Tống Vi bị hỏi đến nghẹn họng, qua hồi lâu mới đáp: "Thuận miệng lấy, cũng không có hàm nghĩa cụ thể gì." Bàn tay đặt trên vai Niệm Nguyệt nắm thật chặt.
Niệm Nguyệt "ừ" thật mạnh một tiếng: "Chủ tử chỉ tùy ý lấy nhưng lại dễ nghe như vậy, chủ tử thật là tài hoa hơn người."
"..." Tống Vi trước đây không nhận ra mình tốt như thế nào, sau khi thu nhận Niệm Nguyệt, cả ngày đều được nàng khen như vậy, dần dần cũng cảm thấy mình cũng tốt.
Đến nỗi rốt cuộc mình tốt ở chỗ nào, hắn cũng nói không rõ.
"Chủ tử lúc áy nói đến tháng Tư phải xuất chinh, lúc này tính tính, tháng Tư thực sự sắp đến rồi.
Chủ tử phải xuất chinh trong bao lâu?" Niệm Nguyệt chỉ cần nghĩ đến chuyện thân thể tốt đẹp này không ở bên cạnh mình nữa thì liền cảm thấy có chút khổ sở.
Nàng cảm thấy khẩu vị của mình từu ki thấy Tống Vi có chút gian xảo, giờ đây nhìn hai cái đùi nam nhân ở trên đất, cảm thấy cũng không đẹp bằng của chủ tử.
Ngươi xem chủ tử vừa đứng đó, một công tử trường thân ngọc lập, mặt mày tuấn tú hiền hòa, trên đời nơi nào có thể tìm được một người như vậy?
"Nói đến xuất chinh, ngắn thì mọt năm, lâu thì ba năm."
"Cái gì?" Niệm Nguyệt ngồi bật dậy, trừng mắt với Tống Vi! Muốn nàng dăm ba năm không dùng đến cái thân thể này hay sao! Nàng nóng lòng muốn chết, quên mất mình bây giờ là một thân cá trần chuồng, muôn vàn cảnh xuân lóa mắt, Tống Vi duỗi tay cầm lấy cảnh xuân: "Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, mạc sử kim tôn đối không nguyệt.
Nàng xem kim tôn ta có xứng với không nguyệt nàng không?"
"..." Niệm Nguyệt còn mơ hồ, nếu dăm ba năm thì phải làm thế nào? Dăm ba năm sau mình sẽ thành gái lỡ thì, đến lúc đó chỉ cần một mỹ nhân ở kinh thành cũng có thể tùy tiện câu chủ tử đi, còn chưa nói, nàng đã ngủ với hắn rồi, về sau còn có thể ngủ được với người khác sao?
Tống Vi không cho phép nàng phân tâm, cắn nhẹ nàng một cái, Niệm Nguyệt đau đớn, lúc này mới phản ứng lại.
Chủ tử nói rất đúng, sáng nay có rượu thì sáng nay say luôn đi!
Hai ngươi đang làm loạn, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Làm sao vậy?" Tống Vi đã trên dây, không còn cách nào khác, gõ cửa vào lúc này đúng là muốn mạng, khẩu khí không được tốt.
"Âu Dương đại nhân cầu kiến."
Tống Vi đầu gối lên vai Niệm Nguyệt, im lặng một lúc lâu rồi nói: "E rằng là đại sự, chờ ta vào rồi chiến tiếp!" Dứt lời, hắn đứng dậy mặc quần áo, đứng đó khác thường trong chốc lát rồi mới đi đến phòng khách.
Bây giờ mới hai ngày không gặp, Lan Thương đã gầy đi rất nhiều, đang ngồi đó trông rất cô đơn.
"Tối vậy rồi, Âu Dương đại nhân sao còn chưa ngủ?"
Lan Thương không nói lời nào, đưa một cái sổ con tới tay Tống Vi: "Tống tướng quân xem trước đi, sau khi ngươi xem xong thì ta sẽ đi cầu kiến Mục lão tướng quân."
Tống Vi mở sổ con ra thì liền lấy, không thể tin được, tố cáo Triệu Thừa tướng đương triều.
Ở Liêu Bắc có một gia đình giàu có, mỗi năm phải nộp rất nhiều cung lương cho triều đình, mấy năm nay mỗi khi đến mùa hạ, Giang Nam đều gặp họa, cung lương đã nộp rồi còn phải nộp thêm.
Gia đình giàu có chịu không nổi, tìm đường tra xét hồ sơ của triều đình, lúc này mới phát giác đã giao nhiều như vậy nhưng vẫn chưa hề vào quốc khố của triều đình.
Gia đình giàu có náo loạn lên, sau bị diệt môn.
Cáo trạng trước mắt là của nữ nhi tìm được đường sống trong chỗ chết của nhà này.
Tống Vi gấp sổ con lại, hỏi hắn: "Ngươi đã tra qua chưa?"
"Đã tra rồi.
Ta cũng gặp nàng ta rồi, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, lúc này đã đem giấu nàng ta đi rồi."
"Có truyền tin chưa?"
Lan Thương lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Đi, chúng ta cùng đi Mục phủ."
Hai người vội vàng ra cửa, thẳng tiến đến Mục phủ.
Mục lão tướng quân quyết đoán, mạnh mẽ, cứng rắn, vừa nhìn sổ con đã lập tức quyết nghị dẫn hai người bọn hắn diện thánh.
Lúc này Hoàng thượng không ở trong cung, đang ở trong một con ngõ nhỏ ở bờ sông Vĩnh An, ba người đi thẳng đến đó.
Trầm Bích mang thai nôn mửa rất hiều, Văn Hoa đế lo lắng cho nàng ta, vừa nhìn sổ con chỉ nhẹ nhàng nhả ra bốn chữ: "Điều tra nghiêm khắc, xử lý nghiêm minh."
Ba người nhìn nhau, điều tra nghiêm khắc, xử lý nghiêm minh tới mức độ nào? Ai sẽ làm? Mục lão tướng quân ho nhẹ mọt tiếng: "Lão thần hỏi nhiều một câu, Hoàng thượng sẽ chỉ định cho ai làm?"
Văn Hoa đế chỉ tay vào Lan Thương: "Âu Dương Lan Thương làm, lập tức điều tra."
"Tuân chỉ."
Ba người lãnh chỉ ra ngoài, lại suốt đêm tìm gặp nữ tử may mắn còn sống sót kia.
Gia đình bị diệt môn là Lục gia ở Liêu Bắc, Lục gia cơ nghiệp lớn, cũng là gia đình lập được công.
Nữ nhi của Lục gia kia là Lục Quân Dao, ưu tử vất vả đã lâu, bây giờ trông tiều tụy, song lại càng thêm vẻ nhu nhược động lòng người.
"Lục cô nương đừng sợ, đem đồ vật của ngươi đưa cho hai vị đại nhân xem đi!"
Lục Quân Dao gật gật đầu, từ một bên lấy ra một xấp giấy đưa cho Lan Thương, Lan Thương đưa cho Tống Vi và Mục lão tướng quân.
Chứng cứ này cần phải được xem xét kỹ lưỡng, nhưng như vậy hiển nhiên vẫn chưa đủ, cần phải phái người đến Liêu Bắc điều tra.
Lăn lộn đến hừng đồng, Mục lão tướng quân cử thêm một số người bảo vệ Lục Quân Dao rồi mới rời đi.
Tống Vi cùng Âu Dương Lan Thương hỏi Lục Quân Dao thêm một số chuyện rồi sau đó mới đứng dậy.
Lúc bước ra khỏi của, Lục Quân Dao mở miệng hỏi Lan Thương: "Âu Dương đại nhân cảm thấy, mối oan sâu này của Lục gia có rửa được hay không?"
Lan Thương không dám nhiều lời, chỉ đành nói: "Hoàng thượng hạ thánh chỉ muốn điều tra xử lý nghiêm khắc, ta không dám chậm trễ, chắc chắn tận lực điều tra."
Lục Quân Dao gật gật đầu, ngậm ngùi nước mắt: "Hôm đó bọn cướp nhảy vào Lục gia, nháy mắt máu chảy thành sông, phụ thân đem tiểu nữ giấu đi, dù vậy, tiểu nữ cũng đã bị thương.
Ở trong cái động tối, nghe thấy tiếng kêu khóc của người nhà, đến giờ vẫn không thoát được." Lúc Quân Dao đột nhiên quỳ xuống trước Lan Thương và Tống Vi: "Tiểu nữ khẩn cầu hai vị đại nhân, nhất định phải truy tra việc này đến cùng!"
Lan Thương cùng Tống Vi có chút động dung, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, là Thừa tướng đương trèo, dám phạm phải tội lỗi tày trời như thế, thực sự khiến người ta run rẩy.
Lan Thương tiến lên một bước, đỡ Lục Quân Dao đứng dậy: "Lục tiểu thư cứ yên tâm."
Lục Quân Dao long lanh nước mắt gật đầu: "Đa tạ ngài.
Đa tạ hai vị đại nhân."
Hai người đi trên đường, năm nay mùa xuân tới sớm, lúc này mới sáng sớm đã có dáng vẻ của đầu xuân.
Bây giờ Tống Vi mới rảnh rỗi hỏi Lan Thương: "Hai ngày không gặp, sao đã tiều tụy như vậy rồi?"
Lan Thương như nghẹn ở họng, qua hồi lâu mới mở miệng nói: "Tống tướng quân, ta mãi bứt rứt một chuyện.
Ta mất Thanh Phong rồi."
"?"
"Hai ngày trước mới biết được, Thanh Phong hòa ly với ta là bởi vì Hồi Xuân.
Mấy bức thư ở thư phòng lúc trước ta viết cho Hồi Xuâ, Thanh Phong vô tình đọc được."
Tống Vi nghe điểm đó, chỉ trỏ vào Lan Thương: "Ngươi, hồ đồ!" Trong lòng cũng có chút tức giận, vì thế lời nói không khỏi nặng nề: "Trước giờ ta không muốn hỏi, nhưng hôm nay ta hỏi ngươi, ngươi cùng tam muội muội thành thân, sao ngươi vẫn còn giữ thư của Hồi Xuân? Trong lòng ngươi không buông bỏ được Hồi Xuân, vậy thì sao phải cưới tam muội làm gì? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, để ngươi trong lòng nhớ một người, trong ngực ôm một người!" Nói xong lại cảm thấy đáng thương cho tam muội, khi đó hắn ta cho rằng Âu Dương Lan Thương ít nhiều cũng đã buông bỏ được Hồi Xuân được một chút, hơn nữa hắn thật sự xem mình là một phu quân, chính vì thế khi bọn họ thành thân hắn ta cũng không cản trở gì nhiều.
Nghĩ đến giờ đây tam muội phải chịu khổ, bản thân hắn ta cũng không thể thoái thác sai lầm của mình!
Tống Vi nói khiến Lan Thương không chỗ dung thân.
Hắn xua xua tay: "Đừng nói nữa, là ta không tốt.
Hai ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, lúc trước vì sao mình lại muốn cùng Thanh Phong thành thân.
Mặc kệ ngươi tin ta hay không, khi đó trong lòng ta đã có Thanh Phong, chỉ là bản thân chưa phát hiện ra." Nói đến đây, cảm giác khó chịu trong người hắn lại nổi lên, đôi mắt đỏ bừng: "Cũng may Thanh Phong đã buông bỏ rồi."
"Tam muội buông bỏ rồi, ngươi buông được chưa?"
Lan Thương lắc đầu, cười khổ.
"Ngươi đó, ai! Lúc trước trong lòng ngươi có Hồi Xuân cũng là bộ dạng thảm hai như thế này; bây giờ trong lòng ngươi có tam muội, vẫn là bộ dạng thảm hại như thế." Hắn ta chỉ vào người hắn, rồi xoay người rời đi.
Lời Tống Vi nói tuy sắc nhọn, nhưng lại là sự thật.
Hắn ta nói không sai, chính hắn chính xác từng bị phân tâm, chính xác thật thảm hại, chính xác đã không đủ kiên đinh.
Nhưng Thanh Phong không muốn quay về lối cũ nữa rồi.
Đúng vậy, Thanh Phong không muốn quay về lối cũ nữa rồi.
Lan Thương thất thểu trở về nhà, nằm trong căn phòng tràn ngập hình bóng Thanh Phong.
Hai năm sống chung với Thanh Phong chính là quang cảnh đẹp nhất trong đời hắn, hắn bảo vệ Thanh Phong tốt như vậy, nhưng vẫn đã cô phụ nàng.
Vất vả mấy ngày, hắn rơi vào hôn mê.
Giờ thì hay rồi, đi vào giấc mộng cũng chỉ toàn là Thanh Phong.
Là Thanh Phong ở dưới nuối, cùng hắn đào một thùng tuyết, đun tuyết pha trà cho hắn; là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, tim Thanh Phong đập mạnh không ngừng; là đêm động phòng hoa chúc, nàng nhìn bức họa của hắn mà rơi lệ...!Trong mộng đều là Thanh Phong, giấc mộng của Lan Thương thập phần ngọt ngào, khiến hắn không dám mở mắt.
Một giấc ngủ thắng đến sáng sớm hôm sau, ngoài cửa sổ đầu một con bồ câu thầm thì kêu, Tĩnh Niệm đang ở ngoài hành lang ngâm đọc sách, Cảnh thúc ở trong viện đánh quyền.
Là một nhân gian khác.
Lan Thương mở to mắt mặc xiêm y vào, bộ xiêm y đó là trước đây Thanh Phong tự mình làm, khiến các phụ tá cực kỳ hâm mộ.
Hắn rửa mặt chải đầu rồi mới đẩy cửa ra, Tĩnh Niệm buông sách, Cảnh thúc ngừng quyền, xoay người nhìn hắn, một thân phong hoa, giống như một người khác.
"Trong nhà còn đồ ăn không?" Lan Thương đã ngủ rất lâu, giờ bụng không có gì.
"Có cháo." Cảnh thúc nói với hắn.
Lan Thương lắc đầu: "Có cháo thôi thì chỉ sợ không đủ, phải ăn cái nào được chút.
Đi, chúng ta ra bờ sông Vĩnh An ăn sớm một chút."
"Đi ra ngoài ăn?" Tĩnh Niệm cho rằng mình nghe lầm, đại nhân luôn đối với thức ăn không có yêu cầu gì, lúc này đột nhiên nói muốn ra ngoài ăn, có chỗ nào không đúng thì phải?
Lan Thương cười gật đầu: "Đi thôi!"
Ba người ra khỏi tiểu viện, trùng hợp gặp được Thanh Phong mang theo Tuyết Diên cùng Tiểu Thất ra cửa.
Nàng hôm nay mặc một bộ y phục mới, màu vàng hoa mai mà nàng chưa từng mặc.
Da nàng vốn đã trắng, dưới màu sắc này càng lộ thêm vẻ hồng hào.
Tim Lan Thương nhảy nhảy, gật đầu với Thanh Phong.
"Tam tiểu thư đến thư viện sao?"
"Đúng vậy." Thanh Phong đáp hắn, lễ phép hỏi: "Âu Dương đại nhân đây là đi thượng chức sao?"
Lan Thương lắc đầu: "Đến bờ sông Vĩnh An ăn sớm một chút."
"?" Chuyện này khiến người ta có chút bất ngờ, Thanh Phong mắt nhìn Tĩnh Niệm, Tĩnh Niệm ở phía sau hắn gật đầu nhìn Thanh Phong.
Vẻ mặt nàng rơi vào trong mắt Lan Thương khiến hắn bật cười.
Trước giờ rốt cuộc mình có bao nhiêu kém cỏi mà chỉ có việc đi ra ngoài ăn sớm một chút đã khiến Thanh Phong bất ngờ như vậy.
Lan Thương vươn tay về phía trước: "Tam tiểu thư đi trước."
"Được." Thanh Phong khẽ gật đầu, đi lên phía trước.
Không biết sao, nàng cảm thấy phía sau có một đôi mắt đang dừng ở trên người mình, sống lưng thẳng tắp.
Nàng đột ngột dừng chân quay đầu lại nhìn hắn, tầm mắt hắn vẫn nhìn thẳng, chắc là ảo giác.
Đoàn người an an tĩnh tĩnh đến sống Vĩnh An, Lan Thương mang theo Tiểu Thất cùng Cảnh thúc đến tiệm bánh bao, xuyên qua cửa sổ nhìn Thanh Phong, váy áo nàng lấp lánh trên mặt băng chuyển sắc.
Cực kỳ xinh đẹp.
Thanh Phong như vậy, Lan Thương chưa từng nhìn thấy.
Bản thân của hắn, Lan Thương cũng muốn để cho Thanh Phong nhìn xem..