Nhị Công Tử Đến Rồi


Ăn cơm xong, Tự Giải Ngâu ở lại bàn chuyện với Kênh Siêu, những người còn lại đều về phòng nghỉ ngơi, trừ Trác Vỹ Ân ra...
Trên phố vô số ánh đèn lồng thắp lên, tỏa sáng cả con đường, dù đêm đã khá muộn nhưng vẫn không có chút vắng vẻ nào.

Trác Vỹ Ân dạo quanh mua được không ít món đồ thú vị, trong đó có mấy xâu hồ lô ngào đường đỏ ao nằm gọn trong tay hắn.
Chuyện không có gì thú vị cho đến khi hắn bị một tên nào đó đụng ầm vào người với tốt độ không thể xem thường.
Dù kịp phản ứng tránh né nhưng cũng khiến đồ đạc hắn vừa mua bay tứ tung bốn phía, chưa kịp há miệng mắng người thì một đám người khác lại chạy vụt qua mặt hắn.
Thì ra là tên kia đang chạy trốn.
Có nên đuổi theo đòi bồi thường hay không?
Thôi bỏ đi.
Hắn cau mày nhặt lên từng món đồ xem xét, hầu hết thức ăn hắn mua dự trữ cho chuyến đi ngày mai đều hỏng bét.
"aaaaaa sao ta lại xui xẻo thế này cơ chứ" Trác Vỹ Ân chán chường quyết định vứt hết tất cả, bản thân ngồi ủ rũ lên tảng đá ven đường.
"Sao lại bất cẩn như vậy?"
"Ôi, tiểu thiếu hiệp này thật đáng thương"
"Hư hết rồi làm sao ăn được nữa"

Mấy người qua đường tốt bụng gom đồ của hắn lại một chỗ, có người như không nhìn thấy mà dẫm đạp lên...
Bỗng trước mặt hắn xuất hiện bốn que hồ lô.
"Cầm lấy rồi đi về" Kênh Siêu dúi hồ lô vào tay hắn rồi xoay đầu bước đi.
Đôi mắt sáng rỡ khi nhìn thấy thứ trong tay.

"Không đủ" Hắn ngậm một viên vào miệng.

"Bao nhiêu đây không đủ đâu a" Hắn đuổi theo Kênh Siêu.
Hương vị ngọt ngào ngập tràn khoang miệng, Kênh Siêu biết hắn đã vui vẻ trở lại.
Nói chung cũng dễ dỗ.
Kênh Siêu giọng điệu hời hợt.

"Đồ ngọt ban đêm không được ăn quá nhiều"
"Thêm một xâu nữa đi, nếu không, mua thêm bốn túi hạt dẻ nữa cũng được...!Này, vậy ba túi, hai túi...!được rồi được rồi, một túi nữa đi được không a..."
Cùng lúc đó, Tự Giải Ngâu cùng A Cửu từ bên ngoài đi vào quán trọ.
"Chuyện này cứ để thuộc hạ làm, chủ tử hà tất gì phải đích thân đi đến"
"Chọn người hầu hạ cho mẫu thân, không thể lơ là"
Lúc nói ra hai chữ mẫu thân hắn còn rất đắc ý.
"Vậy nô tì này..."
"Giao cho tổng quản đi"
"Tổng quản vừa bàn xong chuyện với chủ tử, liền ra ngoài tìm Trác thiếu gia rồi"
"Ngươi tự lo liệu đi"
Hắn không muốn chậm trễ nữa, đi có tí mà hắn đã thấy nhớ người ta rồi.
Vừa vào phòng đã thấy Đại Vu Qua nằm ngay thẳng trong chăn tươi cười nhìn hắn.
"Ngươi về rồi hả"

Hắn "Ừ" một tiếng rồi xoay người cởi bớt y phục, không biết vì sao hắn cảm thấy không được tự nhiên như trước.
Tự Giải Ngâu biết từ lúc y tìm được mẫu thân, hóa giải chấp niệm trong lòng, thái độ của y đối với hắn đã thân thiết hơn rất nhiều.
"Ta làm ấm giường rồi này, ngươi, ngươi mau lên đi"
"Được"
Hắn tháo giày, lên giường.

Còn chưa kịp nằm xuống đã thấy Đại Vu Qua chậm rãi ngồi dậy.

Tiếp theo là hai bàn tay y đặt lên ngực hắn, đẩy hắn lui về sau, chớp mắt hắn đã ngã ngồi trên giường, nửa lưng và đầu đều tựa vào thành giường.
Đại Vu Qua luồn tay vào ngực hắn.

"Chúng ta làm đi"
Cổ họng khô khốc, hắn chụp lấy bàn tay đang nghịch loạn của y.

"Nhị công tử có biết mình đang đùa với lửa hay không?"
"Biết"
Y cúi đầu hôn lên môi hắn, Đại Vu Qua đặt Tự Giải Ngâu giữa mình và giường, Tự Giải Ngâu ngửa đầu theo chiều sâu của nụ hôn.

Khoảng cách hai người gần thật gần, khoảng cách giữa hai đôi môi không quá một tấc.
Lần đầu tiên, chính là lần đầu tiên hắn đẩy Đại Vu Qua ra, giọng trầm khàn cất tiếng.
"Qua nhi à."
Đại Vu Qua cong môi lên nở nụ cười, bàn tay vuốt ve khoé mắt hắn, cũng khàn giọng trả lời.
"Ơi, ta đây"
Đôi mắt hằn lên từng tia máu, gân xanh trên cổ nổi lên, Đại Vu Qua có thể thấy rõ từng nhịp đập của người nam nhân này, quá ngầu rồi.
Bên ngoài lạnh giá tối đen, nhưng bên cạnh mình là hơi ấm, mọi thứ xấu xa trước đây, coi như hôm nay đã chết.

Ngày tháng sau này, coi như vừa mới bắt đầu từ ngày hôm nay.
"Khó chịu thì để ta giúp ngươi" Tự Giải Ngâu vuốt ve tấm lưng của y.
Đại Vu Qua cúi đầu thì thầm bên tai hắn.

"Ta muốn huynh".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận