Nhị Công Tử Đến Rồi


"a mặt đẹp ca ca trở về rồi"
"Ca đi đâu mà không nói với đệ một tiếng, làm đệ đi tìm ca ca mệt lắm luôn"
Vài người khác cũng chạy đến, líu ríu bên tai y.

Thật tiếc cho họ vì giờ Đại Vu Qua chẳng thể để lọt vào tai một chữ nào.
Có thể mỗi người chào đón y lúc này không biết mọi sự việc đã diễn ra trong mấy ngày qua, thế nhưng chung quy lại thì họ vẫn là một tập thể, nói thân thiết hơn thì họ là một gia đình...
Còn Đại Vu Qua chỉ là một cá nhân xa lạ.
Nghe Tiểu Phi vui mừng chạy ra, Trương bá liền bỏ dở món ăn đang làm.
Trương bá thật lòng lo lắng cho đứa trẻ này, nhưng thấy y ngồi trên ghế với sắc mặt có chút nhợt nhạt quá âm trầm, những điều lão muốn hỏi lại không thể thốt ra, có vẻ lúc này Đại Vu Qua không có hứng thú để trò chuyện.
Trương bá múc cho y một chén canh sườn hạt sen.

"Sáng sớm lão phu đã hầm đến bây giờ đấy, nhị công tử mau ăn đi".

Lão cũng không nói thêm gì chỉ lẳng lặng mang ra cho Đại Vu Qua một món rồi lại một món, chốc lát đã đầy ấp cả bàn.
Đợi dạ dày được lấp đầy, Đại Vu Qua một đường đi thẳng đến phòng Đại Lục Di.
Gõ cửa một hồi không thấy ai trả lời, thuộc hạ gần đó thấy thế mới nói cho y biết rằng Đại Lục Di đang ở cùng Tự Giải Ngâu.
Y tựa người vào cửa, đôi mắt nhắm hờ, cứ yên tĩnh đứng đấy chờ đợi.
Kênh Siêu là một người tâm tư khó đoán, tuy vẻ ngoài có hành xử tùy tiện nhưng làm việc lại cực kỳ cẩn trọng, hiện tại Trác Vỹ Ân đã bị gã giữ lại.
Đại Vu Qua chỉ đành chờ một tháng nữa, sau khi thời hạn Đại Lục Vương đưa ra kết thúc, đồng nghĩa với nhiệm vụ của y cũng hoàn thành.
Đến lúc đó y muốn làm gì thì làm nấy, cứu Trác Vỹ Ân cũng là nằm trong kế hoạch của y.
"Về rồi à"
Đại Lục Di trở về trên tay còn cầm vài cành hoa sen nở rộ, thậm chí còn không có chút chột dạ nào.

"Về rồi thì vào đi"
"Tỷ tỷ nhìn thấy ta cũng không có chút cảm giác gì sao, tỷ còn có thể bình tĩnh như vậy?"
Nàng đưa mấy cành hoa sen cho nô tì bên cạnh.

"Đây là đại công tử chính tay hái nó cho ta, ngươi phải đặt nó cho cẩn thận vào"
Nàng ngồi xuống rót một tách trà, rồi uống một ngụm.


"Ta tại sao lại không bình tĩnh, ngươi cũng đâu có mất miếng thịt nào"
"Khiến tỷ thất vọng rồi, ta sẽ không chết sớm như vậy đâu"
Hừ.
Tên ngu này, ai muốn ngươi chết chứ.
Nhưng mà để Đại Vu Qua còn lớn giọng được như vậy, đúng là có chút thất vọng.
"Sắp tới ngươi cứ ngoan ngoãn ở nhà bếp, không có chỉ thị của ta thì đừng đi lung tung, còn nữa..."
Đại Lục Di đứng dậy đôi ngươi sắt bén nhìn y.
"Còn động tay động chân với huynh ấy một lần nữa, thì đừng trách tỷ đây vô tình"
"Vô tình mà tỷ nói, là dùng sự tin tưởng của ta đối với tỷ để hạ thuốc mê, giao ta cho kẻ khác, để họ xem ta như kẻ thù mà tùy ý xử phạt, có đúng không?"
Nàng cong miệng cười.
"Để đệ đệ phải sợ hãi rồi sao?"
"Nhưng mà tỷ tỷ, nữ nhân lòng dạ đầy mưu mô, xảo trá như tỷ thì nam nhân nào cần chứ"
Đáng chết.
Đại Lục Di vung tay tát đến, cánh tay lại bị Đại Vu Qua giữ chặt giữa không trung không thể nhúc nhích.

"Ngươi dám, tên súc sinh này"
"Ta không muốn kết thù oán với ai, không có nghĩa là mặc cho người người bắt nạt, muốn ta không động tay với hắn, trước tiên tỷ nên đi nói với hắn đừng có mặt dày hết lần này đến lần khác làm phiền ta"
"Đừng tưởng ta không biết, nếu ngươi không dở thủ đoạn quyến rũ huynh ấy, thì làm sao huynh ấy phải đến tìm một nam nhân như ngươi chứ" Cổ tay bị siết chặt lại, Đại Lục Di chịu đau gương mặt nhăn nhó.
Không sai ta là nam nhân, ta chỉ thích nữ nhi.

Điều này có nói ra thì tỷ cũng đâu có tin, đúng không.
"Ta sẽ làm theo những gì tỷ nói, tỷ cũng nên quản người của tỷ cho tốt vào"
Trên cổ tay hằn lên một vòng ửng đỏ, Đại Lục Di phẫn nộ nhìn Đại Vu Qua bước nhanh ra ngoài.
Khí thế vừa rồi của y khiến cho người ta chẳng dám khinh nhờn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận