Edit & Beta: Hann
Nếu cô đang ở trước mặt, vậy anh cần gì phải nhịn nữa?
Mong đợi nhiều năm như thế, không phải anh đang chờ giây phút này sao?
Hàm ý của Yến Tinh Nghi, anh rất rõ.
Chu Nham cúi đầu cười rồi tiến đến, ngón tay giữ lấy cằm cô gái, một nụ hôn nóng bỏng.
Làn gió mát rượi phảng phất bên tai, hơi thở của anh rất gần, nụ hôn gấp gáp.
Yến Tinh Nghi không tránh né, cô nhón chân lên cho bằng vai anh rồi đáp lại nụ hôn đó.
Chu Nham mở mắt nhìn cô.
Yến Tinh Nghi đang hôn mình.
Không phải ai khác, chỉ có mỗi anh.
Ánh mắt của Chu Nham ngày một sâu thẳm, anh bỗng giữ lấy cái ót của cô, dùng sức áp sát vào lồng ngực mình, mạnh mẽ tấn công.
Tuy Yến Tinh Nghi muốn thể hiện tình cảm của mình cho anh thấy, nhưng cuối cùng cô vẫn không chịu đựng nổi sự bá đạo của Chu Nham, hai chân dần dần không đứng vững nữa, đành phải giữ chặt áo anh.
Chu Nham vui vẻ cười nhẹ, tạm rời khỏi đôi môi của cô, anh thì thào bằng giọng nói khàn khàn: “Mệt sao?”
“Ừ.” Vừa mới kết thúc nụ hôn mãnh liệt, cô thở hổn hển đáp lại.
Chu Nham rủ mắt nhìn xuống rồi khom lưng bế cô lên: “Như vậy được chứ?”
Yến Tinh Nghi vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, may là không có ai thấy.
Dáng vẻ này của cô lọt vào mắt Chu Nham, khiến khóe môi của người đàn ông khẽ cong lên.
Anh biết tính tình của Yến Tinh Nghi cứ như cô gái nhỏ, sẽ hơi thẹn thùng, biết xấu hổ, thích phô trương thanh thế, dùng vẻ mặt thờ ơ để ngụy trang bản thân.
Thật ra, cô gái của anh vẫn có một mặt rất dễ thương.
“Chúng ta về nhà.” Vừa nói chuyện, anh vừa hôn lên khóe môi của cô.
Lần này người qua đường tình cờ thấy được, Yến Tinh Nghi vội vàng nép vào trong lòng Chu Nham.
Anh chỉ nở nụ cười, bế cô đến bãi đậu xe.
Dương Lâm đã chờ sẵn trên xe, thấy ông chủ ôm cô Yến đi tới, anh ấy sững sờ trợn tròn hai mắt, nhanh chóng mở cửa cho bọn họ lên xe.
Dương Lâm len lén nhìn biểu cảm của Chu Nham, hơi bất ngờ, trông anh vui vẻ phơi phới như vậy khiến Dương Lâm cảm thấy, dù hôm nay mình có phạm phải sai lầm lớn cỡ nào, Chu tổng cũng sẽ tha thứ hết.
Thân là người duy nhất biết được chuyện hai người này yêu nhau, Dương Lâm không dám nhìn phía sau xem hai người đó có hành động thân mật gì, bèn nghiêm túc lái xe rời đi.
“… Thưa anh, chúng ta đến nhà anh hay là nhà tiểu thư ạ?”
Chu Nham cảm thấy giờ là lúc bọn họ nên về chung một nhà rồi, nhưng hiện tại không thể để ai khác biết được mối quan hệ này, vậy nên anh đáp: “Đến nhà tiểu thư.”
Dương Lâm cũng muốn đáp án này, nhà họ Chu có quản gia Trình và dì Hồ, hai người ở cùng nhau cũng khó tránh khỏi có mấy hành động thân mật, bị người khác biết cũng không tốt.
Nhưng nhà Yến Tinh Nghi chỉ có một người, hai người họ muốn làm gì cũng tự nhiên thoải mái hơn.
Dương Lâm thấy Chu tổng làm việc rất chu toàn, nhưng mà sao cứ thấy như anh đang cố ý thì phải, vì muốn được ở một mình với tiểu thư.
Dương Lâm không nhịn được mà lén nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy Chu Nham ôm chặt eo của Yến Tinh Nghi, còn cô thì vòng chân quanh hông anh.
Yến Tinh Nghi hơi không vui, Chu Nham thì bá đạo giữ chân không cho cô lộn xộn.
Có lẽ vì có bóng đèn ở đây nên Chu Nham không làm chuyện gì quá đáng hơn, nhưng Dương Lâm thấy rõ, bàn tay đặt trên eo cô chặt đến mức cứ như tường đồng vách sắt.
Chu Nham bỗng ngước mắt lên, tặng Dương Lâm một ánh mắt cảnh cáo.
Dương Lâm thầm rùng mình, nhanh chóng ngồi ngay ngắn, không dám nhìn lung tung.
“Ăn cơm chưa?” Chu Nham hỏi cô.
Đã trễ vậy rồi còn chạy đến, dáng vẻ lại hấp tấp như vậy, Chu Nham không nghĩ cô đã ăn cơm rồi.
Quả nhiên Yến Tinh Nghi lắc đầu, Chu Nham nhíu mày, bảo Dương Lâm dừng xe ở gần đó, dẫn cô đến nhà hàng ngay bên cạnh ăn rồi trở về sau.
Yến Tinh Nghi bắt đầu làm nũng, ôm anh không buông: “Em không muốn ăn đồ người khác nấu.”
Chu Nham nhíu mày: “Anh nấu sao?”
“Ừ.”
“Em thật sự coi anh là đầu bếp à?”
“Không được sao.”
Chu Nham cười, nói gì cũng không được, đành bảo Dương Lâm tiếp tục lái xe.
Yến Tinh Nghi cong môi, hôn lên mặt anh một cái.
Tuy vẻ mặt của Chu Nham rất bình thản nhưng giữa hai hàng lông mày trông dịu dàng vô cùng, nhìn kỹ, khóe môi của anh khẽ cong lên, tâm trạng cực kỳ tốt.
Tâm trạng của Yến Tinh Nghi cũng rất tốt, ngoan ngoãn tựa đầu vào lồng ngực của anh.
Chu Nham nhìn Yến Tinh Nghi, trông thấy nụ cười ngọt ngào ấy, ánh mắt hơi thâm trầm.
Mặc dù bây giờ có thể chắc chắn Yến Tinh Nghi đang ở trong lòng mình, cũng chắc rằng cô đã bằng lòng yêu mình, nhưng Chu Nham vẫn thấy không thực lắm.
Rốt cuộc tại sao khi trước cô lại muốn nhảy lầu? Sao phải kiên quyết rời khỏi anh? Rốt cuộc cô đang gặp phải chuyện khó giải quyết đây?
Không phải Chu Nham không điều tra, anh là người muốn biết chuyện này hơn bất kỳ ai, nhưng đến giờ vẫn không hề có chút manh mối nào.
…
Xe chạy đến bên ngoài biệt thự, Chu Nham giơ tay lên xoa đầu cô: “Đến nhà rồi.”
Yến Tinh Nghi cười: “Ừ.”
Từ trước đến giờ cô không có nhà, nhưng có lẽ từ bây giờ cô đã bắt đầu cảm nhận được cảm giác có nhà rồi.
Sau khi vào nhà, Chu Nham đi thẳng đến phòng bếp, thấy cô đang đói nên anh không nấu mấy món quá phức tạp.
Sau khi ăn cơm cùng cô xong, Chu Nham lấy ra hai chai rượu.
“Uống một chút nhé?”
Yến Tinh Nghi hơi bất ngờ.
“Không phải anh không cho phép em uống sao?”
“Nồng độ rượu trái cây không cao, dù em uống say cũng có anh rồi.”
Uống chút rượu trong thế giới riêng của hai người cũng là một kiểu sở thích, anh không lạc hậu đến mức không biết gì, cũng có tìm hiểu đôi chút trước đó rồi.
Chu Nham rót cho cô nửa ly, nhẹ nhàng cung ly với cô, uống xong một ly rượu, anh đưa mắt nhìn cô.
Không biết có phải vì ánh sáng hơi yếu không mà ánh mắt của Chu Nham cực kỳ sâu thẳm, khiến cô có chút hồi hộp.
Chu Nham đặt ly xuống, ngoắc ngón tay với cô.
“Làm gì?”
“Qua đây.”
“Em không muốn.” Cô hơi xấu hổ.
Chu Nham không có ý định nói chuyện đàng hoàng với Yến Tinh Nghi, anh nắm lấy cổ tay cô rồi kéo vào trong lòng, đôi môi nồng mùi rượu hôn vào môi cô, đầu lưỡi cũng theo đó luồn lách vào.
Mãi đến khi ý thức của cô hoàn toàn hỗn loạn mới chậm rãi buông cô ra, cô thấp giọng hỏi: “Mùi gì thế?”
“… Mùi rượu.”
“Thế nào.”
“Hơi nồng.”
Lúc này Yến Tinh Nghi mới nhận ra anh uống rượu Whisky nồng độ cao.
Chu Nham lại cười: “Rất ngọt.” Sau anh lại trầm giọng cười, thì thầm bên tai cô: “Bảo bối của anh.”
Yến Tinh Nghi hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Đây thật sự là lần đầu tiên yêu đương của anh trai sao?”
“Ừ.”
“Nhưng trông không giống lắm.”
“Không giống chỗ nào?”
“Biết cách trêu ghẹo quá.”
Chu Nham cười lớn, vuốt chóp mũi của cô: “Thiên phú.”
Yến Tinh Nghi bị chọc cười, ít khi cô thấy Chu Nham khoe khoang như vậy.
Bình thường anh rất nghiêm túc, nói chuyện là nói chuyện, làm việc là làm việc, luôn cẩn trọng nghiêm nghị, trầm ổn, ít khi nói đùa.
Như bây giờ, thật tốt.
Thấy cô nở nụ cười, tâm trạng Chu Nham dần thoải mái hơn.
Thật ra anh đang tìm cơ hội dò hỏi chuyện hai ngày nay, có lẽ bây giờ chính là thời cơ.
“Em…”
“Anh…”
Hai người gần như cất lời cùng lúc.
Chu Nham nhìn cô: “Em nói trước đi.”
Yến Tinh Nghi chậm rãi ừ, rồi lại cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Thật ra trên đường đi tìm Chu Nham, cô luôn nghĩ về việc có nên nói hết chuyện của Du Ngưng cho anh nghe không.
Nhưng lại lo lắng sau khi biết, anh sẽ gặp nhiều phiền phức hơn.
Vì thế cô rất do dự.
Cô không muốn rời xa Chu Nham, cô chắc chắn rằng mình rất yêu anh.
Một tình yêu như vậy, dù là với Khương Lễ cô cũng chưa từng có cảm giác ấy.
Vậy nên cô muốn mãi mãi ở bên cạnh anh, có một số việc không thể lừa gạt cả đời.
Bây giờ cô muốn giao quyền quyết định vào tay Chu Nham, để anh từ từ suy nghĩ có muốn tiếp tục với cô hay không.
Chu Nham kiên nhẫn chờ đợi, không hối thúc gì, mãi đến khi Yến Tinh Nghi ngẩng đầu lên nhìn mình, anh khẽ chớp mắt, biết rằng chuyện kế đến rất quan trọng.
“Anh à.”
“Ừ.”
Yến Tinh Nghi cười hỏi: “Lần đầu gặp nhau, anh cảm thấy em là cô gái thế nào?”
Chu Nham bình tĩnh trả lời: “Rất dũng cảm, dám làm càn.”
Yến Tinh Nghi cười cười: “Anh không biết, đó là một lần dũng cảm hiếm hoi của em, dù anh thấy điều đó rất tệ nhưng em đã thành công thoát khỏi cuộc sống bi thảm.”
Yến Tinh Nghi nhìn anh, ánh mắt đầy cảm kích.
Thật ra Chu Nham không thích ánh mắt này, nhưng anh không cắt ngang lời nói của cô.
“Em nghĩ anh ít nhiều cũng biết về quá khứ của em, thân là con gái nhà họ Yến nhưng em sống không như ý mình, bố em mắc bệnh tâm lý nặng, bệnh này di truyền cho cả anh trai ruột của em.
Mẹ em cũng là người phụ nữ điên rồ, có đôi khi em cảm thấy có lẽ mình cũng là một người điên.”
“Anh là thiên chi kiêu tử, không cách nào tưởng tượng ra tuổi thơ mà em đã trải qua.
Em chưa từng nhận được lời khích lệ hay cổ vũ, không nhận được sự đồng tình cũng như yêu thương.
Em chỉ toàn bị đánh, mắng chửi, nguyền rủa, uy hiếp, và tầng tầng lớp lớp gông xiềng khác.”
“Em hận bố mẹ mình, hận vì bọn họ không nuôi dưỡng em thật tốt, đã không nuôi em thật tốt thì thôi đi, bọn họ còn bắt em sống một cuộc sống không bằng chó heo.
Em hận cả nhà họ Yến, hận những lễ nghi phiền phức, hận những nguyên tắc, hận nó lạnh lùng vô tình.”
“Chắc anh không hiểu tại sao em lại bằng lòng yêu anh, đột nhiên thay đổi.
Chắc anh cũng không hiểu tại sao em lại có ý niệm coi thường mạng sống của mình, bây giờ em sẽ nói anh nghe tất cả.”
Yến Tinh Nghi đưa điện thoại cho anh, trên đó là tin nhắn và ảnh chụp mà Du Ngưng gửi sang, chỉ cần Chu Nham nhìn thử, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.
Nhưng Chu Nham không nhúc nhích, kiên định ngồi thẳng.
Đương nhiên anh từng điều tra quá khứ của Yến Tinh Nghi, cũng biết cô phải chịu đựng những hình phạt nghiêm khắc mỗi ngày, nhưng thứ anh điều tra được và lời cô nói, không hề giống nhau.
Trái tim, đau tột độ…
Anh điều chỉnh hô hấp, đưa mắt nhìn màn hình điện thoại.
Khi nhìn thấy tin nhắn và ảnh chụp của Du Ngưng gửi cho cô, anh lập tức híp mắt lại, trở nên âm trầm.
Anh không ngờ Yến Tinh Nghi phải chịu cảnh ngược đãi như vậy, đến bây giờ anh vẫn không biết, cô lại chịu đựng những thứ này…
Bị cởi sạch đồ rồi trói trên giường chịu đòn, bị chụp ảnh lại.
Rõ ràng là tiểu thư thế gia nhưng lại không bằng một người bình thường, quần áo tả tơi, ngồi xổm ở góc nhà để ăn cơm thiu.
Chu Nham nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mắt âm u lạnh lùng, vỏn vẹn hai tấm hình, đâm thật sâu vào trái tim của anh.
Nhưng ý của Du Ngưng là, bà ta còn rất nhiều bức hình khác dùng để uy hiếp cô.
Khóe mắt Chu Nham trở nên phiếm hồng, cô gái của anh, rốt cuộc trưởng thành như thế nào? Mà mẹ cô, vốn nên là người yêu thương cô nhất trên thế giới này lại như ma quỷ, đến bây giờ cũng không chịu buông tha cho cô.
Chu Nham đờ người nhìn sang Yến Tinh Nghi, cô rủ hàng mi dài, bất an cúi đầu, mỗi một chữ cô nói ra đều nghiền nát trái tim anh.
“Em như vậy, sao có thể yên lòng ở bên cạnh anh? Em làm không được, nên em muốn chạy trốn nhưng lại luyến tiếc anh.
Chu Nham, e rằng anh chỉ thích Yến Tinh Nghi xinh đẹp vẻ vang, nhìn thấy những thứ này, anh còn có thể tiếp tục thích em được nữa không?”
Cô không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của anh, chỉ cúi đầu chờ đợi.
Mấy phút trôi qua, vẫn không có đáp án.
Lòng cô dần trở nên nặng nề, ánh mắt tự giễu.
Ngay cả bản thân cô cũng không chấp nhận được, huống gì Chu Nham? Không nói đến gia thế và địa vị của nhà họ Chu, anh là một nhân vật rất nổi tiếng, sao có thể thích một cô gái như thế này?
Lúc cô đang đau khổ muốn từ bỏ, người đàn ông đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, đưa một chiếc nhẫn đến trước mặt.
Giọng nói của Chu Nham như nghẹn lại, nhưng cũng dịu dàng vô cùng: “Nếu em đồng ý, sáng mai chúng ta đi lĩnh chứng.”.