Ba sân được thông nhau, hai người bàn luận sẽ làm một cái phòng ngủ ở viện tử Lan Thương trước giờ đang ở, trong viện tử của Thanh Phong thì làm một chỗ để sách.
Lan Thương tự mình vẽ một số phác thảo, đem những gì hắn nghĩ vẽ vào, nói cho cùng đây mới là ngôi nhà thật sự của Thanh Phong và hắn.
Hắn vẽ phác thảo, tìm thợ giỏi, lập tức chuẩn bị khởi công.
Thanh Phong đặc biệt dành cả một ngày để thu dọn kệ sách của Lan Thương, nàng ước tính với nhiều sách như vậy, muốn dọn dẹp cũng mất gần hai ngày.
Nàng lấy một cây thang, nhớ Tuyết Diên đỡ một đầu, tự mình vắt váy sang bên hông, leo lên thang.
Thanh thân lâu như vậy, Thanh Phong chưa bao giờ nhìn kỹ kệ sách của Lan Thương.
Số sách trong phòng này không kém cạnh gì so với số sách ở Tống phủ, Lan Thương đúng thật là không thể bỏ được sách.
Thanh Phong không phải cố ý.
Có một cái hộp nhỏ đặt ở đó, Thanh Phong có tâm đi dọn dẹp số sách ở bên cạnh trước, không ngờ lúc lấy mấy quyển sách xuống, một tầng sách chuyển động, hộp nhỏ cũng lay động theo, sau đó "đương" một tiếng rơi xuống đất, đồ vật bên trong vương vãi khắp sàn.
Tuyết Diên hô lên: "Ai da, may mà tiểu nhân mạng lớn, bằng không lần này rơi xuống đầu, đầu không chừng sẽ nở hoa mất!"
Thanh Phong cười vì nàng ta khoa trương, leo xuống cây thang nói với nàng ta: "Bụi nhiều quá, đi lấy chút nước ấm lau đi!"
Tuyết Diên tuân lệnh ra ngoài, Thanh Phong cúi người xuống nhặt mất thư đó, xem qua không phải là đồ vật hiếm lạ gì, là rất nhiều thư.
Đã là thư thì không nên nhìn lén, Thanh Phong nhanh chóng bỏ chúng vào hộp, lại thấy mất trái lộ ra, hình như là của Hồi Xuân? Thanh Phong biết Hồi Xuân, mùa đông năm kia đã từng cùng Hồi Xuân ở kinh thành kết tình nghĩa.
Vì thế nàng chậm rãi mở thư ra, bên trong bức thư viết cái gì?"
Hồi Xuân, kinh thành cách Vô Diêm trấn xa mấy ngàn dặm, lòng ta cũng vượt mấy ngàn dặm, chưa từng dừng lại.
Hồi Xuân, thế gian vạn vật khi biết được nàng và Mục tướng quân yêu nhau mất hết cả sắc màu.
Trái tim ta cũng không còn nơi nào để đi...
Hồi Xuân, mọi mong cầu và hy vọng đều là nàng, nhưng trong lòng nàng chỉ có mình hắn...
Đây là cái gì? Tay Thanh Phong như bị thiêu đốt, ném thư vào trong hộp, không hiểu sao, câu nói gả cho một người trong lòng không hề có ngươi của Triệu Việt Khê lại không ngừng xuất hiện trong đầu nàng.
Thanh Phong ôm đầu không nói lời nào, hơn một năm lúc xa lúc gần chợt hóa xa xôi, khi đó trong lòng trở nên buồn bực tự hỏi vì sao hắn phải cưới nàng? Lúc này tất thảy đều có đáp án rồi, hắn không cưới được Hồi Xuân, vậy thì cưới ai cũng được.
Hắn cưới, nhưng không thể toàn tâm toàn ý, cứ để mặc cho hai người cách xa như vậy, nhạt nhẽo, lúc cảm thấy trong lòng áy náy thì đi làm một ít việc, thí dụ như đối xử với nàng tốt hơn một chút...
Thanh Phong đem những bức thư đó toàn bộ bỏ vào hộp, bước lên cây thang thật cẩn thận rồi trả về chỗ cũ.
Chiếc hộp ấy là toàn bộ nhiệt tình và nồng cháy của Lan Thương, Thanh Phong không dám động vào, cũng chẳng muốn động vào.
Thanh Phong không khóc.
Nàng nghĩ rằng mình sẽ khóc, đưa tay sờ lên mặt, hoàn toàn khô mát.
Tuyết Diên bưng một chậu nước tiến vào, miệng lải nhải: "Cảnh thúc lo lắng tiểu thư bị lạnh, một hai bảo phải đem nước nóng chút.
Lau ở đâu trước?"
"Không lau nữa." Thanh Phong nhìn Tuyết Diên cười cười: "Chúng ta đến cửa hàng đi, cửa hàng không thể tách khỏi người."
"A? Không phải người nói hôm nay không đến cửa hàng, muốn thu dọn nơi này, bằng không ngày mai thợ không thể làm được sao?"
"Ngày mai thợ sẽ không tới.
Đi thôi!" Đôi mắt Thanh Phong thoáng nhìn cái hộp nhỏ trên kệ sách, xoay người ra ngoài.
Tuyết Diên đi theo phía sau không hiểu gì cả: "Là cô gia..."
"Đừng gọi cô gia, không dễ nghe.
Về sau gọi là Âu Dương đại nhân." Thanh Phong cười nói với Tuyết Diên, nhưng nụ cười đó, không hiểu sao lại vô cùng mờ mịt, tựa như mây bay ngang qua kinh thành lúc này, nhẹ bẫng, không có gốc rễ, không thể nắm bắt, trong nháy mắt bay vào hư không.
Tuyết Diên đi theo sau nàng, có chút sửng sờ.
Trái tim Thanh Phong không thể nói có đau hay không, chỉ là cảm thấy có chút khó thở.
Nàng ngồi ở Phàm Trần thư viện cả ngày, đem quá khứ của nàng cùng Lan Thương suy nghĩ một lần, nàng thậm chí muốn đem những bức thư đó ném trước mặt hắn, hỏi hắn cho thật rõ ràng, nhưng Thanh Phong còn chưa kịp làm khó dễ thì đã hành quân lặng lẽ.
Nữ nhân đó là Hồi Xuân! Hồi Xuân rất tốt!
Nếu nàng hỏi hắn, đơn giản chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, giữa hai người chỉ sợ thể diện cũng không còn.
Tay cầm bút của nàng không ngừng run rẩy, lần cuối cùng nàng khổ sở như vậy là khi nào? À đúng rồi, là ngày mẫu thân nàng qua đời, Thanh Phong cảm thấy trên đời này tất cả đều sụp đổ, một mình ở một góc, cực kỳ cô độc.
Đến chiều tối, Lan Thương hạ chức trở về nhà, thấy thư phòng của mình vẫn còn chưa dọn, Cảnh thúc nói Thanh Phong đã đến thư viện rồi.
Hắn "ồ" một tiếng rồi đi đến thư viện, lo Thanh Phong gặp phải chuyện bận bịu gì đó.
Hôm nay thư viện đóng cửa sớm, bên trong im ắng một mảnh.
Lan Thương đi vào thì thấy Thanh Phong đang khắc một cây bồ đề nghìn mắt nhẵn nhui, dùng dao khắc một vị Phật đang mỉm cười.
Hắn đứng đó quan sát một lúc, song Thanh Phong lại không để ý.
Mỉm cười, hắn kéo ghế ngồi trước mặt nàng, nhìn nàng đang tập trung làm việc.
Qua không biết bao lâu, Thanh Phong khắc xong cuối cùng cũng buông xuống.
Nàng giương mắt nhìn Lan Thương, một cái liếc mắt không nóng không lạnh, không xa không gần lại gãi đúng chỗ ngứa, tựa như trở lại lúc bạn đầu bọn họ gặp nhau ở một cái ngõ nhỏ tối mịt, ngày đó hắn còn gọi nàng là tam tiểu thư.
"Ngài tới lúc nào?"
"Được một lúc rồi." Hắn cầm lấy món đồ đó cần thận xem.
Hôm nay gương mặt của Phật thoạt nhìn đang cười, nhưng đuôi mày khóe mắt lại có chút ưu tư.
"Ngồi nhìn nàng hồi lâu, nàng quá nhập tâm, cảm giác thứ trên tay nàng còn quan trọng hơn ta rất nhiều."
Thanh Phong chỉ cười nhìn hắn, không đáp lời.
Lan Thương hoảng hốt một lúc, trực giác mách bảo nàng hôm nay không được ổn, nhưng không biết tại sao lại không ổn.
"Ta vừa về nhà trước, nhìn thấy số sách của ta vẫn còn ở đó, chưa hề động vào.
Nàng muốn thợ hoãn mấy ngày sau mới đến sao?"
Thanh Phong lắc lắc đầu: "Thợ không cần tới nữa."
"?" Lan Thương cứng đờ nhìn nàng, muốn xem lời của nàng là thật hay giả, nhưng Thanh Phong cũng không phải đùa giỡn.
"Hôm nay suy nghĩ hồi lâu, ta cảm thấy trước mắt việc đả thông ba cái sân quá mức vội vàng.
Chúng ta thành thân vôi, nhiều chuyện vẫn còn chưa nghĩ kĩ.
Nếu giờ phút này đả thông sần, một ngày nào đó ngay cả đường lui cũng không có."
"Nàng muốn có đường lui để làm gì?" Lan Thương bị Thanh Phong chọc cười thành tiếng, đôi mắt mang ý cười nhìn nàng.
Ý cười đó trong mắt Thanh Phong lại trở thành trào phúng, nàng đứng dậy vén tóc ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Đường lui mà ta muốn đó là hòa ly với Âu Dương đại nhân."
Hai chữ "hòa ly" từ trong miệng nàng nói ra giống như một vò rượu lâu năm, bỏ vào miệng tuy dịu nhẹ mà cay độc, khiến đầu óc người ta choáng váng.
Lan Thương nhắm lại mắt rồi nhìn Thanh Phong: "Thanh Phong, ta muốn biết nàng ở cùng ta thực sự chỉ là vui đùa thôi sao?"
Thanh Phong quyết liệt: "Đúng."
"Sáng sớm khi ra ngoài vẫn còn tốt đẹp."
"Trước giờ đều không tốt đẹp, là ta hôm nay đã nghĩ thông suốt, ta và ngài thành thân thật hấp tấp.
Ngày tháng không mặn không nhạt vô kinh vô hỉ, thật...!không giống một ngày.
Nói cho cùng, là ngài và ta đều đã chọn sai người."
...
Ngài và ta đều đã chọn sai người, những lời này cũng thật là tàn nhẫ.
Lan Thương gật gật đầu: "Nàng nói rất đúng."
Hắn quay đầu rời đi.
Hắn không phải người nhiều lời, sau khi thành thân, hắn đem tất cả những gì mình có thể đều cho nàng, thật cẩn thận nhưng không dám chậm trễ sợ nàng khổ sở, kết quả là đổi lấy một câu không mặt không nhạt vô kinh vô hỉ, nàng như nói thẳng rằng hắn vô tình, chuyện phòng the không hề thú vị, như nói thẳng rằng ngày ấy là hắn ép nàng giao đóa hoa kia cho hắn, như nói thẳng ràng nàng hối hận khi đã chọn hắn.
Hắn quay đầu đi rồi, như trút được gánh nàng, không nói một lời lưu luyết, Thanh Phong còn nghĩ hắn sẽ hỏi thêm vài câu, sẽ giả vờ giữ nàng lại, sẽ đem những ngày tháng sau khi thành thân để xoa dịu nàng, Thanh Phong thậm chí từng hy vọng xa với rằng hắn có thể mở lòng nói với nàng: Ta và nàng, tương lai còn dài.
Nhưng hắn không nói một lời nào, cứ như vậy mà đi, Thanh Phong bị hắn vứt lẻ loi ở đó, không đáng để nói một lời.
Thanh Phong thậm chí còn muốn nhấc chân đuổi theo hắn, mình có ở trong lòng hắn không có gì quan trọng, trong lòng mình có hắn là tốt rồi! Nhưng Thanh Phong nhớ tới mẫu thân, bà ấy chính là vì như vậy mà chết, bởi vì cũng gả cho một người trong lòng không hề có bà.
Nước mắt đột nhiên rơi xuống, làm ướt cả một mảng áo.
Nàng dùng tay áo che mặt mình lại, muốn ngừng khóc, nhưng nhận ra tất thảy đều tốn công vô ích.
Cõi lòng tan nát thành từng mảnh từng mảnh, không thể hàn gắn lại được nữa.
Lan Thương rời khỏi Phàm Trần thư viện đi thẳng vào phủ của mình, Tĩnh Niệm theo sau hắn hỏi một câu: "Phu nhân ngài đâu?"
"Đừng gọi là phu nhân nữa, hãy gọi là tam tiểu thư." Lan Thương nhắc nhở Tĩnh Niệm: "Sau này phu nhân của ngươi sẽ không còn nữa, chỉ còn là tam tiểu thư mà thôi."
Tĩnh Niệm bị lời nói của Lan Thương làm cho sửng sốt, cậu ta tuy tuổi tác còn nhỏ, song cũng hiểu được chút ít, phu nhân và đại nhân đang giận nhau.
Cậu ta không để trong lòng, nghĩ thầm ngài lúc này tuy trông có vẻ lợi hại, đợi đến khi phu nhân hồi phủ, ngài còn không muốn theo vào sao?
Lan Thương lại không như cậu ta nghĩ, hắn trở lại chỗ của Thanh Phong, lập tức thu dọn quần áo của mình rồi dọn về tiểu viện.
Tiểu Thất đứng một bên nhìn mà ngây ngẩn cả người, nhỏ giọng hỏi Tĩnh Niêm: "Tiểu thư với cô gia giận nhau sao?"
Lan Thương cảm thấy hai chữ "cô gia" nghe thật chói tai, ngồi dậy nói với hắn ta: "Bắt đầu từ hôm nay, cô gia không còn nữa."
Câu nói đó dừng ở trong tai Thanh Phong đang đứng ngoài cửa, chút hối hận sỉnh ra khi nàng đi đường trong nháy mắt tan thành mây khói.
Nàng lui về phía sau chừa một đường cho Lan Thương qua, đôi mắt nhìn về nơi khác.
Lan Thương đi ngang qua nàng, nhìn thấy vẻ mặt quyết tuyệt của nàng, trái tim đau nhói.
Bước chân lại nhanh vài phần, như chạy trốn lại như rời khỏi nàng!
Đây đúng là chuyện lớn.
Tiểu Thất định đuổi theo, lại thấy Tuyết Diên chớp mắt, vì thể đành phải dừng chân.
Thanh Phong bước vào, xoay người đóng cửa lại: "Ta mệt rồi, đi ngủ một lát."
Ánh trăng vô tận, Thanh Phong nằm ở trên giường, cái gối của Lan Thương vẫn còn, nhưng người lại không ở nơi này.
Thanh Phong tiến đến úp mặt vào gối của hắn, ở đó có mùi hương của hắn.
Lan Thương sạch sẽ, trên người không có mùi hôi, đồ hắn dùng cũng rất sảng khoái.
Hắn hiếm khi mua đồ, nói là dù gì cũng sẽ quay lại.
Không phải dù gì cũng sẽ quay lại sao? Vậy mà nói đi là đi.
Thanh Phong nghĩ thông suốt, bản thân sao lại phải mong chờ hắn hồi tâm chuyển ý? Hắn sẽ không, mình cũng sẽ không.
Nàng lau nước mắt trên mặt, đắp chăn, ngủ.
Nàng ngủ, Lan Thương lại thức.
Tống Thanh Phong quả nhiên là Tống Thanh Phong, nàng vì cùng đường mới gả cho hắn, mà nay lại hối hận, lúc hòa ly một câu trách hắn mắng hắn cũng không có, hận không thể cầm dao đâm vào trái tim ngươi, thật tàn nhẫn.
Ở trong lòng hắn, từ lúc Thanh Phong nói ra những lời này đã không còn là thê tử của hắn nữa.
Âu Dương Lan Thương cũng cần mặt mũi, muốn hắn nghe xong những lời này sau đó lại quay đầu lại, trăm triệu lần cũng không thể.
Nhưng nếu nàng không gối cánh tay hắn sẽ ngủ không được, ngày mai sẽ lại đau đầu.
Nghĩ như vậy hắn liền đứng lên định tới tìm nàng, lại nhớ tới lúc nàng nói nàng và hắn không mặn không nhạt vô kinh vô hỉ, đi được nửa bước lại quay trở về.
Đêm đó Lan Thương dọn ra ngoài, Cảnh Kha liền biết được tin.
Nhớ tới lúc này Thanh Phong có lẽ đang khóc, tâm trạng vui vẻ của hắn ta lập tức trầm xuống, rượu Hoa Điêu trong miệng cũng nhạt nhẽo vài phần.
Hắn ta đứng dậy tìm Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt đang thử một bộ y phục mới, thấy Cảm Kha tiến vào liền ném xiêm y sang một bên, giả vờ mắng hắn: "Ngài đi ra ngoài!"
"Đi đâu?"
"Đi đâu thì đi!" Thư Nguyệt bị hậu viện của hắn làm phiền cả ngày thở không nổi, hôm nay vất vả lắm mới nhàn rỗi một ngày, vậy mà ôn thần này lại tới nữa.
Nàng đang mắng chợt nhìn thấy đáy mắt sầu tư của hắn, đành nhịn lại, từ trên bàn lấy ra một quyển sách mỏng đưa cho hắn: "Này, ngài nhìn một cái xem, đây là ghi lại nguyệt sự của bọn muội muội trong hậu viện, ngài có thể đến chỗ người này người kia, ta tuổi già sắc phai, hầu hạ không nổi."
Cảnh Kha nghe nàng ta nói như việc, phun cả trà trong miệng: "Sao lại phải cần nàng giúp? Nào giờ không phải ta tự mình làm sao? Cần nàng làm cái gì?"
"..."
Cảnh Kha thu lại vẻ mặt, an ủi nàng ta: "Nàng cũng đừng vội, chờ Tống Thanh Phong hòa ly, ta sẽ cưới nàng ấy vào, có lẽ sẽ không cần đến nàng nữa."
"Nhà người ta đang tốt đẹp, sao phải hòa li?"
Cảnh Kha giữ kín như bưng, cười: "Chờ xem~" rồi nhéo nhéo mặt Thư Nguyệt, quay đầu rời đi..