Người đàn ông này luôn khiến tâm trạng của cô rối bời.
Anh hiểu tất, hiểu rằng cô luôn lo sợ anh sẽ chán ghét rồi vứt bỏ cô, cũng hiểu rằng ẩn sâu trong nội tâm của cô có một phần tự ti nào đó.
Vậy nên anh mới nói cho cô biết, dù cho có hàng vạn hàng nghìn ngôi sao đi chăng nữa thì cũng không sánh bằng cô.
Yến Tinh Nghi không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy, hơi ngây người.
Từ trước đến nay, Du Ngưng luôn bắt cô phải khuất phục, còn Chu Nham thì lại dạy cô cách kiêu ngạo.
Cô bỗng nhiên ý thức được một chuyện mà bản thân chưa từng nhận ra, mặc dù Yến Tinh Nghi không dám nhớ lại những gì đã đi qua, nhưng chỉ cần có dũng khí bắt đầu lại thì lúc nào cũng không muộn.
Nhưng cô tình nguyện bị trói buộc bởi xiềng xích, chìm sâu trong vực thẳm chán chường chứ không muốn thử thay đổi.
Rõ ràng Chu Nham vẫn luôn kiên nhẫn không ngừng dẫn dắt cô, cổ vũ cô, làm bạn với cô.
Nhưng cô lại lựa chọn quên đi, cố chấp sống một cuộc đời đa sầu đa cảm.
Nếu đổi lại là một người đàn ông khác thì sẽ ra sao?
Có lẽ người đó sẽ cảm thấy cô thật lập dị, cố tình gây sự, làm xằng làm bậy, nhưng Chu Nham lại đặc biệt bao dung cô, thận trọng giúp đỡ để cô tự tin vực dậy.
Nhưng cô luôn nhận ra quá trễ.
Yến Tinh Nghi bỗng quay đầu lại ôm chặt lấy anh.
Chu Nham hơi sửng sốt, đặt tay lên đầu cô: “Sao vậy?”
“Em rất vui.”
Bởi vì bỗng nhiên thông suốt rất nhiều điều.
Nếu như cứ mãi sống như vậy, cô muốn chạy trốn khỏi tương lai của bọn họ sao? Cô không thể ích kỷ như vậy, cô muốn khiến Chu Nham yên tâm, muốn trở thành người có thể kề vai sát cánh bên anh, như vậy mới bảo vệ được anh.
Nếu cho cô chút thời gian, cô có thể làm được.
Chu Nham cảm thấy cô gái nhỏ ngày càng gấp gáp, anh cực kỳ hưởng thụ điều này: “Mệt không?”
“Em muốn nằm trong lều ngắm tiếp.”
Chu Nham dìu cô nằm xuống rồi kéo khóa lều xuống, phủ lớp nilon trong suốt ở bên ngoài.
Như vậy bọn họ sẽ xem tiếp được, lúc nằm xuống, Yến Tinh Nghi chủ động sà vào lồng ngực của anh.
Chu Nham nhìn cô nói: “Buổi hẹn hò hôm nay thế nào?”
Cô chưa từng tưởng tượng ra cảnh hẹn hò với Chu Nham, không biết nó sẽ ra sao.
Không ngờ anh lại đặc biệt mang cô đến đây, mặc bộ quần áo bình thường để hái trái cây, nằm trong lều ngắm sao.
Dường như cô không còn là người nhà họ Yến nữa, mọi gông xiềng trên người đều được tháo bỏ, trút bỏ mọi ánh sáng sân khấu, chỉ là một người rất đỗi bình thường.
Một ngày ngắn ngủi này, thật ra nó chính là cuộc sống mà cô mong ước.
“Em rất thích.”
Chu Nham bình thản đáp ừ.
Trên bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu vàng thu hút sự chú ý của cô, dần dần, trên bầu trời đêm ngày càng nhiều màu vàng.
Yến Tinh Nghi ngồi dậy để nhìn ra phía bên ngoài: “Đó là gì vậy?”
Chu Nham chậm rãi hỏi: “Đi ra xem chút không?”
Yến Tinh Nghi kéo màn rồi đi ra ngoài, trong tầm mắt bao la, ánh sáng dần dần bao trùm khắp núi đồi, những ngôi sao hội tụ trên bầu trời đêm chói lòa, những thứ này… là đèn Khổng Minh…
Yến Tinh Nghi như nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức quay đầu nhìn Chu Nham.
Anh ngồi trong lều, cũng đang nhìn cô, không giống với ánh mắt ngây thơ của Yến Tinh Nghi, trong đôi mắt của anh tràn ngập dịu dàng và sự trầm ổn.
“Anh chuẩn bị những thứ này sao?” Cô hỏi.
Đèn Khổng Minh bay lên bầu trời đêm trên đỉnh núi nhờ vào gió, bóng đêm bầu bạn, ngân hà làm nền, Chu Nham đi ra khỏi lều, đứng trước mặt cô.
“Ừ.”
“Vì sao?”
“Để dỗ bà xã vui.”
Yến Tinh Nghi thật sự rất vui vẻ, cô từng thấy đèn Khổng Minh nhưng chưa từng thấy nhiều đến vậy, cô rất bất ngờ, cũng cảm thấy rất lãng mạn.
Chu Nham nhìn ra sự vui mừng trong ánh mắt của cô, bèn cười theo: “Bà xã Chu, tân hôn vui vẻ.”
Yến Tinh Nghi nhìn về phía anh, bọn họ đang ở trên đỉnh núi, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn tản ra phía sau cái lều, trong khung cảnh ảnh sáng lờ mờ, khuôn mặt của người đàn ông càng trở nên đẹp trai.
Yến Tinh Nghi bỗng nắm lấy cà vạt của anh, Chu Nham cứ như biết cô muốn làm gì nên cố ý cúi người xuống.
Yến Tinh Nghi hôn lấy anh, dưới sự chứng kiến của vô số đèn Khổng Minh.
Nụ hôn kết thúc, Chu Nham không lập tức lùi lại mà đứng cách bờ môi của mấy cm rồi nhìn cô chằm chằm.
Yến Tinh Nghi bị anh nhìn như vậy nên gương mặt nóng lên, Chu Nham cúi thấp đầu, vừa mới hôn xong mà giờ lại hôn nữa.
“Yến Tinh Nghi.”
“Hửm?”
“Cảm ơn em vì đã bằng lòng gả cho anh.”
Yến Tinh Nghi hơi sửng sốt một chút, có lẽ cô nên nói câu này mới đúng.
Cô hơi nóng vội muốn giải thích nhưng Chu Nham lại không chút hoang mang, dùng lòng bàn tay che miệng cô lại.
“Nghe kỹ đây.”
“Yến Tinh Nghi, trên thế giới này không có cô gái nào kiên cường và dũng cảm bằng em cả.
Những chuyện em đã trải qua và phải chịu đựng, không một ai có thể vượt qua được, nhưng em làm được rồi.”
“Anh biết em yêu nhảy múa, xem nhảy múa là sinh mạng thứ hai của mình.
Nhiều năm như vậy, em đã trả giá vì nhảy múa rất nhiều.
Mặc dù em có chút thiên phú, nhưng sự nỗ lực của em trước mặt mọi người còn nhiều hơn cả thiên phú, thiên phú chỉ là thứ gì đó nhỏ nhặt thôi, có lẽ sự trợ giúp của anh không đáng để nhắc đến.
Không phải vì có anh nên em mới đi đến được vị trí như hôm nay, nếu như không có anh, em vẫn có thể đứng trên đỉnh như trước, vẫn có thể trở thành vũ công đứng đầu vũ đoàn Senna như trước.”
“Em rất thông minh, dù có đánh nhau trốn học nhưng vẫn có thể khôi phục được thành tích trong thời gian ngắn.
Anh từng lo lắng em sẽ thi rớt đại học, sau này mới biết sự lo lắng đó rất dư thừa.”
“Em rất đẹp, em là người xinh đẹp nhất trong tất cả những người anh từng gặp.”
“Em rất hiền lành, đối xử với Yến Hồi rất tốt, em sẽ giải vây cho người ta, nghe lời Yến Triệt và Yến Phi Bạch, đơn giản là vì em không muốn để bọn họ phải khổ sở và thất vọng.”
“Yến Tinh Nghi.” Chu Nham lấy một chiếc đèn Khổng Minh ra, móc bật lửa ra rồi châm lửa, cầm tay của cô để cùng nhau thả lên.
Đèn bay theo gió, ngày càng đi xa.
Chu Nham nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng: “Em rất tốt, tốt đến nỗi khiến anh phải phiền não suy nghĩ nên che chở em như thế nào mới có thể không để người đàn ông khác phát hiện.”
“Tinh Nghi, anh muốn em biết rằng giữa chúng ta không có xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu.”
“Anh rất yêu em, hơn bất cứ thứ gì.”
Đây là…
“Ừ.” Anh cười nhạt, nâng cằm cô lên: “Anh đang thông báo với em.”
Bỏ lỡ mười năm, anh muốn tìm từng chút một trở về.
Yến Tinh Nghi không sao kìm nén được nước mắt, nhưng cô thực sự không muốn khóc trước mặt anh.
Cô vội vàng dùng sức ôm chặt lấy anh, Chu Nham biết hết mọi thứ, nhưng cũng không ngăn cản lại.
Từ lúc học tiểu học, điều đầu tiên cô học được chính là chịu đựng, bất kể đó là chuyện gì đi chăng nữa.
Rõ ràng cô trả giá và nỗ lực gấp trăm ngàn lần so với người khác, nhưng từ trước đến nay chưa một ai dùng giọng nói kiên định như thế để khẳng định cô cả.
Người đầu tiên làm vậy chính là Chu Nham.
Cô khẽ khóc thút thít, hai vai run rẩy, dáng vẻ giống như chú chim bị tổn thương muốn tìm kiếm nơi để nương tựa, mặc dù chịu đựng rất nhiều sự tủi thân, nhiều lần trải qua khó khăn nhưng may thay, bây giờ nó cũng đã tìm thấy bến cảng để đặt chân xuống rồi.
Chu Nham rất dịu dàng, dùng tay vỗ về nhẹ nhàng phía sau lưng cô, hất vài sợi tóc dính vào môi cô xuống: “Chu phu nhân, anh hy vọng đây là lần cuối em khóc.”
Cô gật đầu trong ngực anh.
Chu Nham nâng mặt cô lên, đôi mắt trong veo ửng hồng, lông mi ẩm ướt, trên mặt còn dấu vết của nước mắt, cọng tóc bên tai đều đã ướt đẫm, người đàn ông nhẹ giọng trách móc: “Anh định làm chuyện khác để phân tán sự chú ý của em.”
Yến Tinh Nghi nghi hoặc.
Anh ôm cô vào trong lều: “Tấm nệm của anh có rất nhiều bông tơ, sẽ không cứng lắm đâu.”
“… Cho nên.”
Chu Nham nhìn cô, dùng một tay cởi cúc áo ra: “Biết rõ còn hỏi, phải phạt em mới được.”
Người đàn ông cười cười, hoàn toàn áp đảo cô: “Vợ à, anh đây thông báo làm chuyện chăn gối.” Kế đến, anh cho cô biết thế nào là lễ độ.
Đương nhiên Yến Tinh Nghi không cách nào từ chối được, vả lại cô cũng không muốn từ chối.
…
Rời khỏi nông trang, Yến Tinh Nghi bắt đầu biểu diễn trở lại.
Buổi biểu diễn cùng ngày nên cô không chọn trang phục mà vũ đoàn đã lựa chọn trước, mà là mặc bộ áo quần Vu Thi tự tay may cho cô.
Đương nhiên Vu Thi cũng đi xem buổi biểu diễn, làm sao cũng không ngờ được Yến Tinh Nghi sẽ chọn mặc trang phục của mình, đương nhiên cô ấy kích động không thôi, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Trên vũ đài, Yến Tinh Nghi không đơn giản chỉ là một người biểu diễn mà còn là người sở hữu linh hồn của tất cả nhân vật, mỗi một ánh nhìn của cô, mỗi lần tay chân giãn ra rồi xoay tròn đều khiến người ta phải động lòng.
Khương Lễ ngồi trong góc nhìn cô chăm chú, đột nhiên cảm thấy cô thật xa lạ.
Từ một cô gái ngây ngô, bây giờ đã trở thành con cưng giới nhảy ba lê, những người đến xem cô biểu diễn ngày hôm nay đa số đều là nhân vật nổi tiếng.
Cô không tỏ ra hoảng loạn hay chật vật chút nào, trầm tĩnh, ưu nhã hoàn thành vô số động tác có độ khó cao.
Khi nhịp nhạc cuối cùng vang lên, bản nhạc hào hùng kết thúc, Yến Tinh Nghi bước về phía trước, kết thúc điệu nhảy một cách gọn gàng.
Khương Lễ nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm bên tai, ánh mắt không dao động mà cứ nhìn chằm chằm vào cô gái đứng trên vũ đài, khẽ nâng cằm nhận lấy sự tán dương của mọi người.
Thời gian trôi qua quá nhanh, bởi vậy mà cô thay đổi rất nhiều.
Bây giờ cô vừa kiêu ngạo vừa gai góc, có chút ngang tàng, anh ta khó mà thuần phục được.
Khương Lễ không để cho ai biết, anh ta rời khỏi chỗ ngồi, ở hậu trường Yến Tinh Nghi nhận được một bó hoa hồng vô cùng xinh đẹp.
Mỗi lần kết thúc biểu diễn, con em nhà giàu tặng hoa hẹn cô gặp mặt nhiều không kể xiết, nhưng tất cả đều bị Chu Nham ngăn cản, vậy nên bó hoa có thể gửi vào cho cô như thế này, chắc chắn là do anh tặng.
Yến Tinh Nghi đặt bó hoa xuống rồi tháo trang sức ra.
Lạc Trầm Hương thấy cô cười tươi vui vẻ, bèn hỏi: “Chu tổng tặng sao?”
“Ừ.”
Lạc Trầm Hương cười đáp: “Còn chưa thấy người mà hoa đã đến trước rồi, vẫn giống như trước đây.
Tinh Nghi, cậu đừng trách mình lắm chuyện, mình cảm thấy Chu tổng rất quan tâm cậu, quan hệ của hai người không thể chỉ dừng ở đó.”
Yến Tinh Nghi không trả lời vấn đề này, Lạc Trầm Hương cũng không tiện khuyên nhủ nữa.
Cô ấy quen biết Yến Tinh Nghi bao lâu, quen được Chu Nham bao lâu, tuy không nói với anh mấy câu nhưng Lạc Trầm Hương có ấn tượng rất tốt với Chu Nham, cảm thấy anh là một người đàn ông tốt đáng để gửi gắm, vậy nên cô ấy luôn ra sức tác hợp.
Sau khi tháo hết trang sức rồi thay quần áo xong, Yến Tinh Nghi ôm hoa rời đi, nhưng dự đoán của cô hơi sai lệch.
Bên ngoài cánh cửa không có bóng dáng của Chu Nham, mà Khương Lễ đang đứng ở đó.
Lúc chạm mắt nhau, anh ta đưa mắt nhìn.
Yến Tinh Nghi lập tức hiểu rõ, người anh ta nhìn là mình.
Yến Tinh Nghi cũng nhìn anh ta, muốn tập trung cảm nhận xem mình còn xuất hiện tâm tình nào không, nhưng không có, dù là oán hận, chán ghét, không có gì cả.
Người đàn ông cô nhung nhớ nhiều năm rốt cuộc cũng chẳng còn mảy may ảnh hưởng đến cảm xúc của cô được nữa.
Những năm cô làm chuyện dại dột vì anh ta đó thật sự nực cười.
Sớm biết sẽ có ngày hôm nay mà sao khi đó vẫn làm như thế?
Yến Tinh Nghi không tính nói chuyện với anh ta, nhưng lúc đi ngang qua Khương Lễ, lời nói của anh ta khiến cô phải dừng bước.
“Nhận hoa của tôi mà lại không để ý đến người tặng sao?”
Yến Tinh Nghi cúi đầu nhìn hoa trong lòng mình, rồi nhìn về phía Khương Lễ, nghi ngờ nhíu mày: “Sao anh gửi vào được?”
“Bất ngờ đúng không? Hóa ra Chu Nham chưa bao giờ để người khác tiếp cận cậu, thật đúng là…” Anh ta nở nụ cười, hờ hững nhíu mày: “Nhưng tôi không đơn giản như thế.”
Yến Tinh Nghi không có hứng thú với năng lực của anh ta: “Tìm tôi có việc gì?”
Khương Lễ nhìn chằm chằm cô một chút, bỗng nhiên nói một câu: “Trước đây cậu rất hay bám dính lấy tôi.” Rõ ràng cô từng giống như một cái đuôi nhỏ, anh ta đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau, nhưng dường như bây giờ chỉ nói chuyện với anh ta mấy câu thôi mà cô cũng thấy rất chán ghét thì phải.
“Lúc trước.”
Lúc này Khương Lễ ngừng lại một chút: “Cậu còn thích tôi, phải không?”
Yến Tinh Nghi không ngờ sau nhiều năm gặp lại, Khương Lễ lại dây dưa vấn đề này, hai người bọn họ đúng là trái ngược, có chút thú vị.
Yến Tinh Nghi nở nụ cười.
Xe của Chu Nham dừng ở gần đó, trong tay anh cũng có bó hoa giống như vậy.
Hôm nay anh bộn bề nhiều việc nên bỏ lỡ buổi biểu diễn của Yến Tinh Nghi, anh cảm thấy hơi áy náy nên đã đẩy công việc xuống để dành thời gian sang đây thăm cô.
Không ngờ, cô lại ôm bó hoa người khác tặng, nói chuyện vui vẻ với người mà cả đời này anh không muốn gặp nhất, thậm chí còn cười rất vui vẻ nữa.
Chu Nham siết chặt bó hoa, bó hoa ở trong đôi bàn tay đầy gân xanh của anh dần biến dạng, Dương Lâm lo lắng nhìn sắc mặt âm trầm của anh, chật vật nuốt nước bọt: “Chu… Chu tổng…”
“Trở về.”
Âm thanh lạnh lùng kinh người, Dương Lâm không dám trễ nãi, vội vã lái xe trở về, thậm chí anh ta còn hận không thể gắn thêm hai cái cánh vào xe, cứ thấy mình chậm chạp vô cùng.
Chu tổng cũng muốn lao xuống xe để chém tên họ Khương đó ra trăm mảnh, ngay cả đại tiểu thư nhà họ Yến đang cười tươi như hoa cũng khó mà tránh khỏi.
Đàn ông khi ghen rất kín đáo, còn trong đôi mắt của Chu tổng thì tràn ngập cảm xúc muốn chiếm người ta làm của riêng.
Dương Lâm bắt đầu toát mồ hôi thay Yến Tinh Nghi.
Lúc xe lái đi, trong lúc vô tình Yến Tinh Nghi để ý thấy biển số xe quen thuộc.
Sau khi suy nghĩ kĩ lại, cô hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, cô trả lại hoa cho Khương Lễ không chút do dự: “Anh Khương.”
Lần đầu tiên nghe thấy xưng hô như vậy, Khương Lễ hơi sửng sốt một chút.
Yến Tinh Nghi không cười nữa, ánh mắt hờ hững: “Hoàn toàn chính xác, tôi đã từng thích anh, nhưng bây giờ không có, một chút cũng không.
Vậy nên xin anh đừng tự mình đa tình.”
Cô không muốn làm lỡ thời gian, còn phải chạy về dỗ anh chồng đang nổi máu ghen nữa..