Edit & Beta: Hann
Dù Yến Tinh Nghi có dáng vẻ ra sao, Chu Nham đều sẽ thích, tất nhiên Dương Lâm hiểu rõ điều này.
Từ lúc Chu Nham bắt đầu che chở cô gái này vào mười năm trước, anh ấy biết nhất định bọn họ sẽ không phải là cặp anh em bình thường.
“Đã nhiều năm vậy rồi, sao anh không nói cho cô ấy biết? Anh không nói thì cô ấy sẽ không biết tình cảm của anh dành cho cô ấy đâu.”
Không muốn nói sao?
Tất nhiên không phải.
Thật ra ngay từ lúc phát hiện mình có tình cảm với Yến Tinh Nghi, Chu Nham đã từng nói bóng nói gió.
Vào một ngày mùa đông, Thanh Viễn chưa từng có trận tuyết nào lớn như vậy, thời tiết rất lạnh.
Vào hai giờ chiều, Chu Nham đang họp thì nhận được cuộc gọi từ giáo viên của Yến Tinh Nghi, thông báo cô cúp học.
Anh rời khỏi phòng họp, nghĩ đến nơi cô có thể đi, lần lượt đi đến từng nơi, cuối cùng tìm thấy Yến Tinh Nghi ở quán rượu mà Khương Lễ thường dẫn cô đến.
Khi đó Yến Tinh Nghi uống say như chết, vừa nhìn thấy Chu Nham đã nhào vào trong ngực anh, quả thực Chu Nham đã sửng sốt một hồi lâu.
Cô gái trong vòng tay ấm áp mềm mại, cánh tay nhỏ vòng qua hông của anh, ra sức cọ cọ trong ngực anh, cực kỳ dính người/
Chu Nham vốn rất tức giận vì cô trốn học, nhưng giờ phút này, anh không thể phát cáu nổi.
Anh ôm lấy cô gái, Yến Tinh Nghi cũng rất nghe lời, ôm vai Chu Nham, tựa vào ngực anh.
Khóe môi Chu Nham khẽ cong lên vì cô nghe lời mình, quyết định tạm thời không so đo chuyện cô trốn học uống rượu, nhưng không ngờ rằng những lời mà Yến Tinh Nghi nói ra cứ như một viên đạn, ghim sâu vào trong lòng anh.
Cô lẩm bẩm hai chữ Khương Lễ, khóc lóc cầu xin: “Đừng rời bỏ mình được không?”
Chu Nham cứng đờ, ôm người trong lòng một hồi lâu không hề động đậy, đôi mắt vốn dịu dàng dần lạnh lại.
Lát sau, anh cụp mắt, nhìn thấy gương mặt đau lòng của Yến Tinh Nghi, không phải vì anh, mà vì Khương Lễ kia.
Nhớ lại quá khứ, đời này của Chu Nham muốn gì được nấy, tất cả mọi người đều tâng bốc anh, tôn kính anh, sợ hãi anh, mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, nhưng tên “Khương Lễ” này lại khiến anh trở thành trò cười.
Cô gái anh thích, thì ra đã có người trong lòng.
Sau này anh biết trong quãng thời gian cô và Khương Lễ ở chung với nhau, anh ta đã dạy cô rất nhiều thứ, uống rượu, hút thuốc, trốn học, đánh nhau, ngủ trong giờ học, đối chọi với giáo viên.
Đối với con gái lớn nhà họ Yến vẫn luôn có nề có nếp, đương nhiên đây là những điều rất mới lạ, vậy nên khi Khương Lễ rời đi không nói lời nào, Yến Tinh Nghi vẫn dùng đủ các cách phản nghịch để nhớ tới anh ta.
Anh từng nói về Khương Lễ với cô lúc ngà say không còn tỉnh táo, đến nay anh vẫn nhớ rõ vẻ mặt kiên định của Yến Tinh Nghi khi đó, cô cười nói với anh: “Vì anh, hãy quên cậu ta đi, được không?”
Cô cười nói: “Đừng như vậy, đừng để em phải rời khỏi anh.”
Cô rất nhẫn tâm, ngay từ lúc bắt đầu, cô không nói lời nào mà ở bên cạnh anh, chiếm lấy sự che chở của anh, vì anh ngày càng tốt với cô nên cô tùy hứng làm bậy, muốn đi thì đi.
Chu Nham cúi đầu, nở nụ cười, Yến Tinh Nghi không nhìn ra sự tự giễu trong ánh mắt anh, lúc ngẩng đầ, giọng nói của Chu Nham rất lạnh nhạt: “Quên đi.”
Anh yếu lòng, trước mặt cô gái đang chậm rãi cười nói muốn rời đi này, anh không muốn cô rời đi nên đành lùi bước, chấp nhận cô có người trong lòng.
Anh sẽ không tùy tiện làm bất cứ thứ gì, bởi vì cô gái này, thực sự nói đi là đi.
Thấy Chu Nham không trả lời vấn đề này, Dương Lâm biết mình không nên hỏi câu này.
“Xin lỗi thưa anh, tôi lắm chuyện rồi.”
Chu Nham “Ừ” một tiếng, không trách anh ấy.
Dương Lâm hỏi: “Anh có muốn xuống chào hỏi cô ấy không?”
Chu Nham liếc nhìn phía Yến Tinh Nghi: “Tôi không đi được, cậu đi xem đi.”
Dương Lâm lập tức hiểu ra ý của Chu Nham.
…
Chịu nhục nhã trước mặt Yến Tinh Nghi, trong lòng Đỗ Mỹ bỗng nảy sinh cảm xúc phẫn nộ và bức xúc, nhưng vì ngại Yến Tinh Nghi, cô ta không dám thể hiện ra bên ngoài, gương mặt dần đỏ lên, bàn tay không ngừng vò áo quần.
Vu Thi cảm kích nhìn Yến Tinh Nghi, cảm động vì cô lại giải vậy cho mình lần nữa.
Dương Lâm mỉm cười đi sang: “Tiểu thư.”
“Sao anh lại ở đây?”
Dương Lâm cười đáp: “Anh ấy sang đây thăm cô.”
“Người đâu rồi?”
Dương Lâm chỉ sang bên trái: “Trên xe.”
Không riêng Yến Tinh Nghi, Vu Thi Đỗ Mỹ cùng những nhân viên công tác xung quanh đều rối rít nhìn sang đó.
Một chiếc Limousine màu đen với đường nét sắc sảo, người đàn ông ngồi bên trong đang cúi đầu châm điếu thuốc, khẽ ngước mắt lên.
Ánh mắt anh dán chặt vào Yến Tinh Nghi, nhìn cô chằm chằm rồi rít một hơi.
Trái tim Yến Tinh Nghi bỗng trở nên ngổn ngang.
“Anh ấy thấy hình như bên chỗ tiểu thư gặp phiền phức gì đó nên bảo tôi tới xem thử, tiểu thư cần giúp không?” Dương Lâm cười, đưa mắt nhìn sang Đỗ Mỹ và người đại diện cũng như trở lý, ba người này sợ đến độ lùi lại nửa bước, có thể thấy, Chu Nham đến đón bảo bối của anh, cứ như tuyên bố chỗ dựa của cô vậy.
Yến Tinh Nghi nói: “Giải quyết phiền phức xong rồi.”
“Nếu vậy thì tôi sẽ về nói cho Chu tổng biết.”
Yến Tinh Nghi đáp ừ.
Chu Nham hút xong một điếu thuốc, cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, dần che khuất gò má của anh.
Sau khi Dương Lâm lái xe rời đi, Yến Tinh Nghi cũng mang theo đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Vu Thi mở miệng nói: “Cô Yến, cảm ơn cô vì ngày hôm nay, cô về thử một chút xem có thích bộ đồ đó không, nếu thích thì tôi làm thêm cho cô.”
Yến Tinh Nghi lãnh đạm gật đầu, Vu Thi vui sướng nhìn cô rời đi.
Đỗ Mỹ nhìn cô ấy chằm chằm rồi hừ một tiếng, Vu Thi nhanh chóng tém tém lại vẻ mặt vui sướng của mình, cúi đầu đi vào chỗ đoàn phim đang bận rộn.
Sau khi trở về, Yến Tinh Nghi không xem Vu Thi tặng mình cái gì, mà là thay quần áo để luyện múa, ba tiếng sau mới ra ngoài.
Tối nay cô không về nhà họ Yến mà đến biệt thự riêng của mình, cô cần một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ về sự khác thường hôm nay, tại sao lúc chạm phải ánh mắt của Chu Nham, tim cô đập nhanh đến vậy.
Cô không ăn cơm tối, chỉ cần chút rượu, trong nhà thì không thiếu.
Thật ra Chu Nham không thích cô uống rượu, hình như là bắt đầu từ mùa đông năm nào đó, cô còn nhớ kỹ sau khi mình trốn học, lúc tỉnh rượu nhìn thấy Chu Nham ngồi trên giường, ánh mắt lạnh lùng phát sợ, từ đó về sau cô không dám uống nhiều trước mặt anh nữa.
Yến Tinh Nghi rót cho mình một ly rượu nồng độ cồn cao, cô tìm bức ảnh duy nhất mình chụp chung với Chu Nham.
Nói đến lại thấy buồn cười, hai người quen biết nhau nhiều năm như vậy nhưng chỉ có một bức ảnh chung.
Lúc mười bảy mười tám tuổi, Yến Tinh Nghi thật sự rất nghịch, ngày nào cũng trốn học, còn đánh nhau với bạn học nam.
Chu Nham đã dạy dỗ cô mấy lần, nhưng lần nào cũng bất lực trước chiêu làm nũng của cô.
Sau đó anh gửi cô đến trường nội trú, nửa đêm cô trèo tường đi ra, vừa mới leo lên tường thì nghe được giọng nói lạnh nhạt: “Biết ngay em không thành thật.”
Nghe thấy tiếng nói, cô bèn cúi đầu xuống, nhìn thấy người đàn ông đang hút thuốc lá dưới ánh đèn.
Thật ra cô chưa từng thấy người đàn ông này đẹp trai ưa nhìn hơn Chu Nham cả, anh rất cao, tựa lưng vào tường, tư thế hơi lười nhác.
Anh cầm áo khoác trong tay, tay còn lại cầm lấy điếu thuốc vẫn còn đang cháy.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thoáng hiện lên ý cười.
Anh đi tới trước chân tường, khẽ ngẩng đầu, hờ hững nhìn cô.
Yến Tinh Nghi lặng lẽ nuốt nước bọt, ngồi trên tường nhìn xuống người đàn ông phía dưới.
Ánh đèn lờ mờ bao phủ lên cả hai, Dương Lâm ngồi trong xe chứng kiến được cảnh này.
Tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Bọn họ nhìn nhau, mãi đến khi Chu Nham nói: “Về.”
Yến Tinh Nghi ỉu xìu bò về, vì quá lo lắng nên cô hụt chân, ngã xuống tường, nhào vào trong lòng của Chu Nham.
Ngay tức khắc, cô không dám di chuyển, len lén nhìn ánh mắt của người đàn ông, anh chớp mắt, mặt mày hơi nhíu lại, có chút không vui: “Yến Tinh Nghi.”
“… Dạ.”
“Muốn trèo tường đúng không?”
Đêm hôm đó, Chu Nham đã dẫn cô tới câu lạc bộ leo núi suốt cả đêm, nhìn cô leo núi ba tiếng đồng hồ, đến khi cô run chân run người, ngồi dưới đất ôm chân cầu xin anh dẫn mình về.
Chu Nham bị cô chọc cười, hỏi: “Còn trèo tường vào nửa đêm nữa không?”
“Không dám.”
“Còn trốn học nữa không?”
“Không trốn.”
“Còn đánh nhau nữa không?”
“Nhưng người khác bắt nạt em thì sao?”
Chu Nham chăm chú nhìn cô gái, anh ngồi xổm xuống, đưa tay đến gần mặt cô.
Yến Tinh Nghi sợ hãi nhắm chặt hai mắt, người đàn ông chỉ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay sờ vào chóp mũi của cô, giọng nói trầm trầm lọt vào lỗ tai: “Vậy thì bắt nạt lại.”
Yến Tinh Nghi nói thầm: “Lúc nào em cũng phải lén đánh nhau, không thể để cho nhà họ Yến biết, bọn họ sẽ đánh em.”
“Bọn họ không dám.”
“Tại sao?”
“Yến Tinh Nghi, người đứng phía sau em, là anh.”
Yến Tinh Nghi không dám mở mắt ra, sống mũi hơi cay cay, cô sợ mình mở mắt ra thì Chu Nham sẽ thấy cô rơi lệ.
Từ trước đến nay chưa từng có ai bảo cô hãy bắt nạt lại, Khương Lễ cũng chưa từng, tất cả mọi người đều nói với cô, cô là con gái nhà họ Yến, cô phải hiền lành, dịu dàng và bao dung.
Lúc Yến Tinh Nghi cảm thấy mình sắp không kìm được giọt lệ, cô bỗng vùi đầu vào trong lòng Chu Nham, hai mắt nhắm chặt lại.
Chu Nham thấy cô siết chặt tay, anh tưởng mình quá hung dữ khiến cô gái nhỏ bị dọa, bèn dịu dàng nói: “Đừng nghịch nữa.”
“Cứ thích nghịch.”
Quả nhiên cô giận rồi.
Chu Nham hơi bất lực, rõ ràng là cô sai, nhưng cuối cùng anh luôn là người dỗ dành ngược lại.
“Em muốn gì không?”
“Đói bụng.”
“Muộn rồi, ăn khuya không tốt cho dạ dày.”
“Em muốn ăn.”
“Yến Tinh Nghi, giờ em muốn giở tính đại tiểu thư với anh sao?”
“Đúng vậy!”
Ánh mắt của Chu Nham bỗng trở nên rất vui vẻ, xoa xoa đầu cô: “Vậy thì tiểu thư của anh, em muốn ăn gì?”
Yến Tinh Nghi kéo anh đi ra ngoài, lý do cô trèo tường là vì muốn ăn mì thịt bò sát trường học.
Không biết mưa rơi từ khi nào, Yến Tinh Nghi bỗng nhớ đến Khương Lễ.
Anh ta từng dẫn cô đi qua cơn mưa như trút nước, bọn họ từng chơi đùa vui vẻ dưới cơn mưa, đã từng tốt đẹp như vậy nhưng anh ta vẫn rời bỏ cô, còn Chu Nham thì sao?
Lúc cô quay đầu nhìn Chu Nham, người đàn ông khoác chiếc áo lên đầu cô, còn anh thì đứng dưới mưa.
Yến Tinh Nghi ngây người, Chu Nham hỏi: “Không đi à?”
Đó là lần đầu tiên Yến Tinh Nghi nhận ra Chu Nham không giống Khương Lễ.
Khương Lễ sẽ rủ cô cùng dầm mưa, nhưng Chu Nham thì không muốn cô bị ướt, dù đó chỉ là cơn mưa phùn lất phất.
Bất tri bất giác đã uống được ba ly rượu, nồng độ cồn cao, tác dụng của rượu cũng dần kéo đến.
Yến Tinh Nghi nhìn chằm chằm ảnh nền điện thoại, bỗng nhiên thấy nhớ Chu Nham.
Cô bấm vào số điện thoại của Chu Nham, gọi đi, không bao lâu anh bắt máy, người đàn ông bên kia đầu dây cất giọng trầm thấp: “Tinh Nghi, sao vậy?”
Sao vậy?
Cô cũng muốn biết mình bị sao vậy.
Sao đột nhiên cô lại thấy nhớ anh? Muốn nhìn thấy anh ngay, thậm chí còn muốn chiếm đoạt lấy anh ngay lập tức.
Yến Tinh Nghi không nói chuyện, Chu Nham nhíu mày liếc nhìn điện thoại, hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”
Có.
Có đấy, Chu Nham.
Có lẽ em hơi…
Hơi thích anh rồi.
———————————————
Lời tác giả:
Là song phương rồi!.