Edit & Beta: Hann
Chu Nham đang họp, trong phòng hội nghị lớn có hơn trăm người đang chờ anh, tất cả đều im lặng nhìn.
Thực ra, Chu Nham không bao giờ nhận điện thoại riêng trong giờ làm việc, nhưng Yến Tinh Nghi luôn là ngoại lệ đặc biệt.
Thế nhưng anh đã nhận điện thoại, mà cô vẫn không nói lời nào, không ai trong phòng họp dám lên tiếng, bởi vì bọn họ nghe thấy cái tên mà cấp trên gọi.
… Tinh Nghi.
Người ở bên cạnh anh quanh năm suốt tháng, con gái lớn nhà họ Yến được anh thận trọng che chở.
“Tinh Nghi?” Chu Nham lại hỏi.
“Chu Nham, em có thể gặp anh không?”
Cô rất lạ, không gọi anh là anh trai.
Chu Nham không hề do dự: “Bây giờ anh qua ngay.”
Thậm chí còn không hỏi cô có chuyện gì.
Người thư ký lén nhìn ông chủ, vẫn như thế, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô Yến, dù có cái gì xảy ra đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng.
Tuy đã biết điều này từ lâu, nhưng người nọ vẫn phải cảm thán.
Đây chính là Chu Nham, trong tay nắm giữ vô số cổ phần, người đi đầu của ngành truyền thông, người nắm quyền nhà họ Chu còn giàu có hơn cả tư bản, anh vẫn luôn thiên vị một cô gái, không hề có nguyên tắc.
Cúp máy, Chu Nham đặt điện thoại lên bàn.
Anh trầm ngâm, hình như đang suy nghĩ về cuộc tranh luận của mọi người khi nãy, sau khi nghĩ ngợi xong, anh đưa ra ý kiến, tìm được vấn đề một cách chính xác, sau đó anh cầm điện thoại lên rồi đứng dậy: “Những chuyện còn lại, Dương Lâm sẽ giải quyết cho mọi người.”
Anh rời khỏi chỗ ngồi, nhân viên đang ngồi lập tức đứng dậy tiễn.
Ra khỏi phòng làm việc, anh đi thang máy thẳng đến bãi đỗ xe bên dưới, tự mình lái xe đến nhà Yến Tinh Nghi.
…
Yến Tinh Nghi sửng sốt nhìn màn hình điện thoại màu đen một lúc lâu, vừa rồi cô mới hẹn gặp Chu Nham sao? Đúng là uống nhiều quá rồi!
Để anh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại, nhất định sẽ bị rầy la, Yến Tinh Nghi vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cô thừa nhận, lúc Chu Nham tức giận, cô thấy hơi sợ.
Cô rửa mặt trong phòng vệ sinh, điện thoại bên ngoài lại đổ chuông.
Yến Tinh Nghi chưa kịp lau sạch bọt trên mặt mình mà ra nghe điện thoại ngay, cô tưởng Chu Nham gọi, bèn nở nụ cười nói: “Anh trai.”
“Anh trai?” Tiếng cười nhạo tao nhã của phụ nữ trong điện thoại vang lên, vô số hồi ức lập tức bùng nổ khiến Yến Tinh Nghi đờ người tại chỗ.
Đây là…
Du Ngưng…
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng vòi nước chảy trong phòng vì chưa kịp khóa, tâm trạng của Yến Tinh Nghi hỗn loạn cả lên.
“Sao lại không nói gì?” Du Ngưng cười cười nói: “Lâu rồi mẹ không gọi điện cho con, vui quá không nói nên lời sao?”
Sao lại vui vẻ được chứ? Yến Tinh Nghi ước gì bà ta có thể biến mất khỏi thế giới của cô, cô ước mình không có bố mẹ như vậy.
Tất cả đau khổ của Yến Tinh Nghi đều do bố mẹ ruột của cô gây nên.
“Sao bà biết số điện thoại của tôi?”
Sau khi Du Ngưng bị Yến Phi Bạch đuổi về nông thôn “dưỡng lão”, Yến Tinh Nghi đã cắt đứt liên lạc với tất cả bọn họ, đổi số điện thoại để bọn họ không tìm ra cô.
Không ngờ Du Ngưng không chịu ở yên trong thôn, đòi quay trở về.
“Tinh Nghi, mẹ là mẹ của con, con biết đấy, mẹ phải có được mọi thứ mẹ muốn, không phải đây là đạo lý mẹ đã dạy con từ nhỏ đến lớn sao?”
Yến Tinh Nghi cười nhạt: “Nói dối.”
“Con thay đổi rồi, Tinh Nghi.” Âm thanh bên tai vẫn tao nhã như vậy, chậm rãi cảm thán.
Yến Tinh Nghi cũng dần tỉnh táo lại: “Sao? Thay đổi chỗ nào?”
“Trước giờ con không cãi lại mẹ cả, để mẹ đoán xem, con bị Chu Nham chiều hư rồi sao?”
“Có lẽ bà gọi điện không phải để bàn chuyện này với tôi đâu nhỉ, có việc gì?”
“Đương nhiên, con gái của mẹ, mẹ nhớ con rồi, con không đến thăm mẹ sao?”
“Du Ngưng, đừng ra vẻ.”
Người phụ nữ nở nụ cười, điều này khiến Yến Tinh Nghi bắt đầu thấy lo sợ.
Cô chợt nhớ đến rất nhiều hình ảnh, khi đó Du Ngưng bắt cô thử hơn hai mấy bộ lễ phục để dự tiệc, ra sức thắt chặt eo cô, sau khi kết thúc yến hội, bà ta thường ra lệnh bắt cô nôn hết đồ đã ăn ra, dùng cách này để giữ gìn vóc dáng, một tuần tiếp theo bà ta chỉ cho cô uống nước để giảm béo, dù rõ ràng cô không mập.
Cô từng bị Du Ngưng nghiêm khắc đánh vào tay vì lén ăn mấy quả nho.
Trong trí nhớ, chuyện ngày hôm nào cứ như mới vừa xảy ra, mặt của cô bỗng đỏ bừng, âm thanh bên kia đầu dây cứ như đấm vào lỗ tai cô.
“Tinh Nghi, không phải mẹ đã dạy con phải duy trì sự bình tĩnh và tao nhã mọi lúc mọi nơi sao? Con là con gái lớn nhà họ Yến, là tác phẩm hoàn mỹ nhất của mẹ.”
“Tôi là một tác phẩm hoàn mỹ?”
“Đương nhiên.”
“Tôi không phải con của bà sao?”
“Phải chứ.”
Yến Tinh Nghi cười nhạt.
“Du Ngưng, coi như tôi van xin bà, buông tha cho tôi đi?”
“Hãy tin mẹ, Tinh Nghi, mẹ muốn rời đi khi nào cũng được, chỉ là mẹ muốn biết con gái của mình sống tốt hay không, có ngoan không thôi.”
“Không có bà bên cạnh, tôi sống rất tốt.”
“Hình như con rất muốn mẹ đi chết thì phải.”
“Bà có thể nghĩ như vậy.”
“Nhưng sức khỏe của mẹ vẫn rất tốt, khiến con thất vọng rồi.
Vả lại, mẹ rất thất vọng về con, hai năm rồi, con chưa từng thăm mẹ lần nào.
Vừa nãy mẹ nghe con gọi anh trai, có lẽ người đó không phải là Yến Phi Bạch đâu nhỉ.”
Tất nhiên không phải.
“Là Chu Nham sao?” Giọng nói của người phụ nữ bỗng vui vẻ khó hiểu.
Yến Tinh Nghi im lặng.
Nhưng Du Ngưng hiểu rõ đứa con gái này, đúng như bà ta nói, Yến Tinh Nghi là tác phẩm hoàn mỹ nhất trong mấy người con của bà ta, dù là ngoại hình hay tính cách đều rất giống bà ta.
Vậy nên, dù hai năm nay không ở bên cạnh cô, Du Ngưng cũng có thể nhanh chóng đoán ra: “Tinh Nghi, con thích cậu ta phải không?”
Ánh mắt Yến Tinh Nghi lạnh lại, cô vẫn như vậy, không thể che giấu bất cứ cảm xúc gì trước mặt Du Ngưng, bà ta phát hiện ra từ khi nào? Có lẽ là từ lúc cô ngọt ngào gọi một tiếng “Anh trai” kia.
Tâm trạng của Du Ngưng tối nay không tệ, bà ta lại cười rộ lên: “Nhưng mà Tinh Nghi, con không xứng với cậu ta.”
“Xứng hay không, bà không có tư cách nói.”
“Đừng tự lừa dối mình nữa, Tinh Nghi.
Con và mẹ rất giống nhau, đều là những coi người ngắc ngoải trong đêm tối, con không giống Chu Nham cao cao tại thượng kia.
Nếu không có mẹ, con sẽ không thể trở thành người nổi danh nhất nhà họ Yến, Tinh Nghi, đừng chống đối mẹ như thế.
Nếu như cuộc sống của mẹ cũng như một con rệp dưới đất thì con cũng thế, con vĩnh viễn không thể thoát khỏi mẹ, bởi vì, con là con gái của Du Ngưng này.”
Yến Tinh Nghi luôn muốn thoát khỏi sự thật này, muốn thoát khỏi bóng ma của Du Ngưng, nhưng người này lâu lâu lại chạy ra cảnh tỉnh cô.
Bởi vì oán hận, vành mắt cô ửng đỏ cả lên, thật ra cô đã từng tự chất vấn vô số lần, sao mình lại có người mẹ như vậy.
Nhưng Du Ngưng luôn cười nhạo cô, ra lệnh cho cô phải ngoan ngoãn.
Từ lúc đó đến tận bây giờ, cô chỉ biết chết lặng.
“Du Ngưng, dù tôi có là con rệp đi nữa thì trước khi chết, tôi nhất định sẽ kéo bà theo.”
Du Ngưng bình tĩnh mỉm cười: “Con gái của mẹ, hoan nghênh con khiêu chiến với mẹ.”
“Đồ điên.” Cô cúp điện thoại, lồng ngực không ngừng phập phồng, cổ họng đau rát.
Cô rót nước uống, phát hiện đầu ngón tay hơi run lên, bèn cười giễu rồi đặt ly xuống.
Cô không tin, không tin nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn không thoát khỏi người phụ nữ điên Du Ngưng này.
Sau hai phút tỉnh táo, Yến Tinh Nghi vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, gần như quên mất chuyện Chu Nham đang đến.
Nửa tiếng sau khi nghe thấy chuông cửa, cô hơi sửng sốt, chợt nhớ ra khi nãy mình vừa gọi cho Chu Nham.
Cửa mở ra, người đàn ông cúi đầu, chăm chú nhìn cô, anh nhanh chóng đoán ra cô đang không vui, lông mày nhíu lại: “Sao vậy?”
Rõ ràng giọng nói trong điện thoại khi nãy của cô không tệ lắm, chỉ mới hơn nửa tiếng, ai đã chọc giận cô? Chẳng lẽ là anh sao?”
“Đường đi hơi kẹt xe, anh đã đảm bảo an toàn lên trên hết, đến đây với tốc độ nhanh nhất.” Dù sao nhà cô cũng cách khá xa công ty của anh.
Nhưng mà Yến Tinh Nghi vẫn không nói lời nào, cũng không mời anh vào nhà ngay.
Cô chỉ đang nghĩ, mình có tài cán gì mà gặp được người như Chu Nham.
Người đàn ông này đã đưa cô đến nơi có ánh sáng từ trong đêm tối, giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng anh không biết, nửa con người của cô vẫn còn ở bên trong, đó là ao bùn, càng giãy dụa càng bị vùi sâu hơn.
Cô sợ, cô sợ mình càng chạy trốn càng khó thoát ra, càng sợ sẽ kéo anh vào vực sâu cùng mình.
Anh rất sạch sẽ, không nên bị vấy bẩn chỉ vì cô.
Có đôi điều Du Ngưng nói rất đúng, cô không xứng với anh.
Vậy nên có vài lời, đã định trước phải mãi mãi giấu trong lòng.
Yến Tinh Nghi cụp mắt, nghiêng người nói: “Vào đi.”
Chỉ trong giây lát, Chu Nham lập tức nhận ra sự lạnh nhạt của cô, anh không di chuyển, chỉ đứng tại chỗ nhìn.
Người đàn ông cao lớn, vài tia sáng trong phòng bị Yến Tinh Nghi che khuất, số còn lại chiếu vào nửa bên mặt của anh, trông hơi buồn bã.
Anh nhấc chân đi vào, Yến Tinh Nghi khép cửa lại.
Chu Nham ngửi thấy mùi rượu, vẻ mặt trầm xuống, Yến Tinh Nghi không còn tâm trạng lo lắng liệu anh sẽ răn dạy mình như thế nào, nhưng điều khác lạ là, Chu Nham không hỏi tại sao cô uống rượu mà rót cho mình một ly, hỏi cô: “Không vui sao?”
Yến Tinh Nghi không giấu diếm: “Ừ.”
“Tại sao?”
Cô không nói.
Chu Nham cũng không hỏi nữa, anh lắc cái ly uống rượu, chợt nói: “Ngày mai em chuẩn bị một chút.”
Yến Tinh Nghi ngước mắt nhìn anh: “Làm gì?”
“Dẫn em ra ngoài chơi.”
“Đi chơi ở đâu, chơi cái gì.”
“Đến lúc đó sẽ biết.”
Sau khi uống cạn nửa ly rượu, Chu Nham đi vào phòng bếp, Yến Tinh Nghi đứng đó một hồi rồi cũng đi theo, tựa vào cửa phòng bếp, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Nấu canh giải rượu.”
“Em không say.”
“Uống canh vào sẽ dễ chịu hơn.”
“Sao anh không hỏi tại sao em uống rượu?”
Chu Nham nhìn cô: “Muốn nói không?”
Yến Tinh Nghi lắc đầu.
Chu Nham rời mắt, không muốn ép buộc cô.
Đây là ưu điểm của Chu Nham, biết xem xét tình hình, biết lúc nào nên nghiêm khắc, lúc nào nên chiều theo cô.
Anh nhận ra Yến Tinh Nghi như tỏa ra cảm giác trầm lặng khó tả, rất giống với ngày cô gặp ác mộng khi đó.
Rốt cuộc cô đã trải qua những gì, anh không thể hỏi nhiều, bằng không cô gái này sẽ đề phòng anh, rồi xa cách anh.
Anh chỉ có thể từ từ mưu tính, chậm rãi điều tra.
Chu Nham bưng canh giải rượu ra cho cô, đưa mắt nhìn sang người Yến Tinh Nghi, sâu sắc, trầm tĩnh, vô cùng dịu dàng và chở che.
“Tinh Nghi, anh mong em sẽ luôn vui vẻ.”
“Anh trai, không phải ai cũng vui vẻ mãi được, em rất ngạc nhiên, sao anh luôn trầm tĩnh như vậy, lẽ nào không có gì có thể khiến anh thay đổi tâm trạng sao?”
Đương nhiên có.
Người có thể khiến anh thay đổi tâm trạng đang ở trước mặt anh, vươn tay là chạm tới, nhưng anh không thể.
“Không phải lúc nào anh cũng tỉnh táo.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Anh không tỉnh táo khi nào?”
“Bây giờ.”
Yến Tinh Nghi kinh ngạc: “Bây giờ?”
Cô hoàn toàn không nhìn ra, bây giờ Chu Nham đang mất bình tĩnh.
Yến Tinh Nghi cảm thấy mình bị chọc cười, đôi môi cong lên, lắc đầu nói: “Không nhìn ra được.”
Chu Nham đặt cái chén lên bàn, nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi kéo sang.
Sau đó, Chu Nham kéo tay cô ấn vào lồng ngực của mình, Yến Tinh Nghi giật mình, nhìn chằm chằm cánh tay, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói khe khẽ của anh: “Em không vui khiến lòng anh hơi loạn.”.