Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt


Tại Giang Nam trêu người này, một đám trẻ con đẩy Thanh Phong vào lòng ngực Lan Thương, Lan Thương theo bản năng giữ lấy bả vai gầy của nàn, sợi tóc xẹt qua mu bàn tay hắn, so với gió nhẹ ở Giang Nam càng động lòng người.

Lan Thương trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng khi nhìn ánh mặt mờ mịt của Thannh Phong, đôi tay giữ lấy bả vai nàng dùng sức giúp nàng đứng vững, cười nói: "Bọn nhỏ chơi đùa nên không để ý, cẩn thận chút."
Lực đạo Lan Thương vừa giữ lấy kia còn lưu trên đầu vai Thanh Phong, khiến nàng có chút thất thần.

Ống tay áo bị người kéo lại: "Có đói bụng không?"
Thanh Phong lúc này mới nhớ nàng ra ngoài là để dùng cơm, vì thế tiếp tục đi theo Lan Thương.

Quán mì kia ở trong ngõ nhỉ, a bà nấu mì hẳn đã lớn tuổi, bà ấy nhận ra Lan Thương, thấy hắn tới thì vô cùng vui vẻ: "Âu Dương đại nhân, năm nay lại tới sao?" Nói xong bà ấy lại nhìn sang Thanh phong, nử tử này giống như một làn gió mát thổi qua mặt, thật thoải mái, nghĩ đến chính là Thanh Phong phu nhân trong miệng Âu Dương đại nhân.
"Đến đêm hôm qua.

Ta muốn ăn mù Dương Xuân và bánh bao thịt cua của bà nên tới đây." Lan Thương kéo Thanh Phong ngồi ở một bên, chờ a bà bưng đến, bà ấy cười thoáng nhìn Thanh Phong, hỏi Lan Thương: "Đây là tam tiểu thư sao?"
Lan Thương gật gật đầu.
Vẻ mặt a bà đúng như những gì bà mong đợi, cười nói với Thanh Phong: "Âu Dương đại nhân trước đây tới ăn mỳ có nói món mỳ của tam tiểu thư phu nhân làm là thiên hạ đệ nhất."
Lan Thương không ngờ a bà sẽ nói ra lời đó, mặt đỏ lên, thậm chí đến đầu ngón tay còn ửng hồng.

Giang Nam này thật phiền lòng, Thanh Phong thầm nhủ một câu, hai má ửng đỏ, mắt nhìn ra ngoài ngõ nhỏ, nhiều ít có chút không được tự nhiên.
Lan Thương khụ một tiếng: "Mau nếm thử, chờ lát nữa sẽ nguội." Dứt lời, hắn đưa đũa cho Thanh Phong, vết hồng ở đầu ngón tay hắn đã rút đi, trên mặt vẫn còn thừa một ít.

Thanh Phong thấy hắn quẫn bách, song lại cảm thấy vô cùng sinh động.

Nàng cười cười gắp một đũa mỳ bỏ vào trong miệng, mùi vị thuần hậu và rất thơm, là hương vị Giang Nam.

Nàng muốn ngừng mà ngừng không được, sau khi ăn liên tiếp ba đũa liền dựng ngón cái lên trước mặt a bà: "Ăn ngon."
"Có ngon bằng mỳ của tam tiểu thư không?" A bà chọc nàng, Thanh Phong bị câu nói này làm đỏ cả mặt, cuống quýt cúi đầu ăn mỳ, không dám nhiều lợi, sợ a bà lại nói những lời khiến cả hai thẹn thùng.

Vất vả lắm mới dùng xong mỳ, nàng cùng a bà từ biệt, rồi sau đó cùng Lan Thương trở về.

"Đêm qua ta đến thì đã khuya, ta phải về ngủ bù một chút.

Khách điếm tam tiểu thư đang ở cực tốt, ta cũng có một gian ở đó.

Đợi ta ngủ dậy xong, lúc chiều tối sẽ dẫn các nàng ngồi thuyền có được không?" Phía trước có một đứa trẻ chạy tới, Lan Thương thuận tay ôm lấy eo Thanh Phong để tránh bị nó va phải, tay lại dừng một chút sau đó mới buông ra, dường như đang chiếm tiện nghi của Thanh Phong, nhưng sau khi hắn xem xét lại cẩn thận, cũng không phải như vậy.
Hai người trở về khách điếm, Tĩnh Niệm cùng Tuyết Diên đã ngồi trên ghế mây ở bờ sông phơi nắng, Tiểu Thất đi trấn trên mua thanh đoàn vẫn còn chưa về.

Hiện giờ đúng là thời tiết đẹp ở nhân gian, mũi dùng sức hít một chút có thể ngửi được hương hoa nhàn nhạt, Tĩnh Niệm dọn cho Thanh Phong một cái ghế mây, ba người ngồi ngay ngăn ở bờ sông phơi năng.

Phía sau là ngõ nhỏ vô tận, trước mắt là dòng sông Tô Châu uốn lượn gợn sóng xanh khiến người ta muốn họa một bức tranh.
Thanh Phong ngồi dậy đi vào trong phòng, đẩy cửa sổ ra, chuẩn bị thuốc màu, bắt đầu vẽ tranh.

Nàng rất nhập tâm, một hai canh giờ đã trôi qua, lúc giương mắt thì đã là hoàng hôn mặt trời lăn.

Lan Thương đứng ở trước cửa sổ vẫy tay với nàng: "Đi, đi ngồi thuyền, nghe Bình đàn, ngắm đèn lồng trên sông."
Thanh Phong vừa nghe lập tức hứng khởi, đều là những chuyện nàng muốn làm lúc lên đường, vội vàng thu dọn đồ vật, vén tà váy đằng đằng đằng chạy xuống lầu, quay đầu lại thì nhìn thấy trên thuyền có một bóng người đang bước xuống, phong trần mệt mỏi, nhìn thấy Thanh Phong thì lớn tiếng gọi nàng: "Tam tiểu thư, ta tìm nàng khó quá!"
"Tuân Cẩm!" Thanh Phong mi mắt cong cong chạy về phía hắn ta, nhìn thấy bạn tốt thì vẻ vui sướng hiện ra ngay giữa mày, không thể giấu được.

Lan Thương biết tiến không được, lui xuống thì vẫn hơn, chỉ đành đứng ở nơi đó nhìn hai người ôn chuyện.

"Sao ngài tới được đây?" Thanh Phong hỏi hắn ta.
"Không hiểu vì sao ta cảm thấy tam tiểu thư tới Giang Nam linh động hơn hẳn, hai bước vừa mới chạy kia thật uyển chuyển nhẹ nhàng." Tuân Cẩm chọc Thanh Phong hai câu, lúc này mới nói: "Lễ bộ tổ chức thi đình sớm, ta chợt nhớ tới lời đồng ý sẽ dẫn nàng đi Giang Nam, vì thế mới quay lại đây rồi sau đó mới về cố hương."
"Vậy ngài được cao trung không? Hai chữ "cao trung" kia ta tặng ngài có dùng được không?" Thanh Phong không muốn hai chữ đó vô ích, nghiêng đầu hỏi hắn.
"Chỉ được bảng nhãn, lãng phí chữ của nàng rồi."
"Bảng nhãn cũng rất tốt.!" Thanh Phong vội vàng nói: "Không lãng phí chữ của ta."
Tuân Cẩm nhìn mi mắt cong cong của nàng, cực kỳ vui vẻ, trái tim cũng bị nàng khẽ đánh động.


Hai người nói chuyện, hắn ta mới nhìn thấy Lan Thương đứng cách đó không xa, vội vàng khom người: "Xin thỉnh an Thừa tướng."
Lan Thương nhìn hắn ta gật gật đầu: "Chút nữa ta sẽ đi ngồi thuyền nghe Bình đàn và ngắm đèn lồng trên sông, cùng nhau đi không?" Trước khi hắn đến, hắn chỉ cảm thấy Giang Nam tài tử khiến tâm người hoảng loạn, đến giờ hắn mới nhận ra, kẻ khiến tâm người hoảng loạn không phải Giang Nam tài tử mà chính là Tuân Cẩm.

Một Tuân Cẩm quang mình lỗi lạc, một Tuân Cẩm tình chí thiện.
"Hôm nay không tiện, hạ quan vừa đên, lúc này có chút mỏi mệt, ngày mai lại cùng hai vị đồng du." Rồi sau đó hắn ta chuyển sang Thanh Phong: "Ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi chơi.

Ra khỏi thành đi chùa Hàn Sơn, ngắm hoa núi, nghe tiếng chuông, bái thần minh."
Thanh Phong gật đầu: "Ngài cũng ở chỗ này sao?"
"Khách điếm này không có phòng, ta ở cách đây không xa." Tuân Cẩm chỉ ngón tay về phía trước: "Đó, chính là cái nhà đó."
"Ừm ừm, được rồi, ngài nghỉ tạm trước đi." Thanh Phong trở lại bên cạnh Lan Thương: "Hẹn gặp lại."
Lan Thương gật đầu với Tuân Cẩm, rồi sau đó dẫn Thanh Phong lên chiếc tuyền đã đặt trước.

Chiều tối ngồi trên thuyền khác biệt rất lớn so với lúc sáng sớm, lúc này ở trên mặt nước, ánh chiều tà lúc mặt trời lặn biến mặt sông thành một tầng đỏ đậm, dát vàng những ngôi nhà ở hai bên bờ sông, ngư ca được xướng trong nhà đò sâu kín truyền ra bên ngoài, lại bị gió nhẹ đưa đi, ở bên tai vờn quanh ba vòng rồi chui thẳng vào trong tim.
Lan Thương chuẩn bị một bàn trà, cùng Thanh Phong đứng ở một bên, hơi nóng của trà lượn lờ bay lên, bay thẳng vào người khiến khuôn mặt nóng lên.
"Lúc ấy ở Giang Nam trị thủy, khó có được một ngày nhàn hạ thoải mái như vậy, lúc đột nhiên rất mệt, tới đây ngồi một hồi có thể giải tỏa hết ưu phiền trên đời." Lan Thương nhìn nhân gian đẹp đẽ phía xa, chậm rãi nói: "Điều tuyệt vời nhất ở Giang Nam là, bất luận khó khăn nào, chỉ cần tới nơi này, mọi sầu tư đều sẽ theo dòng nước uốn lượn này trôi đi."
"Lúc còn nhỏ hay bối thơ, ta thích nhất là bối về Giang Nam.

"Ngư hí liên diệp gian, ngư hí liên diệp đông", "Một phen mưa gió, một phen hỗn độn", "Lúc ấy niên thiếu xuân sam mỏng"...!Khi đó phụ thân dẫn huynh đệ tỷ muội đến chỗ nào ta cũng không ngưỡng mộ, chỉ ngưỡng mộ mỗi lúc bọn họ tới Giang Nam.

Trước khi bọn họ đi, ta đã ở ngoài thư phòng của phụ thân chần chừ một hồi lâu, nhưng không đủ dũng khí mở miệng xin người hãy dẫn theo ta, tới khi xe ngựa bọn họ đi rồi...! Ta đứng ở ngoài cửa phủ, đôi mắt vẫn luôn nhìn đến cuối đường, ngóng trông phụ thân dừng xe ngựa lại, vẫy tay với ta: "Mau tới đây."" Thanh Phong cười cười: "Giờ đây tự mình đi đến Giang Nam, cảm thấy những quá khứ đó đều có thể bỏ qua, chung quy là ta dựa vào chính mình đi tới Giang Nam, không tiêu xài bạc của người, không cảm thấy thua thiệt trước người."
Thanh Phong không biết vì sao lại tâm sự những điều này với Lan Thương, thời điểm hai người chưa hòa ly, người ngoài nhìn thấy tình cảm rất tốt, khi đó nàng chưa từng nói với hắn những điều này, có lẽ nước ở Giang Nam có thể chữa khỏi bệnh tim, lúc này dù có nói tiếp cũng sẽ không cảm thấy đau lòng, chuyện cũ đã qua.

Lan Thương nhìn thấy tay nàng khẽ run rẩy, nhịn không được vươn tay cầm lấy, lạnh quá.

Vì thế hắn dang hai tay ra bọc lấy tay nàng, còn không quên giải thích: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ sưởi ấm cho nhau thôi, ta cũng không có ý khác." Hắn đã hèn mọn đến tận đây, Lan Thương ở trong lòng tự cười chính mình.
Thanh Phong tham luyến lòng bàn tay ấm áp của hắn, lại cảm thấy không ổn, khẽ rút tay về cầm lấy chén trà: "Như vậy sẽ không lạnh nữa."

"Ừm, tốt."
"Hồi Xuân sắp về, ngài lại không ở kinh thành chờ nàng ấy, chỉ sợ lúc từ biệt lại mất thêm nhiều năm." Thanh Phong thật sự không ngại nói với Lan Thương về Hồi Xuân, người trong lòng hắn, cũng là người hắn nhớ thương rất nhiều năm.
Chén trà dừng bên môi Lan Thương, hắn ngẩng đầu nhìn màn đêm, nên nói với nàng như thế nào nhỉ? Qua một lúc lâu, hắn mới cười cười: "Trong lòng ta đích xác đã từng có Hồi Xuân, điểm này nàng biết.

Nhưng điều nàng không biết đó chính là, lúc này Hồi Xuân ở trong lòng ta chỉ còn là bạn cũ, không còn tâm tư."
"Ồ."
"Nàng xem, đèn lồng trên sông kìa!" Ngón tay Lan Thương chỉ ra bên ngoài, trên mặt sông sáng mấy ngàn trản đèn lồng.

Thanh Phong nhịn không được đứng lên, đi đến mũi thuyền, phóng nhãn nhìn ra, ngân hà lộng lẫy.
Lan Thương cũng đứng bên cạnh nàng, Thanh Phong đang xem đèn, hắn lại ngắm Thanh Phong.

Hai người đều đang ở trong một bức tranh.
"Muốn thả một cái không?" Lan Thương chỉ chỉ lão bà bán đèn lồng ở ven sông, Thanh Phong gật đầu: "Muốn!" Thái độ rất háo hức khiến Lan Thương buồn cười.

Cập thuyền bên ven sông, hắn mua hai cái đèn lồng, bên trong đèn lồng có một tờ giấy có thể viết nguyện vọng lên.

Thanh Phong cầm lấy bút dựa lên lưng Lan Thương viết một cái, Lan Thương cũng không kiêng dè, hắn viết "chỉ mong hai người dài lâu".
Hai người cẩn thân thả đèn xuống sông, sau đó đứng ở mũi thuyền nhìn thuyền đi qua con sông ngập đèn lồng.
"Lan Thương." Thanh Phong đột nhiên gọi hắn.
"Hả?"
"Đa tạ ngài."
"Đừng khách khí."
Thanh Phong chậm rãi quay đầu nhìn hắn, mấy ngày nay hắn đã thay đổi rất nhiều, cởi mở dũng mãnh, dường như càng không sợ gì cả.

Hắn như vậy trước giờ Thanh Phong chưa từng gặp qua, lúc này thình lình gặp được, thật sự khiến người ta không rời được mắt.

Cũng không phải có bao nhiêu tâm động, chỉ là cảm thấy hắn như vậy thật tốt, cho dù có gặp được ai, có dù có đồng hành cùng ai, có lẽ đều sẽ tốt hơn xưa.

Nói cách khác, hắn hiện tại, là một người thật thật tại tại, không còn là một giấc mộng xa xôi không thể với tới kia nữa.
Đợi khi Thanh Phong thu lại ánh nhìn, Lan Thương lại nhìn nàng.


Ánh sao chiếu vào trong mắt nàng khiến nàng càng thêm rực rõ lấp lánh.

Trước đây soa hắn không nhìn ra nàng là một người như vậy nhỉ? Hắn vốn cho rằng nàng điềm đạm như nước, nhưng trong lòng nàng lại có một ngọn lửa vừa được thổi lên, dần dần lửa bắt đầu cháy lan ra đồng cỏ.

Lan Thương cũng muốn bị ngọn lửa đó thiêu đốt, nhưng hắn không biết mình có còn được may mắn ôm nàng vào lòng như vậy không?
Lúc trở lại khách điểm, bọn Tiểu Thật đã ngủ.

Lan Thương đứng trước cửa phòng Thanh Phong từ biệt nàng, đến khí thấy Thanh Phong đi vào, bóng dáng gầy yếu biến mất ở phía sau cánh cửa, lòng hắn bâng khuâng.
Lúc Tuân Cẩm nhìn thấy Lan Thương cũng là lúc trong lòng kỳ thật rõ ràng, Lan Thương và Thanh Phong tựa hồ duyên phận cùng cũng tận.

Mặc kệ là ai, bên trong hai người luôn có một người là không cam lòng.

Hắn ta nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, cho đến nửa đêm mới suy nghĩ cẩn thận, tam tiểu thư đã hòa ly, nay là người tự do.

Âu Dương đại nhân và mình đối với tam tiểu thư mà nói đều chỉ là nam tử bình thường mà thôi.

Suy nghĩ điều này cẩn thận, trong lòng hắn ta thoải mái không ít, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hắn ta đã thu dọn đồ đạc đứng ở dưới lầu khách điếm chờ nàng.

Lan Thương tình giấc trước, đẩy cửa sổ ra thì thấy Tuân Cẩm đang đứng ở bờ sông, dáng người của Tây Bắc hán tử, cường tráng vạm vỡ, bất luận như thế nào cũng không thể nhìn ra là một người văn thải lỗi lặc.

Nhưng hắn ta chính là như vậy, được nhắc tới là một cây bút hào hùng vạn trượng, rực rỡ lóa mắt.

Lan Thương không chán ghét hắn ta.
Hắn gọi hắn ta một câu: "Tuân đại nhân."
Tuân Cẩm nghe thấy Lan Thương gọi, vội khom người xuống: "Âu Dương đại nhân an."
"Chờ ta một lát." Lan Thương nói xong đóng lại cửa sổ, ăn mặc chỉnh tề rồi đi xuống lầu: "Sao không ngủ thêm một lát? Tam tiểu thư thích ngủ, hiếm khi dậy sớm, mặt trời lên cao mới dậy là bình thường."
Tuân Cẩm gật đầu nói: "Ta sợ chuyện chậm trễ, còn chưa khởi hành, hai người chúng ta đi dạo một chút chứ?"
"Đi." Lan Thương chỉ chỉ đằng trước: "Đến đầu kia mua chút cơm sáng?"
Hai người đến bờ sông, Tuân Cẩm đột nhiên nói: "Âu Dương đại nhân, Tuân Cẩm vừa ý tam tiểu thư.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận