Nhị Đại Khai Phong Phủ

Kỳ thực, vị Bạch thiếu gia tự xưng Bạch Ngọc Đường này của chúng ta, thân thế thực sự là ly kỳ khúc chiết.

Mười tám năm trước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rời phủ Khai Phong. Từ bỏ chức quan một thân nhẹ nhõm, hai người bèn dắt tay nhau bắt đầu du sơn ngoạn thủy.

Một ngày kia, đúng lúc hai người đi qua rừng núi, đột nhiên trời đổ mưa to, hai người tìm quanh bốn phía kiếm chỗ trú, cuối cùng tìm được một tòa miếu cũng không tính là cũ nát.

Vào trong miếu, Bạch Ngũ gia nhóm lửa, rồi cởi y phục của hai người hong cho khô.

Chuyện tiếp theo không cần hỏi đương nhiên các vị cũng biết. Đêm đẹp như vậy, bốn bề vắng lặng, hoang sơn dã lĩnh, bên ngoài mưa to, bên trong nhóm lửa. Với tính tình Bạch Ngũ gia của chúng ta, đêm xuân triền miên tất nhiên là không thể tránh khỏi.

Chỉ thương cho Triển đại nhân của chúng ta sau trận cảm xúc mãnh liệt này qua đi tức thì sốt cao. Hết cách rồi, nhiều năm, trên người y từng có quá nhiều thứ thương, bên trong qua bao nhiêu lần trúng độc đã sớm không thể đếm được. Vì vậy mà chút bệnh nhỏ bị sốt kia thường xuyên phát sinh trong nửa năm. Cũng chính vì thế, hai người họ mới quyết định rời khỏi phủ Khai Phong.

Họ đã sớm nói với hoàng thượng, họ chỉ bảo vệ đại nhân, chỉ vì bách tính, không muốn bổng lộc hoàng gia, vì lẽ đó họ đi chỉ cần Bao đại nhân không ngăn cản, hoàng thượng cũng không có cách nào.

Ngũ gia thấy Miêu Nhi sốt lợi hại, lại đau lòng tự trách. Sớm biết thì vừa rồi đã không làm quá mức như vậy. Nhưng ngoài trời mưa càng rơi càng lớn, họ căn bản không thể đi tìm đại phu. Thế là Ngũ gia không thể làm gì khác hơn là ôm Triển Chiêu vào lòng, dùng thân thể mình sưởi ấm cho y.

Ôm nhau ngủ, dù cho chỉ có chiếu cỏ nằm y phục đắp, nhưng hai người cũng ngủ thoải mái.

Mãi đến hửng sáng hôm sau, cơn mưa này mới xem như tạnh.

Hai người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị một trận khóc lớn của trẻ con đánh thức.

Ngũ gia mở mắt ra, liền thấy người trong ngực cũng mơ màng nhìn mình.

“Miêu Nhi, hình như có hài tử đang khóc!” Ngũ gia nói.

Triển Chiêu định ngồi dậy, lại bị Ngũ gia ôm thật chặt. “Ngươi để ta dậy. Vạn nhất bị người ta nhìn thấy thì ra cái thể thống gì!” Tuy trên người đã được quần áo che kín, nhưng vẫn là trần như nhộng a! Có hài tử khóc, thì có thể có người ôm hài tử. Bạch Ngọc Đường này làm sao còn không biết chừng mực chết không chịu buông?

Ngũ gia hôn lên trán Triển Chiêu. “Không được. Ngươi còn sốt. Ta đi xem xem, ngươi nằm yên đừng nhúc nhích.” Nói xong hắn đặt Triển Chiêu xuống lớp cỏ lót, rồi lấy y phục đắp kín lại cho y, quần áo mình mặc cũng để lại làm chăn. “Không được lộn xộn! Bằng không…”

Triển Chiêu vừa tức vừa bất đắc dĩ, “Ngươi mau đi đi!” Bất động thì bất động. Ngươi còn tưởng là Triển gia đồng ý động a? Toàn thân đau nhức, đầu cũng choáng váng, ai mà không muốn ngủ một giấc thật ngon a! Thế là y nghiêng đầu nhắm mắt lại, nói chung có Ngọc Đường, cứ cho là thật sự có người ở đây, hắn cũng sẽ không để cho mình xấu mặt. Y chính là có phần tự tin này. (yên tâm là Ngũ gia sẽ xử đẹp hết đứa nào dám xớ rớ trong vòng bán kính 10km =))))

Triển Chiêu ngủ thật. Nhưng cũng chẳng bao lâu sau thì y tỉnh lại.

Nguyên nhân y tỉnh cũng không phải là vì y muốn tỉnh, mà là vì y cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm, thơm thơm đang sờ sờ cổ mình.

“Nhột quá…” Triển Chiêu nỉ non mở mắt ra. Hình ảnh trước mắt dọa cho y nhảy dựng lên. Y vội vàng ngồi dậy. “Bạch Ngọc Đường, chuyện này… chuyện này… đây là chuyện gì thế này?” Y chỉ vào hài tử trắng múp mập mạp trong ổ chăn của mình (nếu như quần áo cũng được coi là chăn), kinh ngạc hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia vừa rồi còn đang thưởng thức cảnh con mèo này ngủ chung với hài tử. Đúng là một loại cảm giác trước nay chưa từng có. Trong lòng ấm áp, lại có chút rạo rực, dường như có vài thứ không thể chứa nổi. Hắn muốn hôn Triển Chiêu, nhưng lại sợ làm y tỉnh giấc, bèn cứ thế ngẩn ra nhìn. Thấy Triển Chiêu đột nhiên tỉnh dậy, Ngũ gia hẵng còn chưa triệt để tỉnh lại từ trong ảo tưởng bèn trả lời một câu: “Miêu Nhi, đây chẳng phải là nhi tử ngươi sinh cho ta sao?”

“Bạch! Ngọc! Đường!” Triển Chiêu lần đầu tiên giận tới mức này. Đùa cái gì hay không đùa, lại đi đùa kiểu này!

Ngũ gia thấy y thật sự nổi giận, vội vàng vòng ra sau lưng ôm lấy vai y. “Miêu Nhi, đừng giận! Ta chỉ đùa một chút thôi mà.” Nói hắn dùng tay chọt chọt vào hai má của đứa bé kia. “Vừa rồi chính là đứa nhỏ này khóc. Ta tìm thấy nó ở đàng sau miếu.”

Có lẽ là bị chọt đau. Đứa bé kia oa một tiếng khóc òa lên. Trách hắn không biết nặng nhẹ, Triển Chiêu hung dữ trừng hắn một cái, rồi vụng về ôm lấy hài tử. Cảm giác thân thể nhỏ bé mềm mại này kề sát vào ngực có hơi là lạ, nhưng rất thoải mái. Vừa được Triển Chiêu ôm, đứa bé nín khóc ngay lập tức.

“U a! Tiểu tử này đúng là rất biết nhìn người! Miêu Nhi, tuy không biết đứa nhỏ này là con nhà ai. Nhưng nếu nó đã bị bỏ ở sau miếu hoang vu, sợ là bị bỏ rơi?”

Triển Chiêu gật gật đầu, vô cùng tán đồng Bạch Ngọc Đường. Liền trong lòng không khỏi dấy lên lòng thương xót, nhìn đôi mắt to tròn của đứa nhỏ ngây thơ này, thực sự là thấy không dễ chịu. “Ngọc Đường, ngươi nói chúng ta phải đem đứa nhỏ này đến chỗ nào?”

Ngũ gia nghe xong cười cợt. “Miêu Nhi. Cứ coi nó là nhi tử ngươi sinh cho ta không được sao?”

Triển Chiêu quay đầu lại phẫn nộ. “Bạch Ngọc Đường! Rốt cục ngươi đùa chán chưa?”

Nhưng lúc này đây Ngũ gia cũng không có ý đùa giỡn, hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Triển Chiêu. “Miêu Nhi, ngươi không cảm thấy đây là ý trời sao? Nơi này, vì sao có thể có hài nhi bị vứt bỏ? Hơn nữa vì sao lại đột nhiên lại xuất hiện sau khi ta và ngươi chung gối đêm qua?”

“Ngươi… Nói nhăng nói cuội…” Triển Chiêu nghe xong mặt xoạt cái đỏ rực lên. Nhưng quả thực Ngọc Đường khiến y nghe xong trong lòng hơi động, đứa nhỏ này quả thực là đến quá khéo đi? Ngại ngùng không dám đối diện với đôi mắt của Ngọc Đường, y nghiêng đầu đi, lấy tay nhẹ nhàng vuốt hai má đứa bé. Nhìn sao cũng thấy thân thiết, nhìn thế nào cũng không nỡ buông tay. “Ngọc Đường.”


“Hả?” Ngũ gia nhìn Triển Chiêu ôm hài tử, một mặt đỏ ửng gọi tên mình. Cảm giác ấm áp thêm chút rạo rực lại một lần nữa trào lên, hắn liền kề sát môi tới bên tai Triển Chiêu, hôn lên vành tai mẫn cảm ấy.

Triển Chiêu chỉ cảm thấy thân thể như bị điện giật, cảm xúc mãnh liệt đêm qua đã tan hết, nhưng thân thể còn lưu lại sự nhạy cảm đặc biệt. “Hài tử này…”

“Hài tử làm sao?” Tiếp tục hôn, cũng không chuyển sang nơi khác. Ngũ gia vô cùng hưởng thụ dáng dấp con mèo nhỏ này run rẩy trong ngực mình.

Bất đắc dĩ Triển Chiêu nghiêng đầu, tì trán lên chóp mũi của hắn, để đầu hắn cách mình xa một chút. “Ngươi hãy nghe ta nói!”

Ngũ gia lại dán vào gần, “Nói đi. Ta nghe đây.”

“Hài tử này chúng ta hãy giữ lại đi!” Nếu như đây là ông trời ban ân, vậy Triển Chiêu ta xin cảm ơn trời đất.

“Cho là nhi tử Triển Chiêu ngươi sinh cho Bạch Ngọc Đường ta sao?” Chỉ sợ là đến lúc bọn họ bảy tám chục tuổi, tâm tư ghẹo mèo của Ngũ gia đây cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Mà câu này lại không làm Triển Chiêu lại một lần nữa phát hỏa. “Nếu như ngươi nhất định phải cho là như vậy ta cũng không có ý kiến. Chỉ có điều…”

Kinh ngạc phát hiện con mèo nhỏ này dĩ nhiên đáp lại lời trêu ghẹo của mình, mỗi lúc như thế này hắn cũng có chút lo lắng, bởi vì một khi Triển Chiêu thuận theo mình như vậy, liền biểu thị y tuyệt đối có gánh nặng ở trong lòng. “Chỉ có điều thế nào?”

“Không cho đem ý nghĩ này nói cho người ngoài. Ngươi có thể cảm thấy trong lòng đứa nhỏ này là… Khụ… Nhưng mặc kệ là vì hài tử hay là vì Bạch gia, ngươi cũng không thể nói với người ngoài như thế.” Bất luận thế nào thì mấy chữ là chính mình sinh y không nói ra được.

“Ngươi cho Bạch gia là kẻ đần độn à! Mèo ngốc!” Thì ra là y muốn nói chuyện này. Tâm tình vốn dĩ lo lắng lập tức đã biến mất tăm.

Nhưng lo lắng của hắn biến mất quá sớm, lập tức hắn liền nghe thấy Triển Chiêu than một tiếng. “Nếu như Ngọc Đường ngươi không gặp phải ta. Nhất định sẽ cưới vơ sinh con dưỡng cái đi! Đây là ta nợ ngươi, vì vậy nên… Đứa nhỏ này ta sẽ coi nó là chính mình thân sinh, còn ngươi…”

“Ngươi bớt nói vớ vẩn!” Mèo này quả nhiên không thể để cho người yên lòng. Hóa ra trong lòng vẫn như cũ có ý niệm như vậy. “Để Ngũ gia nói cho ngươi! Kiếp này ta nhất định sẽ yêu ngươi, ngươi cũng nhất định sẽ yêu ta. Vì lẽ đó không có nếu như. Nếu như thật sự có cái nếu như kia tồn tại, thì Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu căn bản sẽ không tồn tại ở cõi đời này. Hơn nữa coi như là mắc nợ, cũng là Bạch Ngọc Đường ta mắc nợ ngươi. Những lời hỗn trướng như vậy, nếu sau này ngươi còn nói nữa, coi chừng gia pháp hầu hạ!” Nói xong hắn ngay cả dừng lại cũng không có, liền lấp kín miệng Triển Chiêu.

Lòng Triển Chiêu ấm áp, bởi vì Ngọc Đường. Kỳ thực hắn nói không sai, Triển Chiêu y không có Bạch Ngọc Đường hai mươi mốt năm kia, sống như một con rối. Vì trời vì bách tính, y làm vô số chuyện tốt. Y cười, y thản nhiên sống. Nhưng vẫn cảm thấy lòng trống rỗng. Mãi đến tận lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường xuất hiện ở trước mắt, y mới nhận ra rằng cuộc đời mình cần phải thay đổi. Vì lẽ đó, Triển Chiêu y kiếp này, e là đều ở đây chờ Bạch Ngọc Đường đi? Bởi vì bọn họ nhất định sẽ gặp nhau, nhất định sẽ yêu nhau. Nghĩ tới đây khóe mắt y rơi xuống một giọt lệ, giọt lệ đã lâu lắm rồi không hề rơi. Y đáp lại nụ hôn này, giống như muốn đem tất cả ý nghĩ của mình gửi vào nụ hôn này để nói với Ngọc Đường.

“Ưm~!” Trước ngực nhột kỳ cục khiến Triển Chiêu đột nhiên cắn một cái.

Phát hiện Triển Chiêu bất thường, Bạch Ngọc Đường lập tức buông môi ra, “Miêu Nhi, ngươi làm sao?” Hắn phát hiện Triển Chiêu mặt đỏ dị thường.

Triển Chiêu thực sự là xấu hổ nói không ra lời, nhưng y không dám lộn xộn, bởi vì y không biết nên xử lý ra sao mới tốt.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng liếc mắt nhìn đứa bé kia, đầu ầm một tiếng. “Giỏi cho ngươi cái tên tiểu hỗn đản! Mới bé tí tẹo như này đã biết chiếm tiện nghi!” Nói xong hắn vội vã từ đoạt lấy hài tử từ trong lòng Triển Chiêu.

Miệng đứa bé kia vừa rời khỏi một điểm trước ngực Triển Chiêu, lập tức khóc rống lên.

“Lại còn dám khóc? Ngươi cái đồ tiểu sắc quỷ!” Bạch Ngọc Đường vừa dùng ngón tay chỉ vào hài tử, vừa tức giận nói.

Triển Chiêu mượn cơ hội vội vã mặc quần áo vào, sau đó xoa xoa chỗ đó trước ngực mình. Không phải đau, mà là cái cảm giác này lại vào đúng lúc Ngọc Đường hôn mình, thực sự khiến y không thể tiếp thu. Huống chi mình đường đường nam hiệp, làm sao có thể để cho loại chuyện mất mặt này xảy ra! Mặc quần áo tử tế, y liền vội vàng bế hài tử lên một lần nữa. “Ngươi đừng quát nó!”

“Ta dựa vào cái gì không quát nó!” Ngũ gia nổi nóng trong lòng. Chỗ đó ngoại trừ Ngũ gia ra, người ngoài là không thể… ờm… nói chung là động tác nào cũng không thể!

“Nó là con trai của ngươi! Vừa rồi không phải ngươi nói, nó là con trai ta sinh cho ngươi sao!” Dưới tình thế cấp bách Triển Chiêu bật thốt lên lời này. Vừa nói xong cũng hối hận. Hận không thể tự phỉ nhổ mình hai cái.

Ngũ gia nghe xong lời này, cười còn rạng rỡ hơn cả đứa bé kia. “Miêu Nhi, cuối cùng chính mồm ngươi thừa nhận rồi?”

“Ta mặc xác ngươi! Chắc là hài tử đói bụng, chúng ta mau bế nó xuống núi tìm chút gì ăn. Ngọc Đường, ta… dây buộc tóc của ta đâu? Triển Chiêu tìm bốn phía cũng không thấy dây buộc tóc của mình. Đó là cái Ngọc Đường mới mua cho mình hai ngày trước, vì sợ mình không chịu dùng, hắn đã đem mấy cái khác vứt hết đi rồi a!

Lúc này Ngũ gia liền quay đầu đi chỗ khác, “Cái đó… Ta… Ta hôm qua lúc sưởi ấm… Không cẩn thận… Đem đốt rồi.”

“Cái gì!!!!!!!!!” Triển Chiêu nổi giận. Cái dây buộc tóc một lượng bạc đó lại bị hắn đem đốt? Cho dù Bạch Ngọc Đường ngươi có thừa tiền đi chăng nữa, ngươi cũng không thể để ta tóc tai bù xù đi ra ngoài chứ!

“Cái kia cái gì. Xuống núi ta mua cho ngươi cái khác tốt hơn không được sao.” Biết y không phải đau lòng vì tiền, thế nên Ngũ gia càng thấy ngại ngùng.


“Đưa cái của ngươi cho ta!” Triển Chiêu giận dữ trợn mắt lên.

“Miêu Nhi, ngươi không đến mức để ta xõa tóc xuống núi chứ?” Ngũ gia lấy lòng.

“Vậy ngươi để ta xõa tóc xuống núi?” Triển Chiêu không thèm đếm xỉa.

“Nhưng ngươi xõa ra nhìn đẹp hơn ta a!” Ngũ gia nói lý.

“Ngươi…!” Vậy cũng là lý?

Kỳ thực tranh luận đến cuối cùng cũng không có kết quả, cũng may dây buộc tóc của Ngũ gia tương đối dài, bèn chia làm hai đoạn.

Ngũ gia vừa thắt dây buộc tóc cho Triển Chiêu, vừa cười thầm trong lòng. Lúc này mới giống như một gia đình. Vợ ôm nhi tử, chồng chải đầu cho vợ.

Triển Chiêu biết trong đầu hắn nhất định là lại đang nghĩ chuyện gì không đứng đắn, bèn nói một câu. “Bạch Ngọc Đường. Đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ.”

Vẫn là con mèo thối không hiểu phong tình như trước a!!! Hứng thú lúc này của Ngũ gia bị y đánh bay hết sạch. “Buộc chặt rồi. Đi thôi.”

Triển Chiêu giơ tay sờ sờ, nhất thời trên mặt hiện ra vài đường hắc tuyến. “Bạch Ngọc Đường! Sao không thấy ngươi thắt nơ con bướm trên đầu ngươi hả?”

Ngũ gia đưa mắt nhìn xà nhà, “Chuyện đó Miêu Nhi a, không nên so đo nhiều như vậy. Không phải là ta không nhìn thấy đằng sau sao, làm sao có thể thắt đẹp được như vậy!”

Triển Chiêu cắn răng, “Được được được! Bắt đầu từ ngày mai, đưa tóc ngươi đây cho ta thắt. Miễn cho ngươi lại chê mình thắt không dễ nhìn!” Triển gia nhất định sẽ thắt hẳn mười tám cái nơ con bướm trên đầu con chuột bạch nhà ngươi luôn, xem ngươi còn dám châm chọc hay không!

“Miêu Nhi, đây chính là ngươi nói! Vậy thì bắt đầu từ mai Ngũ gia chờ nương tử chải đầu cho vi phu đó nha!”

“Miệng chuột không thể mọc được ngà voi!” Biết là tự mình nói ra để cho hắn chiếm tiện nghi, Triển Chiêu dứt khoát mắng một câu.

“Nhưng mà có thể mọc ra răng mèo nha!” Nói, Ngũ gia lại dính vào người y.

Triển Chiêu lườm hắn một cái, xoay người quỳ xuống trước điện thờ. “Nhị Lang chân quân ở trên. Triển Chiêu hôm nay xin thề trước mặt ngài, chắc chắn sẽ đem hài tử ngài ban cho chúng con dạy dỗ nên người.” Nói xong Triển Chiêu dập đầu một cái.

Thấy Triển Chiêu làm vậy, Bạch Ngọc Đường cũng quỳ xuống. Nói thật Triển Chiêu không nói, hắn cũng thật không biết cái miếu này hóa ra là miếu thờ Nhị Lang chân quân. Có điều cũng đúng, trên trán có một con mắt này, tướng mạo lại anh tuấn thần tiên, e là chỉ có Nhị Lang thần? Ai… Nói nhảm nhiều như vậy làm gì. “Ta Bạch Ngọc Đường cũng ở đây lập lời thề, nhất định sẽ đối xử với đứa nhỏ này như con đẻ.”

Từ lúc nhặt được đứa bé này. Kế hoạch du sơn ngoạn thủy của hai người họ bị gác lại.

Liền một đường bôn ba hướng về Bạch gia cảng.

Trên đường đi Triển Chiêu vô cùng phiền muộn. Vì phải ôm hài tử tìm sữa ăn, nên lần nào y cũng đều ngượng ngùng không tiện nói chuyện. Càng như vậy, càng thường xuyên nghe thấy người ta nói cái gì mà, đứa nhỏ này thật đúng là giống mẹ của nó!

Mỗi một lần nghe, Triển Chiêu lại một lần tức. Mỗi một lần nghe, Ngũ gia lại vui một ngày.

Lâu, Triển Chiêu cũng nhịn. Dù sao đến Bạch gia rồi thì sẽ không gặp phải cảnh khổ này nữa.

Hài tử được mang về Bạch gia cảng, nhưng lại khiến cho Bạch đại gia cùng Bạch đại nãi nãi sợ hết hồn.

“Ta nói hai người các ngươi cũng giỏi quá ha? Hai năm không về nhà, đứa nhỏ này cũng sinh?” Bạch đại nãi nãi liền vội vàng bế oa nhi trong lòng Triển Chiêu. Nhìn trái nhìn phải, sao lại xinh như vậy chứ!

Triển Chiêu bị đại tẩu kích đến mức không nói nổi, “Đại tẩu, tẩu đùa gì thế! Đứa nhỏ này là ta cùng Ngọc Đường tìm thấy trong miếu Nhị Lang!” Vô lực biện bạch.

Bạch đại tẩu nghe xong liên tục kinh ngạc. “Bây giờ Nhị Lang thần cũng quản chuyện ban hài tử? Lại nói Vân Sinh kết hôn cũng một năm rồi, không thấy động tĩnh. Hoá ra bây giờ bái Tống Tử Quan Âm không bằng bái Nhị Lang thần a! Sáng mai ta phải để Vân Sinh đưa Hồng Hà đi bái mới được!” (2GG, xin hãy tha thứ cho ta!!!!!!!!!!!!!!)

Bạch Ngọc Đường cũng bị đại tẩu nghẹn đến tí thì ngất. Nhưng bọn họ đều biết, tính toán với vị nữ chủ nhân này, căn bản không có phần thắng. Liền chỉ có thể kéo Triển Chiêu về phòng. Hài tử có đại tẩu trông rồi, tuyệt đối không sai được… Chí ít không phải chịu đói…


Thế là ngày lại ngày cứ thể trôi qua. Vị tiểu thiếu gia mới đến Bạch gia này… Đương nhiên, dựa theo thứ tự mà nói, lão đại là Bạch Vân Sinh, lão nhị là Triển Dực, lão tam là Bạch Vân Thụy, lão tứ mới là vị Bạch thiếu gia Bạch Vân Cẩm này.

Chỉ là bây giờ ba vị kia đều làm quan ở Khai Phong, trong nhà không có ai. Thế nên vị Bạch thiếu gia này liền trở thành bảo bối trên dưới toàn gia.

Người ta cũng không hổ là bảo bối. Từ lúc bắt đầu biết nói, cái miệng nhỏ này đã ngọt chết người.

Hơn nữa tướng mạo lại càng khiến người ta kinh ngạc. Mày này, mắt này, mũi này, khuôn mặt nhỏ này. Toàn bộ giống hệt như là lấy từ trên mặt Triển Chiêu xuống. Thêm vào đó Ngũ gia ngày đêm cưng chiều, dạy dỗ. Tính tình thiếu gia này thật sự là chẳng khác gì cha nó, ngay cả vẻ hung hăng lộ ra ở đuôi mày khóe mắt, cũng bất phân cao thấp với Ngũ gia.

“Bảo hài tử không phải hai người các ngươi thân sinh. Ai mà tin được a!” Bạch đại nãi nãi hết lời tán thán.

Chẳng riêng gì Bạch gia như vậy, người Triển gia bên kia, Triển đại gia, Triển nhị gia, Triển lão phu nhân cũng cưng hài tử này đến cực điểm. Hết cách rồi, ai bảo đứa nhỏ này thực sự là được người ta yêu thích đến nỗi khiến người giận sôi lên!

Đúng vậy. Là đến nỗi khiến Triển Chiêu giận sôi lên.

Tại sao? Cũng là bởi vì vị Bạch thiếu gia này của chúng ta từ nhỏ năng lực nhận thức đã có vấn đề. Đối với những người khác không có, chỉ duy nhất đối với Triển Chiêu lại có. Từ khi biết nói, nó mở miệng gọi Bạch Ngọc Đường là cha, ngậm miệng gọi Triển Chiêu là mẹ. Bất luận Triển Chiêu nói thế nào với nó, mình cũng là cha, mẹ phải là nữ nhân. Nhưng mà vị Bạch thiếu gia này vẫn không chịu đổi cách xưng hô. Triển Chiêu tức giận trừng mắt dạy nó gọi cha, vị thiếu gia này khóc chạy đến trước mặt Ngũ gia cùng Bạch đại nãi nãi cáo trạng. Mở miệng chính là: “Mẹ lại mắng con…” Sau đó là một bộ mặt hiền lành đáng thương ngập nước mắt.

Triển Chiêu vô lực a! Cũng không biết là nửa đời trước mình giết nhầm người tốt nào, sao lại tham một đứa bé như thế. Nó cầm kỳ thư họa, đao kiếm côn bổng tất cả đều tinh thông, chỉ duy nhất không học được cách gọi người dạy dỗ nó bằng cha.

Thế là tháng ngày uốn nắn, không thay đổi, phát hỏa, khóc lóc cáo trạng cứ thế kéo dài rõng rã năm năm.

Hôm đó.

“Mẹ! Bồi Cẩm Nhi chơi diều!” Bạch thiếu gia vẫn bi bô nói như cũ. Nó biết nói như thế nào mới có thể lấy lòng người ta.

Nhưng nghe được chữ mẹ, Triển Chiêu lại đau đầu. Y nén giận, định dạy nó đổi cách xưng hô lần thứ vô số. “Cẩm Nhi, sao con vẫn không nhớ? Con phải gọi ta là cha! Không phải mẹ!”

Bạch thiếu gia chớp đôi mắt to, “Bọn họ ai cũng bảo con giống mẹ như đúc.”

Triển Chiêu không nói gì. “Đúng vậy. Nhưng cái này thì có gì không đúng?” Kỳ thực là rất không đúng…

“Vậy con gọi mẹ có gì không đúng? Bọn họ cũng đều nói, hài nhi nhất định sẽ giống mẹ, hoặc giống cha. Vậy con không giống cha, thì tất nhiên là giống mẹ. Vậy con giống mẹ như thế, đương nhiên chính là mẹ sinh ra con, sao con lại không thể không gọi mẹ chứ?” Vô cùng có tính logic, vô cùng có đủ sức thuyết phục —— ngụy biện.

Khá lắm! Không uổng là nhi tử mà Bạch Ngọc Đường dạy dỗ! Chuyên đối nghịch với ta a! Ngày hôm nay nếu như ta không bắt ngươi gọi cha, danh hào nam hiệp này của ta sẽ không gọi nữa! “Nhưng mẹ đều là nữ nhân. Ta không phải!” Kỳ thực Triển gia của chúng ta đã quên. Danh hào nam hiệp là người giang hồ đặt, mà cha mẹ thì hài tử phải gọi. Làm sao có thể giống nhau mà nói.

Bạch thiếu gia miệng trề ra.”Con biết là nhất định mẹ rất ghét con, mẹ luôn nói nhặt được con. Mẹ nhất định rất ghét Cẩm Nhi có đúng không? Vì thế mới không muốn nhận Cẩm Nhi, không cho Cẩm Nhi gọi mẹ! Oa… … …” Đây là tiếng khóc kinh thiên động địa. Tiếng khóc rung động lòng người nhất.

Triển Chiêu bị dọa cho sợ. “Cẩm Nhi đừng khóc! Ta…” Dừng lại một chút, cắn răng, không đếm xỉa! “Mẹ thương Cẩm Nhi nhất, sao lại ghét được!” Ôm lấy nhi tử, bất đắc dĩ lại thương cảm thở dài. “Sau này mẹ sẽ không bắt con đổi xưng hô nữa. Con thích gọi thì cứ gọi đi!” Hài tử không có mẹ đáng thương biết bao. Lúc trước phá án, y gặp rất nhiều cô nhi, chúng muốn mẹ, nhưng lại chẳng có ai muốn chúng. Cẩm Nhi tuy sống trong cao môn đại viện, nhưng từ nhỏ nó chính là cô nhi. Lẽ nào mình lại vì tôn nghiêm mà khiến một đứa bé thương tâm sao? Chỉ là một tiếng xưng hô, lẽ nào thực sự quan trọng hơn tâm một đứa bé. Vậy nên Triển Chiêu từ bỏ, triệt để từ bỏ. (em nhẹ dạ quá em ơi~~~)

Bạch Vân Cẩm ngừng khóc, nhưng vẫn nức nở tựa vào lòng Triển Chiêu. “Mẹ không ghét Cẩm Nhi đúng không?”

Triển Chiêu mỉm cười, “Thằng bé ngốc. Nơi nào lại có người mẹ ghét nhi tử chứ!” Chơi xấu mà ánh mắt cũng giống hệt Bạch lão Ngũ như thế, ai!

Bạch Vân Cẩm nghe xong cười chỉ chỉ trời, “Vậy mẹ bồi Cẩm Nhi chơi diều đi!”

“Được. Chúng ta chơi diều!” Triển Chiêu nhìn trời một chút, hít sâu một hơi. Sống thế nào không phải sống, có Ngọc Đường, có Cẩm Nhi. Bao đại nhân nơi đó có một đám người bảo hộ, mình vẫn còn ở nơi này ra vẻ anh hùng cái gì. Nếu buông tay, thì triệt để buông đi!

Ngũ gia tựa ở trước cửa sổ nhìn Triển Chiêu cùng Cẩm Nhi, trong lòng ấm áp. “Xem ra ta phải tìm cơ hội sửa sang lại miếu Nhị Lang. Sau đó đắp vàng cho Nhị Lang mới được!” Nghĩ xong hắn cất bước đi ra cửa, “Các ngươi chơi thật vui vẻ a!”

Bạch Vân Cẩm quay đầu, “Cha, cha mau nhìn. Mẹ thả diều bay cao quá!” Nó chỉ lên trời, vì hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng rất giống quả táo.

Bạch Ngọc Đường đi tới trước mặt nhi tử, đưa tay nâng nó lên qua đầu, “Bây giờ Cẩm Nhi cũng bay rất cao. Đúng không?”

“Ngọc Đường, ngươi mau thả nó xuống! Ngươi không sợ làm ngã nó đại tẩu sẽ lột da ngươi sao?” Triển Chiêu có phần lo lắng nhìn Bạch Ngọc Đường cùng nhi tử.

“Ngươi yên tâm đi. Đến ngươi Ngũ gia còn nâng được. Huống hồ là con của chúng ta.” Nói xong hắn hỏi Bạch Vân Cẩm, “Cẩm Nhi, có muốn bay cao hơn không?”

Bạch Vân Cẩm liều mạng gật đầu. “Muốn!”

Bạch Ngọc Đường nghe xong khẽ mỉm cười, sau đó hai tay dùng sức, ném nhi tử lên trên cây. Rồi đúng lúc Triển Chiêu sợ hãi đến mức suýt la lên thì đón được nhi tử. Sau đó hắn hướng Triển Chiêu nở nụ cười: “Miêu Nhi, ngươi còn lo Ngũ gia sẽ thất thủ? Yên tâm đi. Dù cho trời đất sụp đổ, ta cũng sẽ bảo đảm hai người các ngươi bình an!”

———————–

Hồi ức của Triển Chiêu bị nụ hôn nồng nhiệt của Ngũ gia cắt đứt. Y dùng sức đẩy Bạch Ngọc Đường ra, “Ban ngày ban mặt, ngươi làm gì?”

“Ngươi nghĩ gì thế? Ta ở đây gọi ngươi hơn nửa ngày rồi, ngươi vẫn không có phản ứng gì. Ngũ gia không dùng chút thủ đoạn phi thường sao được!” Bạch Ngọc Đường vô cùng bất mãn cái kiểu Triển Chiêu coi mình như không khí thế này.


“Còn không phải là nhớ con trai bảo bối của ngươi sao!” Triển Chiêu lườm hắn một cái. Lần này từ biên quan thăm Triển Dực trở về, y vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. Mà mỗi lần y có cảm giác này, đều là do tiểu tử thối Bạch Vân Cẩm kia ra ngoài gây họa.

“Mới hai tháng không gặp đã nhớ nhi tử? Miêu Nhi, ta phát hiện ra ngươi càng ngày càng giống mẹ đó.”

“Có phải ngươi muốn đánh nhau với ta một trận không hả?” Triển Chiêu giận dữ trừng hắn. Tiểu tử thối kia gọi mẹ thì thôi, Bạch lão Ngũ này sao cũng suốt ngày dây dưa vấn đề này với mình. Đã mười tám năm, mười tám năm a!!!!! Cái bản mặt con chuột chết này sao một chút thay đổi cũng không có a!!!

“Đánh tới cuối cùng, có lần nào ngươi không bị Ngũ gia kéo lên giường?” Nói xong Ngũ gia vô cùng tự đắc làm bộ vuốt râu. Nhưng có trời mới biết, trên mặt hắn mọc đâu ra râu a! Để duy trì dáng vẻ nhất quán phong lưu thiên hạ của hắn, hơn nữa hai người họ luyện Nga Mi tâm quyết, thân thể đã sớm bất lão, dáng dấp cũng không hề biến hóa, nơi nào còn có thể để lại râu ria khó coi?

Triển Chiêu xoa xoa huyệt Thái Dương, “Ngươi… Ngươi…” Hơn hai mươi năm, hắn đáng mắng cũng đều mắng, đáng đánh cũng đều đánh. Nói gì nữa cũng đều là phí lời, sao hắn lại thích chọc tức mình như thế chứ? Sao mình lại thích tức giận hắn như thế chứ? Thật là hết thuốc chữa! Hết thuốc chữa!

“Miêu Nhi. Ngươi không phát hiện ra sao, bây giờ ngươi cùng Cẩm Nhi đứng chung một chỗ, quả thực chính là giống y như đúc. Ai có thể tin nó là con trai của ngươi a, không biết nhất định sẽ cho rằng là huynh đệ song sinh. Lại nói Miêu Nhi, Cẩm Nhi đúng là ngươi sinh chứ? Không phải vậy làm sao dáng dấp có thể giống ngươi như vậy, tính tình lại giống ta như vậy?” Kỳ thực có một việc mà Ngũ gia vẫn chưa nói với Triển Chiêu. Đó là ba năm sau, khi hắn phái người đi tìm ngôi miếu Nhị Lang kia, nơi đó căn bản không có bất kỳ thứ gì. Hơn nữa sau khi tìm hiểu, cũng căn bản không có ai biết ở đó từng tồn tại một miếu thờ. Lẽ nào đây thật sự là Nhị Lang ban con hay sao?

“Giống ta là bởi vì ta nuôi nó lớn! Giống ngươi là bởi vì ngươi dạy nó hư!” Triển Chiêu vẫn nhận định như thế. Cho dù y cũng vô cùng nghi hoặc vì sao Cẩm Nhi lại giống mình đến vậy…

Hai người từ trên xe nhảy xuống, dặn dò gia nhân đem đồ khiêng xuống xe.

Ngũ gia duỗi cánh tay ra, “Ngồi xe ngựa cũng thật là khổ. Đứa nhỏ Dực Nhi này lấy đâu ra nhiều đồ như vậy chứ…”

Triển Chiêu cũng theo thói quen hoạt động một chút. “Đều là lễ vật mang về tặng cho người ta. Nói vậy là nó cũng tìm lâu rồi.” Quay đầu lại nhìn đồ vật đám gia nô đang nhấc lên một chút. Tất cả đều gói rất kĩ càng, bên trên cái nào cũng dùng giấy đỏ viết tên để tránh bị nhầm lẫn.

“Đúng là nó chẳng quên ai. Ta thấy của Vân Thụy mấy ngày nữa phái người đưa đến núi Nga Mi đi. Còn Lương Tử… Ai mà biết tìm được nó ở đâu a!” Mấy năm trước sau khi từ quan, Từ Lương liền mang theo vợ con đi du ngoạn tứ hải. Giờ muốn tìm vị bạch mi đại kiếm này thật đúng là khó khăn.

“Vậy cũng được… Còn phần này của phủ Khai Phong… Chúng ta… Bao giờ đưa đi?” Triển Chiêu khá khó xử. Bởi vì mười tám năm nay họ cũng không rời khỏi Bạch gia mấy lần. Sống ẩn cư lâu, thì trở nên làm biếng. Cũng vì trên giang hồ có rất nhiều lời đồn liên quan tới họ, nên để tránh phiền phức, họ cũng rất hiếm khi xuất hiện trên giang hồ. Phủ Khai Phong nơi đó họ đã ở quá lâu rồi, người quen biết họ thực sự là quá nhiều. Không phải là họ không muốn đến thăm Bao đại nhân, chỉ là nếu như họ xuất hiện trên đường phố Khai Phong, hẳn là sẽ gây nên hỗn loạn chứ? Huống chi… Nếu hoàng thượng biết họ xuất hiện, nhất định sẽ không thể không triệu kiến, đây là chuyện họ không muốn gặp nhất.

Nghe nói hai vị lão gia trở về, Bạch Tinh bắp chân cũng bị chuột rút. Hắn run cầm cập trốn ra sau đoàn người, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cặp mắt của Triển Chiêu.

“Bạch Tinh! Ngươi lại đây.” Thấy vẻ mặt hắn hoang mang, Triển Chiêu liền theo bản năng cảm thấy không ổn.

Bạch Tinh run rẩy đi tới trước mặt Triển Chiêu, “Tam gia!”

“Cẩm Nhi đâu?” Triển Chiêu hỏi.

“Tứ thiếu gia cậu ấy…” Xong! Nếu như bị hai vị lão gia biết rằng họ vừa đi, thiếu gia đã chạy đến phủ Khai Phong thay Tam gia trút giận, vậy mình còn không toi mạng ngay tức khắc!

“Nó ở đâu?” Triển Chiêu truy hỏi. Nhất định là không có chuyện tốt! Nhất định lại gây rắc rối! Lần trước là đả thương con trai tri phủ. Lần trước nữa là đánh cháu trai thái úy. Lần trước trước nữa là quản gia Hậu phủ. Lần trước trước trước nữa… Quên đi, đã đếm không nổi.

“Khai… Khai… Khai Phong phủ…” Âm thanh rất nhỏ. Bởi vì Bạch Tinh đã bị hù sắp chết.

Đầu Triển Chiêu vù một tiếng, cái tên tiểu hỗn đản này chạy đi đâu không chạy, lần này lại chạy đến Khai Phong quấy rối!!! “Ngọc Đường! Ta ngất mất!” Triển Chiêu vô lực đưa tay ra tìm Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia liền vội vàng tiến lên đưa vai lại gần, “Miêu Nhi, ngươi không sao chứ?” Thảm. Tiểu tử kia lần này chết chắc rồi!

“Ta… Ta… Ta lần này không đem nó đánh cho ngay cả ta cũng không nhận ra, ta liền… Ta liền không nuôi nó lớn như vậy!!!!” Triển Chiêu cảm giác mình sắp điên rồi! Bộ mặt giống hệt như mình kia xuất hiện ở trong thành Khai Phong, thật là cỡ nào… đòi mạng y chứ!!!!!

“Miêu Nhi, ngươi đừng tức giận như vậy. Nói không chừng Cẩm Nhi chỉ là đi chơi một chút. Lại không chắc sẽ gây ra họa!” Ngũ gia tuy rằng ngoài miệng an ủi, nhưng trong lòng cũng đang phẫn nộ. Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi giỏi lắm! Cha ngươi thật vất vả cầu tình cho ngươi, ngươi lại đi ra ngoài quấy rối. Lần này chỉ e là Thiên Vương lão tử cũng không cứu nổi ngươi.

“Bạch Tinh, nó đến phủ Khai Phong làm gì?” Triển Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tinh, phẫn nộ hỏi.

Bạch Tinh suýt chút nữa thì sụp xuống đất, “Tứ thiếu gia… Nghe… Nghe nói phủ Khai Phong lại xuất hiện một người tên Triển Chiêu, cũng được hoàng thượng phong Ngự Miêu, cậu ấy… Cậu ấy tức giận quá… đi tìm người kia… Nói không lột dạ con mèo giả đó thì cậu ấy không gọi Cẩm Mao Thử…” Tứ thiếu gia, không phải tiểu nhân tôi không nghĩa khí. Chỉ là thứ nghĩa khí này cũng phải có mạng mới có thể nói a! Vì vậy chỉ có thể thẳng thắn được bao nhiêu thì thẳng thắn bấy nhiêu, Tam gia đã nói, làm sai không quan trọng, quan trọng nhất chính là có thể kịp thời sửa sai…

“Bạch Ngọc Đường! Ngươi dạy dỗ được hảo nhi tử!” Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy trước mắt có từng đoá từng đoá khói hoa xán lạn đang nở bung, nhưng y không hề cảm thấy đẹp đẽ chút nào. Thật là bất hạnh, cái tên Bạch lão Ngũ hắn tại sao để dỗ nhi tử ngay cả danh hào cũng đem tặng cho nó?

Mà lúc này Ngũ gia lại đang suy tư chuyện khác. “Hoàng thượng và Bao đại nhân có phải là quá nhàm chán? Tại sao chỉ lôi mèo ra?” Cái tên Triệu Trinh này hẳn là nhớ Miêu Nhi nhà ta muốn điên rồi? Hay là nuôi mèo thành ra dở hơi rồi?

“Nó đi bao lâu rồi?” Triển Chiêu không rảnh nghe Bạch Ngọc Đường ở đây nói bậy.

“Hai… Hai tháng…” Bạch Tinh cảm giác mình sắp chết rồi, sắp bị ánh mắt Tam gia giết chết rồi.

“Chuẩn bị ngựa!!!!” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường một cái. “Giờ ngươi đi đến phủ Khai Phong với ta, bắt cái tên tiểu hỗn đản kia về. Lần này nếu ngươi lại nói tình, ta sẽ nhốt chung cả ngươi luôn!” (nhà này theo chế độ mẫu hệ =)))))

Ta trêu ghẹo ngươi ta chọc giận ngươi à!!!! Thiên hạ ở đâu có phép tắc nhi tử mắc lỗi thì lão tử cũng chịu tội lây a! “Miêu đại nhân, ngươi nói lý một chút có được hay không!”

“Với loại người các ngươi thì không thể nói lý! Theo ta vào lấy kiếm!” Sau đó nhìn Bạch Tinh một cái. “Chuyện của ngươi, chờ Vân Sinh bọn nó về giải quyết đi!”

Bạch Tinh cuối cùng ngồi sụp xuống đất. Nếu như Đại thiếu gia bọn họ trở về… Không phải mình sẽ bị dằn vặt đến chết sao? Hình phạt của Triển Đại thiếu gia hắn đã từng lĩnh giáo qua, vừa dùng chân nghiên dược, vừa dùng tay viết thư. Sai một chữ uống một chén thuốc “Tư bổ cường thân” đắng nghét. Ai nhớ đến mà không sợ a! Tiểu tổ tông của tôi! Cậu ngàn vạn lần chớ gây họa a!!! Nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu có tiếng vỡ vụn. Muốn Tứ thiếu gia Bạch gia nó không gây rắc rối, đổi ai ai tin a!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận