Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt


Cuối năm đến gần, Vương phủ càng nhiều chuyện phức tạp, Thư Nguyệt thập phần mệt mỏi.

Sau khi đọc xong hết các báo cáo mới được dựa lên giường nhắm mắt dưỡng thần.
"Vương phi." Tiểu nha đầu ở một bên nhẹ nhàng gọi nàng ta.
"Hả?"
"Người đã về rồi!"
"Cho vào đi."
Nha đầu đi ra ngoài mang theo một người trong, người nọ đứng trước mặt Thư Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Đại Hoàng tử hôm nay gặp Triệu Việt Khê tổng cộng ba lần, lần gặp thứ ba có cho nàng ta một gói thuốc.

Tiểu nhân tìm chỗ để nhìn ra, là mê dược."
"Ừm." Thư Nguyệt không biết rốt cuộc bọn họ đang định buôn bán cái gì, hỏi thêm một câu: "Triệu Việt Khê gần đây nhất đang làm gì?"
"Cũng chưa làm gì cả, chỉ phái người đưa cho Âu Dương đại nhân một phong thư."
"Được rồi.

Ngươi ra ngoài đi."
Sau khi bảo hạ nhân ra ngoài, Thư Nguyệt tiếp tục nhắm mắt lại, càng suy nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

Cảnh Kha đưa Triệu Việt Khê mê dược để làm gì? Triệu Việt Khê viết thư cho Âu Dương Lan Thương làm cái gì? Trường hợp khả quan nhất, có lẽ là hai người họ chỉ trợ hứng cho nhau; trong trường hợp xấu nhất, có lẽ bọn họ muốn làm hại Âu Dương Lan Thương.
Thư Nguyệt nhớ tới bộ dạng của Thanh Phong ở Phàm Trần thư viện, nàng chuyên tâm cầm dao khắc, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt nàng, năm tháng trôi qua tĩnh lặng.

Một nữ tử như vậy, nếu rơi vào tay Cảnh Kha, nhiều ít cũng khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng Cảnh Kha là phụ thân của Tinh nhi, là người để Tinh nhi dựa vào, Thư Nguyệt không muốn hắn ta lại tiếp tục đi xa hơn trên con đường không lối thoát này.
Lần đầu tiên nàng ta cảm thấy thật khó xử.


Tới sau giờ ngọ, nàng bảo tiểu bếp chuẩn bị sớm rượu ngon và đồ ăn, ngồi ở trước bàn chờ Cảnh Kha.

Cảnh Kha đạp tuyết trở về, vào cửa phủi phủi tuyết ở bả vai.
"Phụ hoàng nói cung yến năm nay nàng và mẫu hậu sẽ cùng nhau thu xếp, đã có người trong cung truyền lời chưa?" Cảnh Kha nhìn Thư Nguyệt, lúc này nàng đang rót rượu cho hắn, ngón tay non mịn nắm lấy bầu rượu, cười nhìn hắn, quả nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Hoàng hậu.
"Mẫu hậu đã phái người tới rồi, ngày mai thiếp sẽ tiến cung để thương nghị với bà ấy."
"Nàng có biết điều này mang ý nghĩa gì không?" Cảnh Kha hỏi nàng.
Thư Nguyệt lắc đầu, nhưng thật sự nàng cái gì cũng hiểu.
Cảnh Kha cười cười, nhấp một ngụm rượu: "Vừa mới vào cửa đã thấy nàng ngồi ở đó, cảm thấy mỹ diễm không gì sánh được.

Vương phủ nay được thanh tịnh, Vương phi có thấy tự tại không?"
"Cực kỳ tự tại."
"Nếu có thêm một người thì sao?"
"Thí dụ như?"
"Tống Thanh Phong."
"Vương gia cả ngày hôm nay bận rộn, vậy mà còn có tâm tư nhớ đến Tống Thanh Phong, thật sự là đối với Tống Thanh Phong tình thâm vô cùng."
"Ôm ngọn cỏ đánh con thỏ mà thôi." Cảnh Kha cười thầm.
Thư Nguyệt nhìn hắn, dã tâm trên mặt hiện rõ như ban ngày.

Trước đó không cảm thấy có cái gì, mà giờ nhớ tới, nếu hắn làm hoàng đế, chỉ sợ những người từng đắc tội với hắn trước đây hắn đều sẽ trả thù từng chút một.

Nói cho cùng, hắn không có lòng khoan dung với người khác.
Thư Nguyệt rót thêm rượu cho hắn, tay đặt lên trên mu bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve: "Vừa nhìn đã thấy Tết sắp đến rồi, nhà ta đã chịu nhiều khổ rồi, bây giờ phải ngọt ngào một chút.

Ngày mai thiếp sẽ tiến cung phụ giúp mẫu hậu nhiều hơn.

Trước giờ mẫu hậu cũng thật đáng thương, phụ hoàng cứ một lòng chạy ra ngoài cung, mẫu hậu một mình cô độc cực kỳ.


Ngài nói xem, thêm vài năm nữa, có khi nào thiếp cũng sẽ giống như mẫu hậu không?"
Cảnh Kha nghe nàng nói như vậy, xì một tiếng bật cười: "Lo được lo mất."
Hai người đang trò chuyện như một đôi phu phụ bình thường.

Cảnh Kha đã thay đổi.

Trước đây hắn không bênh vực Thư Nguyệt, nhưng bây giờ lại chủ động nói chuyện quan trọng với Thư Nguyệt.

Trước đây hắn không bao giờ làm những việc trong bóng tối, mà giờ đây lại không từ thủ đoạn nào.
Bọn họ đều đã uống chút rượu, Cảnh Kha và Thư Nguyệt khó xử một hồi lâu, có chút chịu không nổi.

Thừa dịp men say, Thư Nguyệt làm xong việc.

Trong lòng Thư Nguyệt vẫn còn cất giấu tâm sự, song vẫn chưa thể nói ra.
Cảnh Kha xong việc thì ngủ ngay, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ.

Lúc hắn ngủ thật giống một công tử cao quý thực thụ, rất đoan chính, khi tỉnh lại không không có tà khí.

Cảnh Kha có lẽ còn có thể cứu chữa, Thư Nguyệt ít nhiều vẫn còn hy vọng xa với, người làm đế vương, không thể để hoa mắt ù tai.
Nhưng đêm trước ba mươi một ngày, Cảnh Kha đã xảy ra chuyện.
Lúc hắn ở khách điếm đã cùng với Triệu Việt Khê tằng tịu với nhau, bị Thừa tướng bắt ngay tại trận.

Thời điểm Thư Nguyệt đến, Cảnh Kha đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên ghê, Triệu Việt Khê ngồi ở một bên nước mắt còn treo trên mặt, vô cùng xấu hổ.
"Đây là?" Thư Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Cảnh Kha: "Trước đây không phải ngài từng nói Việt Khê tiểu thư là trăng sáng trên trời cao, phàm nhân như ngài không với tới được hay sao?" Nói xong, nàng nhìn Cảnh Kha không chớp mắt.

"Đêm qua trăng sáng trên trời cao truyền tin cho bổn vương, nói có chuyện quan trọng muốn thương nghị với bổn vương ở chỗ này, ai ngờ nàng ta lại hạ dược với bổn vương." Cảnh Kha nhìn về phía Triệu Việt Khê, giữa bọn họ có một bí mật không thể cho ai biết.

Triệu Việt Khê rưng rưng lắc đầu: "Không phải, là đại Hoàng tử nhờ người truyền tin cho tiểu nữ, tiểu nữ đồng ý lời mời nên mới đến...!Ai ngờ! Ai ngờ! Ai ngờ tiểu nữ vừa mới vào cửa, đại Hoàng tử liền...!Ô ô..." Triệu Việt Khê khóc thành tiếng, tuy rằng khi biết Cảnh Kha sẽ được lập làm Thái tử có chút tâm tư muốn vào Vương phủ của hắn, nhưng nội tâm của nàng ta vẫn chỉ vừa ý mỗi Âu Dương Lan Thương.
"Chuyện này..." Thư Nguyệt nhìn Cảnh Kha rồi lại nhìn Thừa tướng, cảm thấy khó xử, qua một lúc lâu rốt cuộc cũng mở miệng, nói với Thừa tướng: "Thừa tướng, ta biết lời này ta không nên nói, nhưng mọi chuyện trước mắt đã thành ra như vậy, không biết Thừa tướng có nguyện ý nghe ta một câu không?"
"Xin mời Vương phi."
Thư Nguyệt quét mắt sang Cảnh Kha, sau đó chậm rãi nói: "Đã thành ra như vậy, trên đời này không có bức tường nào có thể cản lại được, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đối với Việt Khê tiểu thư và đối với đại Hoàng tử đều không tốt.

Ngài cũng biết là, đại Hoàng tử ngài ấy...!Cái này là mấu chốt, chúng ta đều nên biến việc lớn thành việc nhỏ.

Trong phủ chúng ta, trước đó vài ngày đã đưa người đi hết, nay chỉ còn mỗi một mình ta, nếu Việt Khê tiểu thư vào phủ sẽ không phải chịu ủy khuất.

Ngài thấy sao?"
Thừa tướng vừa định mở miệng, Triệu Việt Khê ở một bên đã la lên: "Ta không làm tiếp thiếp!"
Ánh mắt sắc bén của Cảnh Kha đảo qua, Triệu Việt Khê lập tức im bặt.
Thư Nguyệt cười cười: "Đâu ai nguyện ý làm tiểu thiếp đâu! Việt Khê tiểu thư chúng ta tài tình trác tuyệt, dung mạo lại như tiên, làm tiểu thiếp cũng thật đáng tiếc.

Nhưng hôn sự của ta và đại Hoàng tử là do phụ hoàng định, là do phụ hoàng một tay xử lý, trước mắt nếu ta quang minh chính đại rời khỏi phủ, chỉ sợ cuối cùng, tất cả mọi người chúng ta đều gà bay trứng vỡ, như công dã tràng.

Nếu như ngươi tin ta, hôm nay ta đem lời nói nói ở đây, ngươi vào phủ, mọi công việc lớn nhỏ trong phủ đều do ngươi quản, ta sẽ an phận." Thư Nguyệt dứt lời, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi chìa khóa đặt lên bàn: "Đây là chìa khóa của tư khố ở tất cả viện tử mà Vương phủ sở hữu, hôm nay ngươi có thể cầm đi."
Thừa tướng nhìn những cái đó rồi lại nhìn Triệu Việt Khê, ông ta không có hứng thú với vàng bạc châu báu, nhưng đối với quyền lợi lại vô cùng si mê.

Mà nay Hoàng Thượng đã có ý định lập Cảnh Kha làm Thái tử, một ngày náo đó kho Cảnh Kha làm Hoàng Thượng, Việt Khê ít nhất cũng là Quý phi...!Ông ta suy nghĩ thật lâu, vừa định mở miệng thì lại thấy Cảnh Kha trầm giong nói: "Ai cho nàng đem chìa khóa của Vương phủ giao cho người khác? Ai cho nàng chịu an phận? Triệu Việt Khê tính kế với bổn vương, bổn vương sẽ không cưới nàng ta!"
Triệu Việt Khê nghe hắn nói như vậy, khóc càng thêm thảm thiết, Thừa tướng thấy Cảnh Kha tính tình không phải giỡn chơi, vội nói: "Đại Hoàng tử bớt giận, việc này hạ quan trở về sẽ cùng tiểu nữ thương nghị, chỉ là hôm nay chuyện lớn như vậy, về tình về lý, mối hôn sự này..."
"Việc ở hậu trạch là do ta định đoạt, hôn sự này cứ định như vậy đi.

Chỉ có điều, chuyện hôm nay là đại Hoàng tử cùng Việt Khê tiểu thư ngươi tình ta nguyện, không thể lại nói những cái đó là do ai tính kê, nếu truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe, làm nhục đến danh tiết.

Ta đây sẽ lập tức trở về lệnh hạ nhân chuẩn bị lễ hỏi, ngày mai hạ triều, Thừa thướng và đại Hoàng tử hãy thương nghị việc này với phụ hoàng đi!" Thư Nguyệt nói xong thì xoa xoa trán, đúng lên: "Mệt mỏi mệt mỏi, nếu không có việc gì khác, ta về trước!" Nàng trách cứ trừng mắt nhìn Cảnh Kha rồi ra ngoài.
Cảnh Kha đứng dậy liếc nhìn Thừa tướng rồi lại liếc sang Triệu Việt Khê: "Muốn vào Vương phủ ta, trước hết hãy thu lại cái tính tình ngang ngược kia của ngươi đi!" Sau đó hắn ra ngoài, đuổi theo Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt dừng lại, cười khanh khách nhìn hắn: "Sao vậy? Chủ tử của ta."

Cảnh Kha nắm cằm nàng, lắc lư đầu nàng: "Không tức giận sao? Chuyện hôm nay, ta thật sự không biết.

Ta đối với Triệu Việt Khê không có loại tâm tư đó, nàng biết mà, nàng ta không lọt vào mắt của ta."
Thư Nguyệt bỏ tay hắn ra: "Vậy ai có thể lọt vào mắt ngài?"
"Nàng và Tống Thanh Phong."
"Thiếp đây thật vinh hạnh." Thư Nguyệt thở dài: "Thiếp không tức giận, vì tức giận vì loại sự việc này, nó không đáng.

Huống chi trong phủ chỉ có mỗi mình thiếp, không ai nói chuyện với thiếp, cách đây vài ngày mới nhận ra, đem bọn muội muội này đưa đi, ở trong phủ này đúng thật là không có ý nghĩa..."
"...!Việc hôm nay không biết bị ai tính kế, ngày nào đó nếu để ta điều tra ra, nhất định sẽ đem hắn ngũ mã phanh thây!" Cảnh Kha hung hăng nói, Thư Nguyệt cuống quýt chặn miệng hắn lại:"Lời này của ngài nhất định không được để phụ hoàng nghe thấy, nói cách khác, loại lời nói này về sau không được nói, cái gì mà ngũ mã phanh thây, đó là chuyện mà người làm sao!"
"Rồi rồi rồi, không nói nữa.

Chỉ nói với phu nhân thôi." Cảnh Kha nắm chặt tay nàng: "Hôm nay đa tạ nàng."
Thư Nguyệt liếc hắn một cái: "Sau này chúng không được chọc vào mấy món nợ phong lưu nữa!"
Đây là lần đầu tiên Thư Nguyệt tính kế với Cảnh Kha.

Lúc Cảnh Kha nói nếu tra ra là ai sẽ ngũ mã phanh thấy, trong lòng nàng thực sự run lên ba cái, dù sao cũng là phu thê với nhau.

Nàng cũng không biết vì sao mình lại dấn thân vào mớ hỗn độn này, thầm thề rằng sau này không được xen vào việc của người khác nữa.
*
Đêm ba mươi mới sáng sớm tuyết đã rơi, Thanh Phong nghe thấy tiếng vang ngoài cửa sổ, quấn chặt xiêm y ra cửa, nhìn thấy một con mèo con đang ở trên cửa sổ.

Là một còn mèo vừa mới được sinh ra không lâu, trên thân bọc một tầng lông tơ, móng vuốt nhỏ hồng hồng, đặt ở trên nền tuyết giống một đóa hoa mai.

Thanh Phong trong lòng thích thú, ôm nó về phòng, con mèo con đó cũng không sợ người lạ, đôi mắt nhỏ xíu nhìn một vòng quanh phòng, chậm chạp tiến đến mép giường, dùng sức nhảy lên, nhưng nó không đủ cao, móng vuốt mắc ở trên đêm, chậm rãi trượt xuống.
Thanh Phong cười ra tiếng: "Sao lại ngốc như vậy!" Nàng bế nó lên giường, đặt ở bên gối, con mèo nhỏ tìm một tư thế thoải mái, nằm ở đó ngủ.
Thanh Phong đang ôm mèo chơi đùa, chốc lát nghe thấy Tiểu Thất ở ngoài cửa nói: "Tiểu thư, Âu Dương đại nhân bị bệnh nặng.

Tĩnh Niệm ra ngoài bốc thuốc, nhưng hôm nay là ba mươi, các hiệu thuốc đều đóng cửa cả, hỏi chỗ này của chúng ta có thuốc trị đi tả, đau bụng và sốt không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận