Nhị Công Tử Đến Rồi


Gió nhè nhẹ thổi qua làm cho Tự Giải Ngâu rùng mình một cái.
Một người đuổi, một người tựa hồ như không nghe thấy.
Để rồi cả hai đều mang theo cảm xúc không giống nhau mà rơi vào yên lặng.
Vậy nên hai thân ảnh trên mái nhà lúc này thật sự yên tĩnh, ánh mắt cả hai cùng hướng về vầng trăng khuyết đẹp đẽ kia, cũng chẳng ai nói với ai lời nào.
Chẳng biết qua bao lâu Tự Giải Ngâu mang theo tâm trạng thoải mái đã thả chậm bước chân trở về phòng.
"Thật là trùng hợp, huynh đang đi đâu vậy" Từ khi nghe nô tì bên cạnh thông báo lại thì Đại Lục Di đã đến đây chờ, chân cũng mỏi nhừ rồi.
Tự Giải Ngâu khách khí chấp tay phía trước chào lấy lệ.
"Đêm đã khuya đại tiểu thư sao còn ở nơi này"
"Muội từ phòng phụ thân về, tình cờ lại gặp được huynh ở đây"
"Vậy ta không dám làm phiền đại tiểu thư thêm nữa, xin cáo từ"
Nói xong Tự Giải Ngâu lướt qua nàng đi thẳng về phòng mình.
Đại Lục Di muốn gọi Tự Giải Ngâu lại nhưng lời nào cũng nghẹn lại ở cổ không thốt ra được.

Sở dĩ nàng muốn tạo chút tình cờ để hai người gặp nhau một chút, có thể là cùng nhau như bao cặp đôi khác trò chuyện ngắm trăng hay Tự Giải Ngâu vì thân nam nhân mà sinh lòng dịu dàng ngỏ ý đưa nàng về phòng chẳng hạn, nào ngờ mọi chuyện chẳng như Đại Lục Di nghĩ.

Công sức nàng chọn y phục, trang điểm thật tốt lại còn đứng đợi lâu như vậy, cũng chẳng được ít lợi gì.
Đại Lục Di dậm chân một cái đi thẳng đến một hướng khác, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.


Nô tì, gia nhân bên cạnh Đại Lục Di đêm nay cũng phải chịu khổ sở vì cơn giận vô cớ của nàng một phen.
_____
Ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán cây, sau vài ngày đi đường cuối cùng đám người Tự Giải Ngâu cũng về đến phủ Vạn Lạc.
Cổng phủ Vạn Lạc mở ra đập vào mắt là đoạn đường dài trải đầy loại hoa, đủ màu sắc sặc sỡ.
Dù Đại Lục Di đã đến đây được vài lần nhưng cũng chỉ là ở bên ngoài cổng phủ, lần đầu tiên nàng mới trực tiếp đặt chân vào bên trong, lòng vui phấn khởi nàng bước qua cổng phủ còn thích ý dừng lại vài lần nâng lên cánh hoa xinh xắn.
Cảm nhận của Đại Lục Di bây giờ là phủ Vạn Lạc còn đẹp đẽ, xinh xắn hơn lời đồn rất nhiều.
Rất hợp ý nàng.
Theo sau nàng còn có hai nô tì và...
Đại Vu Qua đi tuốt đằng sau miệng ngậm cành hoa, còn khẽ dùng răng cắn cắn.
Thế nhưng chỉ vài phút sau đó Đại Lục Di đã phải đứng hình trước từng gian nhà đồ sộ trước mắt.

Cảm nhận bây giờ của Đại Lục Di là tồi tàn.
Từng mái ngói thô kệch được chất chồng lên nhau ba bốn lớp, mỗi viên còn không được lành lặn nữa, từ ngoài nhìn vào đâu đâu cũng là tầng tầng chấp vá, từng tấm gỗ, khúc cây được đóng đinh đủ phương hướng.
Nhìn vẻ mặt ngây như dại của Đại Lục Di, Đại Vu Qua bình thản đi qua còn nghiêng đầu nở nụ cười gian tà nhìn tỷ tỷ mình một cái.

Y nhún chân thân thủ nhanh nhẹn liền bay lên cây táo trĩu quả nằm dài trên đó, còn không quên gặm nhấm quả táo vừa bị y hái được.
Tự Giải Ngâu cũng không nói thêm gì chỉ ra lệnh cho thuộc hạ trong phủ dẫn đường mời đại tiểu thư về gian phòng của mình ở phía đông, còn dặn dò phải hảo hảo chuẩn bị cơm, chuẩn bị mọi thứ mà đại tiểu thư yêu cầu cho Đại Lục Di nghe.

Rồi sau đó bản thân cũng rời đi.
Sau một hồi thất thần Đại Lục Di cũng đã lấy lại tinh thần khi nhìn đến bàn cơm chất đầy tôm, cua, cá, thịt món nào cũng đầy ấp đĩa.
Tâm tình của nàng mới vui vẻ trở lại và rút ra một kết luận rằng Tự Giải Ngâu là giàu có mà không hoang phí.

Về sau ta trở thành nữ chủ nhân của nơi này đến lúc đó tu sửa lại cũng không muộn.
____
Phía đông trong một gian nhà nhỏ.
Kênh Siêu chăm chú gãy bàn tính cẩn thận tính toán ghi chép lại.

Đến khi Tự Giải Ngâu gõ cửa phòng.
"Còn có tâm tư ghi chép sổ sách sao?"
"Đệ là đang lo không có chi phí cho nương tử tương lai của huynh dùng đây"
Mãi không thấy Tự Giải Ngâu trả lời Kênh Siêu mới bất lực buông hết sổ sách, cung kính mà nói.
"Đại đội Y Sát đã tra ra kẻ đứng sau nhóm thích khách, chỉ là người này có chút liên quan đến thúc thúc của người Đại Lục Vương"
"Đại Lục Vương?"

"Đúng vậy, sau khi Kiên Cẩn nhận được tình báo đã lên đường đến đó, lúc đi cũng chỉ để lại lời này cho huynh"
"Được"
Tự Giải Ngâu biết rõ cách làm việc của Kiên Cẩn, nếu đột nhiên mất tích không có thông báo trực tiếp cho hắn thì chỉ có thể là chuyện cấp bách thôi.

Mà chuyện thích khách dù có quan trọng cũng không đến nỗi Kiên Cẩn lập tức rời đi như thế, chẳng lẽ...
Hai mắt hắn mở to, chẳng lẽ nhóm thích khách đó liên quan đến cái chết của phụ mẫu hắn năm xưa.

Hai bàn tay vô thức nắm chặt lại, oán hận trong mắt ngập tràn cả căn phòng.
_____
Cây Táo.
Đại Vu Qua.
Táo ăn y.
No.
Ngủ.
Chút tiếng ve kêu về đêm cùng cơn gió lạnh lướt qua, Y nhẹ nhàng mở mắt cảm nhận ánh sáng mờ nhạt trước mắt rồi lại khép chặt mi.

Miệng còn lầm bầm.
"Vẫn chưa sáng nữa a, ngủ cũng mệt lắm chứ, mà đêm thì lại dài như vậy, chỉ có thể ngủ tiếp thôi."
Đại Vu Qua nghe tiếng bước chân đang đi về phía mình, không lâu sau đó giọng nữ liền vang lên dưới gốc cây, là cố ý phá đi giấc ngủ của Y.
"Nhị công tử, tiểu thư cho gọi người"
Đại Vu Qua cũng không muốn đi liền dù thật sự cơn buồn ngủ đã mất từ lúc nào rồi.
"Nhị công tử, tiểu thư đang đợi người, người cũng đã ngủ từ trưa đến giờ"
Đại Vu Qua không mở mắt, lật người sang một cái liền tự do rơi xuống.

Nô tì giật mình vội la lớn.

"Nhị công tử"
Đại Vu Qua là ai cơ chứ, y là Đại Vu Qua đó, y chỉ lười ngồi dậy thôi chứ võ công tập luyện nhiều năm như vậy không phải chỉ để cho có, một khắc sắp chạm đất y vừa mở mắt còn chưa kịp động chân để đáp đất thì bị ai đó hứng trọn vào lòng.
Nô tì rối rít.

"Nhị công tử, nhị công tử người có sao không?"
Y nhìn lên là gương mặt cũng chỉ có thế thôi.
Đúng là gặp ma.
"Còn không thả ta xuống"
Tự Giải Ngâu buông lỏng tay, người ta đã nhảy xuống còn phủi phủi một lượt y phục đi không hề quay đầu lại.
Tự Giải Ngâu ngay từ khi ra khỏi phòng Kênh Siêu tâm tình đã cực kỳ phức tạp, chỉ là khi đi ngang qua đây nghe giọng mà nhìn một cái.

Bản thân như người vô hồn chạy đến đỡ lấy y với bao nhiêu suy nghĩ mơ hồ về chuyện trước đó.

Để rồi hắn tâm tình lại càng thêm phức tạp đi về hướng ngược lại với Đại Vu Qua.
Nô tì nhìn nhìn Đại Vu Qua xong quay đầu nhìn nhìn Tự Giải Ngâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận