Nhĩ Đàm Luyến Ái Vi Hà Bất Án Sáo Lộ Lai

Cuộc sống quá mỹ mãn, khó tránh khỏi khiến nghĩ loạn.

Một ngày mùa hè tốt đẹp sau giờ ngọ, Cố Diễn làm ổ ở trên ghế đu quay Tô Thừa mua cho hắn, vẻ mặt xuân tình mà lắc lư. Trong đầu tay ghế còn có quả dưa hấu nhỏ Tô Thừa đã cắt cho hắn, Cố Diễn ăn từng cái, ngay cả hạt đều được lấy sạch ra. Cố Diễn liếm liếm khóe miệng chảy nước dưa hấu, vô cùng thỏa mãn lại cảm thấy còn có chút không đủ.

Hắn và Tô Thừa cùng nhau đi tới lúc này chưa từng gặp qua sóng lớn gì, cái loại bất loại làm cho tình cảm hai người củng cố.

Nội tâm thiếu nữ của Cố Diễn bắt đầu chứng lo lắng yêu đương, không được, không có trắc trở, phải ra gây ra chút trắc trở.

Vì vậy Tô Thừa liền nhận lời mời kết bạn từ một người xa lạ.

Tô Thừa hướng ra ngoài nhìn Cố Diễn một chút, tựa hồ nhận ra ánh mắt của y, Cố Diễn điều chỉnh tư thế một chế, tiếp tục kiên chế tựa vào bên trong ghế tựa hình trứng, giống như tất cả tinh lực đều lười biếng, những chuyện khác đều không liên quan tới hắn.

Tô Thừa cười cười, sau đó chấp nhận.

Cố Diễn bị kẹt một ngụm dưa hấu trong miệng, suýt chút nữa chết mất.

“Sao thế?”

Tô Thừa nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, nhìn thấy mặt Cố Diễn biến sắc, y cũng sợ hết hồn, vội vàng vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

Cố Diễn một hồi lâu mới ngừng được, cũng không biết vừa nãy vì sao sặc, con mắt đỏ ngầu nhìn Tô Thừa.

Có thể làm lòng Tô Thừa đau đến hỏng mất, lập tức đưa một ly nước qua, “Còn khó chịu sao? Có phải dưa hấu chưa lấy sạch hạt?”

Cố Diễn không trả lời y, nhận nước, thế nhưng trong mắt tràn ngập lên án, Tô Thừa nhất thời không hiểu được nội dung quan trọng, cho là hạt làm người nghiêm trọng đến thế, khẩn trương không chịu được, muốn mang hắn đi bệnh viện.

Cố Diễn đẩy cánh tay của hắn khoát lên mình ra, không được tự nhiên nói, “Anh không đi, em khiến anh sặc chết rồi.”


Tô Thừa bất đắc dĩ, “Sao lại nói như vậy, em nơi nào chọc anh tức giận sao?”

Cố Diễn không nói lời nào, đôi mắt đỏ như mắt con thỏ.

Tô Thừa đau lòng vô cùng, ngồi chồm hỗm xuống đem tay hắn đặt trong lòng bàn tay mình, thành khẩn nói, ”Anh nói, em không đúng chỗ nào em thay đổi có được hay không, anh đừng như vậy.”

Cố Diễn muốn khóc, gần đây hắn bị thói quen này của Tô Thừa làm vô cùng thích, cũng tự giác được đời này ngoài Tô Thừa không ai có thể chịu được hắn. Thế nhưng Tô Thừa dễ dàng thêm một người xa lạ, khiến Cố Diễn có cảm giác vô cùng không an toàn.

Vạn nhất người kia không phải bạn y.

Vạn nhất có người khác mơ tưởng tới Tô Thừa.

Vạn nhất Tô Thừa chạy theo người khác.

Vạn nhất…

Cố Diễn ngẫm lại, đều cảm thấy sắp không qua được ngày hôm nay. Hắn trước đây lúc đọc sách từng đọc qua một bài thơ, đại khái nói người sẽ cảm thấy cô độc, là từ khi bắt đầu yêu một người. Cố Diễn cảm nhận sâu sắc loại tâm tình chua xót khó tả này.

“Đưa điện thoại cho anh.” Cố Diễn không tha thứ nói.

Tô Thừa cấp tốc đem điện thoại di động ra, đưa tới.

Cố Diễn chỉ vào Wechat, hồi tưởng về vở kịch gia đình trước đây từng xem qua, từng chữ đầy máu và nước mắt lên án nói: “Em sao lại thêm một người xa lạ?”

Tô Thừa ngẩn một hồi, hiểu được, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

Y không hề chớp mắt nhìn Cố Diễn, nói: “Bởi vì, hiển thị người này, là người đầu tiên trong danh bạ di động của em — Cố Diễn.”


Cố Diễn có chút 囧, hắn vì lúc trước cần xin Wechat nên tạo một tài khoản, trực tiếp dùng điện thoại đăng ký, không nghĩ tới mình vừa bắt đầu liền bị nhìn thấu, thật sự là quá bất cẩn.

Mất thể diện quá đi, Tô Thừa không có ý vượt tường, này thật tốt đẹp.

Cố Diễn nín khóc mỉm cười, tuy rằng thật sự cũng không có nước mắt: “Đầu tiên là cái quỷ gì?”

Tô Thừa giải thích, ngược lại có mấy phần nghiêm túc: “Chữ đầu tiên ghép với vần a, như vậy anh liền trở thành người đầu tiên trong danh bạ của em.”

Cố Diễn lần này thật sự muốn khóc lên.

Lại cảm thấy vô cùng không có tiền đồ, một công sao có thể như cô gái thế này, tay liền đem đầu Tô Thừa ôm chặt vào trong ngực, không muốn Tô Thừa nhìn thấy bộ dáng luống cuống của hắn.

Tô Thừa tùy ý hắn ôm, chờ một lúc vươn tay ra sau lưng hắn vỗ, chốc chốc như động viên, rốt cuộc thuận lông của Cố Diễn được rồi.

Tục ngữ nói, nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, trên đầu nhất định phải có chút xanh lá.

Tô Thừa gần đây cảm thấy mình muốn xanh rồi.

Anh em bên cạnh vỗ y một chút, “Ha, lại rồi.”

Tô Thừa kinh hãi, “Cậu nói người nào?”

“Tôi nói đèn.” Người anh em bên cạnh sau vừa nhấc chân vừa vừa đi qua lề đường.

Tô Thừa: “…”


Chủ yếu là Cố Diễn trở về ngày càng muộn, lúc thường nhìn chằm chằm điện thoại cũng cũng không thấy tin nhắn gửi tới, Tô Thừa liền bắt đầu nhói.

Tô Thừa lúc vừa bắt đầu còn thật sự quên.

Bận rộn mà, ai còn nhớ một ngày nhắn tin ba bữa thăm hỏi.

Thế nhưng Cố Diễn rất nghiêm túc, “Ý nghĩa của việc gửi tin chính là không có em ở bên, với lại, lúc em gửi tin nhắn, là muốn anh.”

Tô Thừa tiếp thu dạy dỗ, từ đó cũng không dám gửi tin cùng điện thoại. Thế nhưng lần trước y không cẩn thận tắt điện thoại, bỏ lỡ một lần tin nhắn, Cố Diễn đều không tìm y tính sổ. Trong lòng Tô Thừa liền cảm thấy khó chịu, chuyện này không thể nói với người khác, nói ra có lẽ mình sẽ bị coi thường. Nghĩ y là một thô hán tử, không phải sáng chiều phải thăm hỏi, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo hành tung, còn vô cùng thích thú, thậm chí lo được mất, lời này Tô Thừa đều không nói ra được, chẳng lẽ mình thật ra bị áp ra mấy phần nô tính.

Tan học y quyết định chủ động đi tìm Cố Diễn, kết quả ở cửa công ty phát hiện có một cô gái cùng với Cố Diễn, nữ hài tử trưởng thành thoạt nhìn tính cách cũng rất cởi mở, Cố Diễn đi với cô ấy thoạt nhìn còn có thể bị chọc cười. Tô Thừa do dự một chút, đột nhiên cảm thấy giờ phút này tiến lên khẳng định không thể quản được vẻ mặt của mình, vì vậy quay người đi.

“Thừa Thừa đi rồi?” Cố Diễn hỏi.

“Đúng vậy, bộ dáng nhỏ bé cô đơn.” Nhìn em họ cười đến vô cùng phóng đãng, “Có cảm giác nguy hiểm mới có động lực, anh chờ cậu ấy đem cúc đến van cầu anh đi.”

Cố Diễn ngẫm lại có chút mong đợi nhỏ, hắn thử nghiệm trang phục hầu gái rất lâu, thế nhưng Tô Thừa sống chết không đồng ý. Hé miệng làm nũng đều vô dụng, khiến Cố Diễn cảm thấy Tô Thừa không có yêu hắn.

Em họ mới vừa về nước xem trò vui không sợ thiên hạ loạn nghĩa chẳng từ quyết định giúp nguyện giúp giả thành hầu gái của Cố Diễn được toại nguyện.

Nhìn em họ mê muội ủng hộ, Cố Diễn có ý định về nhà hơi trễ một chút, kết quả lúc trở về không thấy Tô Thừa ở.

Đợi nửa ngày nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hướng phía cửa nhìn, một nam nhân lái xe đưa Tô Thừa trở về.

Cố Diễn cảm thấy hắn tức muốn chết rồi. Giờ phút này hoàn toàn quên mất giáo huấn ân cần của em họ, chỉ muốn đem Tô Thừa xách về thao một phen.

Tô Thừa vừa mới chuẩn bị bật đèn, liền thấy ánh mắt u oán thâm trầm của Cố Diễn nhìn mình, “Nhìn… Cố Diễn, anh sao không bật đèn lên?”

Cố Diễn không trả lời, cắn môi, “Người đưa em về là ai?”

Tô Thừa bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Hả, đó là trợ giáo đạo sư. Vừa vặn tiện đường mà thôi.”


Cố Diễn không cảm thấy buông được. Tô Thừa liền giải thích “Anh đừng lo lắng, hắn có bạn trai.”

Cố Diễn càng lo lắng hơn, thì ra cũng là cong.

“Em sau này không thể cùng hắn cùng nhau về.”

Tô Thừa kinh ngạc, hơi khó xử, “Nhưng là, em hai ngày nay ở trường có chút việc ở lại trễ, buổi tối cũng không dễ gọi xe về.”

Cố Diễn cắn răng, “Anh đi đón em.” Hắn lo lắng, xong quên chuyện Tô Thừa cũng có moto của mình.

Tô Thừa: “Nhưng ;à, anh gần đây công ty cũng bận, trở về đều muộn sao?”

Cố Diễn hàm răng trắng muốn cắn nát, “Anh sẽ sớm làm xong việc rồi đi tìm em, nói chung không cho phép em đi nhờ xe người khác về.”

Tô Thừa vô cùng thức thời gật đầu.

Đạt được mục đích! Hu ra!

Nội tâm Tô Thừa lộ ra tươi cười được như ý.

Biết được việc này em họ chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Anh không thể bỏ rơi cậu ấy vài ngày sao? Anh sao có thể đem người quản đến phục tùng? Sao đạt thành mục đích?”

Cố Diễn mặc tạp dề hoa nhỏ, một bên nói điện thoại một bên hài lòng làm buổi sáng cho Tô Thừa yêu dấu, “Anh đã nghĩ thông suốt, cậu ấy không mặc anh cũng có thể mặc. Không bỏ rơi được, thời gian ở chung có bao nhiêu quý giá không phải tiểu cô nương độc thân như em có thể hiểu được.”

Biểu muội cẩu độc thân: “…Anh là đồ gà ác!” Đồng đội tốt nói phản liền phản.

Cố Diễn nhún nhún vai, không quan tâm cúp điện thoại, vô cùng vui vẻ đổ sữa bò vào trong ly cho tình nhân, ngọt ngào nghĩ, tối hôm qua khiến Thừa Thừa quá mệt mỏi, bữa sáng ngày hôm nay phải làm cho em ấy ăn nhiều một chút mới được.

Từng ngày trôi qua, trong cuộc sống vấn đề nhỏ cũng phải từng chút giải quyết. Dù sao ngày vẫn còn dài…

~~~HOÀN~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận