và khinh bai tôi. Nhưng họ nhầm, gì chứ kinh doanh tôi còn máu lạnh hơn bố tôi nhiều. Họ cứ coi chừng đấy .
Đang ngồi làm việcm tôi nhớ đến con nhỏ. Không biết con bé có đỗ Đại học không nữa. Tôi mở mạng, tra thử.
Ô! nó đỗ kìa. Thảo của tôi mà, phải thế chứ. Đang tính đi chúc mừng nó thì thấy ngoài cửa ầm ầm :
- Tránh ra cho tôi đi . Tuấn Anh ơi.....Ô kìa.... đã nói tránh qua một bên mà.....
- Thưa cô.... mời cô ra ngoài đợi, chúng tôi sẽ báo cáo lên xếp.
Tôi thò đầu ra :
- Quang ! có chuyện gì vậy . - thì đã thấy con nhỏ chạy lại ôm chầm lấy tôi.
- Em đỗ ĐH rồi, vừa có giấy báo xong...hura ! - nó sung sứong reo lên bên tôi.
- Anh cũngd dang định đến chúc mừng em đây! Giỏi lắm cô bé của anh. À, Quang. Đây chính là Thảo đó .
Quên chưa nói với các bạn là tôi đã nhận quANG, thừng bạn thân của tôi vào làm tợ lí cho tôi để thay thế cái thằng cha " ăn gian nói dối mồm kẹo kéo " trước kia .
- A! thì ra đây là cô bé cơm chiên đây. Chào em ! Anh là quang.
Con bé cứ tròn xoe mắt nhìn chúng tôi. Chợt nó quay sang tôi :
- Sao anh lại giới thiệu em là Cơm chiên. Em là Trần Phương Thảo. tên đẹp gần chết mà cơm chiên. - con bé cứ chu cái mỏ lên cãi.
- À, tại ngày xưa thấy bảo em hay ăn chiên nên bọn anh gọi thế ấu mà. Bọn anh còn thách thằng TUấn ANh cưa đổ đuộc em đấy. Không ngờ lại được. hahahaha thằng này thế mà được.
Trời ơi, tại sao thằng Quang lại nói chuyện này .
Thảo tắt ngấm nụ cừoi :
- À , thì ra từ trước đến nay đều là một vụ cá cược, toàn là đùa giỡn. Anh tệ lắm. - con bé quay người bỏ chạy .
- Thảo! KHông phải, nghe anh nói đã.
Trời ơi, tôi muốn bóp cổ thằng Quang chết mất. Cứ toang toác cái miệng thôi. CHết tôi rồi.