Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt


"Không." Tay Lan Thương nắm lại thật chặt: "Ta không thể thả nàng đi."
Thanh Phong lúc này cuối cùng cũng dẹp bỏ sự hoảng loạn, bình tĩnh lại.

Nàng đã hòa ly với hắn, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ tốt đẹp trở lại, mặc dù bản thân có nhớ thương hắn, cũng không nên tiếp tục dây dưa với hắn như vậy.
"Âu Dương đại nhân nếu không để ta đi, ta sẽ động võ." Thanh Phong nói vân đạm phong khinh, Lan Thương không rõ bên trong khẩu khí của nàng là giả hay thật, thật sự không nghĩ một nữ tử như Thanh Phong có thể động loại võ gì? Cánh tay đã siết chặt lại càng chặt, thề sống thề chết làm một tên vô lại.
Nhưng lưng hắn lại đột nhiên đau đớn, tay đột ngột buông ra, không thể tin được nhìn Thanh Phong.

Một nữ tử trước đây ôn nhu giống dòng nước Giang Nam lại dùng kim đâm hắn! Cây kim kia nào đâm vào xác thịt hắn, rõ ràng là đâm vào trái tim hắn.

Hắn lui về phía sau một bước, thấy Thanh Phong không nhanh không châm rút cây kim ra, bỏ vào túi tiền rồi nhét lại vào trong tay áo: "Từ kinh thành lặn lội đường xa tới Giang Nam, nhiều ít cũng phải biết một chút bản lĩnh để phòng thân.

Ta đây tuy rằng sẽ không giơ đao múa kiếm, nhưng cũng may kim thêu lại dùng tốt.

Âu Dương đại nhân lần tới vẫn nên để ý chút đi!" Nói xong nàng lại cầm lấy quyển sách lật lật, rồi sau đó lại bỏ lại trên bàn: "Bọn họ nói quyển sách này trước khi thành thân Âu Dương đại nhân đã có, đúng không?"
Lan Thương người vẫn còn đang đau nhức vì bị kim đâm, một thân dâng trào ý chí chiến đầu lúc này đều hành quân lặng lẽ, trầm giọng đáp "Phải".
Thanh Phong gật gật đầu, biểu cảm vẫn vậy: "Nếu lúc ấy người Âu Dương đại nhân cưới là Hồi Xuân, chỉ sợ cũng sẽ không tùy ý để quyển sách này trở thành phế phẩm lâu như vậy nhỉ? Lúc này lại nói lúc xem nó trong lòng lại nhớ tới ta, nói đến thật buồn cười, lúc ấy ta ngày ngày ở bên gối ngài, người ngài nhớ nhung trong lòng lại là ai?" Thanh Phong không thể hiểu vì sao nàng lại khác người như vậy, nàng đã hoàn toàn buông được Âu Dương Lan Thương, lẽ ra không nên đề cập tới chuyện trước đây nữa, nhưng nàng chính là muốn nói, trước đây khi hai người ở bên nhau, khoảng thời gian hai năm ba năm đó đều bỏ đi như vậy, nàng không dám lại gần hắn, hắn đối xử với nàng cho có lệ, nàng lại không tự biết, lại tự vui mừng.

Lúc này hắn lại quay đầu lại, nằng nặc đuổi theo tới Giang Nam, nói vài câu là có thể tin sao?
Nói xong lời này nàng cũng không thèm nhìn hắn nữa, xoay người ra cửa.

Ra cửa, lại có chút hối hận.

Đẩy hắn cắn hắn, đều tốt hơn việc đâm kim vào hắn.

Mình có bị thất tâm phong không vậy? Sao lại dùng cây kim phòng thân để đâm hắn chứ?
Cứ nghĩ như vậy cho đến lúc trở về phòng, nghe thấy phòng Lan Thương một chút động tĩnh cũng không có.

Nàng có bị ngu không vậy? Thôi! Đừng quản hắn nữa! Nàng đắp chăn đi ngủ.
Lan Thương ngủ không được, hắn cho rằng Thanh Phong đã bỏ qua chuyện về Hồi Xuân, nào biết nàng vẫn còn nhớ.

Nàng còn hỏi hắn nếu người lúc ấy hắn cưới là Hồi Xuân, mình sẽ không để quyển sách kia là phế phẩm chứ? Ý ngoài lời là mình đã khinh mạn nàng, ngay cả những chuyện thầm kín giữa phu thê đều không muốn dụng tâm.
Những lời này, Lan Thương có chút chịu không nổi.
Thật sự chịu không nổi.
Hắn nằm trên giường một đêm, cảm thấy không còn mặt mũi đi nhìn Thanh Phong.


Mất bò mới lo làm chuồng, thời gian đã muộn.

Con dê đều phải chạy ra ngoài gặm cỏ, mình lại một hai đòi con dê ở lại, con dê kia sao có thể nguyện ý?
Nghĩ vậy, hắn cảm thấy mình đã nóng vội, nếu để con dê kia chạy xa một chút, gặp phải bão táp, lập tức sẽ quay trở về với mình.

Lúc đó Lan Thương muốn dùng chút mưu lược, ví dụ như lạt mềm buộc chặt, ví dụ như ôm cây đợi thỏ, nhưng mà hắn vẫn tính sai, dùng mưu lược với Thanh Phong là vô dụng nhất.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hắn đã đi rồi, đến phủ nha Cô Tô, là thật sự thương nghị việc trị thủy.

Đường đường là Thừa tướng đi đến Cô Tô, phủ doãn dĩ nhiên đã phải biết tin tức từ sớm, có phải người đến thỉnh an vài lần, bản thân cũng đã tới cửa để bái kiến, song đều bị Lan Thương đóng cửa từ chối.

Hôm nay trời còn chưa sáng lão lại nhận được tin báo của nha dịch, nói Thừa tướng đại nhân đến rồi, vội vàng té ngã lộn nhào xuống giường, chạy đến phủ nha.
Tới phủ nha, lão thấy sắc mặt Thừa tướng không tốt, trong lòng thầm nghĩ lại mấy chuyện trước đó, xác nhận mình không làm mấy chuyện khác người, lúc này mới thật cẩn thận hành lễ với Lan Thương, sau đó chờ hắn phân phó.
Lan Thương một đêm không ngủ, nhưng đầu óc giờ đây vẫn rất tỉnh táo, muốn lão đem mấy bản vẽ phòng lụt năm nay lấy ra, tỉ mỉ xem từng cái từng cái.

Phủ doãn Cô Tô đứng ở một bên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, thỉnh thoảng dùng tay lau mô hôi.
Lan Thương nhìn càng thấy bản vẽ phòng lụt, đê đập khác so với năm trước, vì thế hỏi phủ doãn kia: "Bản vẽ này là ai vẽ?"
"Là..

hạ quan vẽ..."
"Ngươi có từng chính mắt nhìn thấy đê đập này chưa? Độ cao có tự mình đo chưa? Dùng cái gì để quan sát?" Lan Thương nhìn bản vẽ, sắc mặt càng khó coi.
Phủ doãn càng toát mồ hôi, môn run rẩy, không biết đáp lời hắn như thế nào, chỉ đành đứng ở một bên, tay khẽ run.

Lan Thương bỏ bản vẽ xuống, nghiêm túc liếc lão đánh giá một cái, rồi sau đó nói: "May mà ta tới kịp.

Hôm nay muốn ngươi dẫn bản quan đến đó, tự mình đi đo xem, lần trước trị thủy, thời gian gấp rút, chỉ có thể chỗ nào bị nạn thì chữa chỗ đó, bây giờ thì không nên như thế." Dứt lời, hắn đứng lên đi ra ngoài, phủ doãn kia nhắm mắt đi theo đuôi hắn, mang theo mười mấy người cùng dụng cụ, cuồn cuộn ra khỏi phủ nha.
Lan Thương đi đo đê đập mấy ngày, Thanh Phong không thấy hắn.

Mấy ngày nay Thanh Phong tìm được một chỗ hay ho, viện thêu.

Viện thêu thành Cô Tô là nơi tuyệt nhất ở đương triều.

Viện thêu sẽ có nữ phu tử chuyên môn dạy các đại gia ở hàng thêu Tô Châu, mỗi ngày ba canh giờ, sau khi dạy xong, các đệ tử sẽ tự thực hành.
Trước đây lúc ở kinh thành nàng có thấy qua một vài thêu phẩm hàng thêu Tô Châu, cũng không quá xuất sắc.


Sau khi tới Cô Tô thấy được hàng thêu Tô Châu chân chính, nàng nhịn không được phải cảm thán một câu quá tinh xảo.

Thanh Phong một đầu chui vào hàng thêu Tô Châu, không ra nổi.

Mỗi ngày sáng sớm nàng thu dọn thỏa đáng rồi lập tức đến viện thêu, ngồi ở chỗ gần nữ phu tử nhất, quên hết thêu pháp trước đây, bắt đầu lại từng đường thêu mũi chỉ.

Tuân Cẩm nhìn nàng nhập định, liền tìm mấy người bạn cũ, ban ngày đi đây đó một chút, lúc chiều tối sẽ đến viện thêu tìm Thanh Phong dùng cơm.
Nữ phu tử kia tên là Lục Cẩm Khi, họ Lục ở Cô Tô không phải họ lớn, phần lớn Lục họ nhân gia ở Cô Tô đều mở quán mì.

Lục phu tử từ nhỏ đã khéo tay, mười sáu tuổi tới thêu viện này làm phu tử, mà nay đã dạy được bốn năm.
Lục phu tử nói chuyện khinh thanh tế nghĩ, mang khuôn mặt của một Giang Nam nữ tử.

Thanh Phong có thiên phú, học mau, ngắn ngủi năm ngày lúc hạ châm đã có thần của hàng thêu Cô Tô.

Nhân lúc thêu viện ít người, Thanh Phong thêu một cái khăn hai mặt, nghe thấy bên ngoài âm ĩ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, là Âu Dương Lan Thương cùng một đám người, hẳn là người của phủ nha.
Lục phu tử đứng dậy đi ra ngoài, nàng ta hôm nay người mặc một chiếc váy màu xanh lá, nhanh nhẹn khiến lưu quang bay múa, Giang Nam chi linh tú sôi nổi trước mắt, khiến người ta không rời được mắt.
Lục phu tử tới trước mặt phủ doãn, thấp giọng gọi một tiếng: "Phụ thân." Sau đó nàng ta đảo mắt qua Lan Thương, nhẹ giọng nói: "Vị công tử này hắn là Thừa tướng đại nhân mà phụ thân đề cập đến mấy ngày trước." Dứt lời thấy Lan Thương gật đầu, nàng ta cúi người: "Thỉnh an Thừa tướng đại nhân."
Lan Thương gật gật đầu, mắt xuyên qua cửa sổ đang mở, nhìn thấy sườn mặt Thanh Phong lộ ra.

Mới mấy ngày chưa được gặp nàng, không ngờ lại gặp nàng ở viện thêu.

Nghĩ lại, nếu không ở viện thêu thì ở đâu? Thêu nghệ của Tống Thanh Phong thiên hạ vô song, lần này tới ngọn nguồn của hàng thêu Tô Châu, nếu không nhất quyết chui vào thì không phải Tống Thanh Phong.
Hắn hất cằm về phía Thanh Phong, hỏi Lục phu tử: "Học được bao lâu rồi?"
"Mới năm sáu ngày."
"Thế nào?"
"Là cao thủ hạ phàm độ kiếp." Lục phu tử nửa là vui đùa nửa là nghiêm túc, Tống tiểu thư kia nay đã với được tới hàng thêu Tô Châu ở Cô Tô thành.
Lan Thương nghe vậy bật cười thành tiếng, mắt nhìn Thanh Phong, trái tim lại rung động, gật đầu với nàng, không muốn quấy rầy nàng, xoay người rời đi.
Thanh Phong từ viện thêu trở ra, đột nhiên muốn uống chút rượu.

Vì vậy nàng ôm hai vò rượu trở về, chợt đụng phải Tuân Cẩm đang đi tìm nàng: "Đi, uống rượu."
Tuân Cẩm nhìn bộ dạng không say không dừng của nàng có chút chột dạ, nghĩ thầm: Mình đường đường là nam tử hán đại trượng phụ, còn phải sợ một nữ tử yếu đuối như nàng sao? Vì thế hắn gật đầu cùng đi theo nàng: "Không say không về."

Hai người vào trong phòng Thanh Phong, ngồi ở phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một người thưởng thức màn đêm ở Cô Tô, một người uống rượu.

Cũng không biết phải hàn huyên chuyện gì, tóm lại ngươi một ly ta một ly, màn đêm như thác nước, cũng không cầm theo đàn, trong phòng chỉ có ánh trăng như nước.
Thanh Phong có chút say, đôi tay che mặt mình lại cười thành tiếng: "Uống rượu đến như thế này, mặt đỏ, tim nóng, trước mắt mờ mịt, thoải mái nhất.

Lúc này nên có một chiếc giường, cứ như vậy mà ngủ." Dứt lời, nàng bật cười: "Ngài xem tửu lượng của ta có tạm được hay không, đầu lưỡi vẫn chưa thắt lại đâu!" Rồi sau đó nàng xua tay: "Được rồi được rồi, tiễn khách!"
Nàng đứng lên xua xua, Tuân Cẩm biết mình phải đi, vì vậy đứng dậy cáo từ, Thanh Phong đứng dậy tiễn hắn, lại loạng choạng mấy cái, được Tuân Cẩm đỡ lại: "Tam tiểu thư e rằng đã say rồi."
Thanh Phong say rồi, đầu óc có chút hỗn xược, muốn đẩy Tuân Cẩm ra nhưng không đủ sức, nghe thấy trái tim Tuân Cẩm đập mạnh, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nên làm thế nào với người ta cho phải đây?
Gương mặt Thanh Phong gần trong gang tấc, Tuân Cẩm tự khuyên nhủ chính mình phi lễ chớ coi, nhưng ánh mắt lại không dời đi được.

Tam tiểu thư đang ở trong lòng! Đầu hắn khẽ cúi xuống, chạm chạm vào môi nàng.

Thanh Phong đầu óc ầm vang một tiếng, như có cái gì bị đập nát.

Tay đặt ở trước ngực đẩy đẩy hắn, lại bị hắn thực sự hôn lên.
Tuân Cẩm từ trước đến nay không phải người chần chừ, sự dứt khoát trong xử sự của hắn giờ phút này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Thanh Phong ngoại trừ Lan Thương chưa từng làm với người khác, lúc này bên trong đầu óc như một cuộn chỉ rối, dùng sức đẩy hắn ra: "Đừng."
Tuân Cẩm nghe thấy chữ "đừng" này, buông nàng ra.

"Thứ lỗi vì đã đường đột tam tiểu thư."
Thanh Phong lắc đầu, tác dụng của Hoàng Mai túy khiến nàng chậm chạm, lúc này không biết nên nói cái gì, một đầu trèo lên giường, đi ngủ.
Lan Thương đứng bên ngoài nếm trải đến mức tim đau đớn.

Hắn vẫn luôn cho rằng Thanh Phong vẫn muốn ở bên hắn, nào ngờ Thanh Phong lại thật sự nhìn về phía trước, nàng thật sự động tâm với Tuân Cẩm.

Mấy ngày trước hắn còn nghĩ phải dùng một chút mưu lược, nhưng đối với Thanh Phong thì có thể sử dụng mưu lược gì cơ chút! Bất luận hắn dùng kế sách gì, nàng cũng đều không tiếp chiêu.

Lan Thương có loại cảm giác phẫn nộ vì bị phản bội.

Loại cảm giác phẫn nộ này giống như một ngọn lửa, thiêu hắn trốn không thoái, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Suốt một đêm.

Thiêu suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, nghe thấy thanh âm Thanh Phong rời giường tắm rửa, lúc nàng đẩy cửa ra, đi ngang qua phòng Lan Thương, nàng bị hắn kéo vào cửa!
Lan Thương hôn che trời lấp đất, Thanh Phong đầu óc trống rỗng, đêm qua uống rượu vẫn còn hỗn loạn, không phản ứng kịp giờ phút này.


Nàng thầm muốn giãy giụa, duỗi tay lại phát giác không có sức lực, gắt gao dựa lên phía trên ván cửa, tùy ý cho Lan Thương ta cần ta cứ lấy.

Âu Dương Lan Thương hôn như hai mặt hàng thêu Tô Châu, thêu chính diện, còn muốn thêu mặt trái, ở chính diện thêu dòng sông Cô Tô, uốn lượn xuống phía dưới, ở mặt trái thêu là một con ngõ nhỏ sâu, liếc mắt một cái vang đến lên đầu.

Thanh Phong cắn chặt răng không phát ra bất luận tiếng động gì, đợi lúc Lan Thương lại đến thêu lên chính diện, nàng há miệng cắn lấy bả vai hắn, dùng hết mười phần sức lực.

Thanh Phong kêu lên hung hăng ôm nàng vào trong ngực, hỏi nàng: "Tuân Cẩm tốt ở chỗ nào?"
Thanh Phong nghĩ một đằng nói một nẻo, nói một lời tàn nhẫn: "Người sống một đời chỉ nên nồng nhiệt một lần.

Cái này không được, lập tức thay bằng cái khác!"
Lan Thương ôm Thanh Phong, bất luận như thế nào vẫn cảm thấy trong lòng ngực trống không, đại thể là bởi vì nhân tâm trong lòng ngực không ở nơi này.

Tay ôm lấy mặt Thanh Phong, mắt nhìn nàng, từng câu từng chữ nói: "Tống Thanh Phong nàng hãy nghe cho kỹ, ta có thể nồng nhiệt như nàng muốn, nhưng không được đổi người!" Mắt hắn nhìn chằm chằm Thanh Phong, cùng nàng bắt đầu một cuộc đua, Thanh Phong lui một bước, Lan Thương tiến một bước, Thanh Phong lui một phân, Lan Thương tiến một phân.

Cùng Lan Thương tiến lui, còn cả thân mình và tay hắn ôn nhu quấn quýt si mê phất qua sống lưng nàng, rồi sau đó vòng lên sường trước, dừng lại ở chỗ đêm hôm trước.
Thanh Phong cau mày, môi Lan Thương dán lên đầy uất ức, chóp mũi nàng chảy mồ hôi, chóp mũi hắn giúp nàng lau, nàng cắn một không chịu phát ra tiếng, lưỡi hắn muốn tước lấy vũ khí của nàng.

Tay hắn so với bàn tay thêu hàng thêu Tô Châu của nàng còn linh hoạt hơn, hành châm đi chỉ không nhân nhượng.
Thanh Phong không nhớ rõ trước đây Âu Dương Lan Thương có như vậy hay không, chỉ cảm thấy hắn trước mắt thật sự nóng bỏng.

Tay đặt ở trên vai hắn, vốn dĩ là muốn đẩy hắn, nhưng lại lảo đảo một cái tiến vào trong lòng ngực hắn, không tự chủ được vòng lấy cổ hắn.

Rốt cuộc nhịn không được, nàng nói: "Không cần." Lời không cần này, hẳn là do đắm chìm ở sông Cô Tô, lây dính vẻ ôn nhu và hờn dỗi của sống Cô Tô, Thanh Phong sau khi mở miệng bản thân cũng bị dọa, đem cự tuyệt nói thành mong cầu.

Nàng có chút bực bội, động thủ đẩy hắn, lại cảm giác kim chỉ của hắn đã đi đến chỗ tuyệt diệu, chỉ còn mấy châm nữa là có thể thu châm, nàng đang cực kỳ tiến thoái lượng nan, Lan Thương bế nàng lên, đặt nàng lên bàn sách, Thanh Phong lúc này mới phát giác, Âu Dương Lan Thương đã hoàn toàn biến mình thành một mảnh lụa tơ tằm thượng đẳng, kim chỉ đang chờ kia muốn lấp đầy mình, thêu thành hai mặt hàng thêu tuyệt thế Tô Châu.
Lan Thương biết mình hôm nay bỉ ổi, nhưng ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng hắn kia, chỉ Thanh Phong mới có thể dập.

Hắn không muốn nhìn Thanh Phong ngã vào lòng ngực người khác bị người ta hôn môi, Thanh Phong muốn cái gì hắn đều cho, nhưng đổi người thì không được.

Trong lòng phát rồ, hôm nay hắn nhất định phải thêu hàng thêu Tô Châu này cho xong, mình tấm lựa đẹp đẽ mình vừa mới thêu kia, chỉ còn mấy châm nữa là kết thúc, hắn cắn chỉ, hạ châm!
Lần châm này thật viên mãn, hành châm đi chỉ một khắc không ngừng, nhìn tấm lụa trước mặt càng thêm mỹ lệ, trái tim Lan Thương trở nên dịu dàng, ôm nàng vào trong lòng ngực, ở bên tai gọi tên nàng: "Thanh Phong, từ nay chúng ta nhất sinh nhất thế song nhân, được không?"
Thanh âm hắn vang vào trong tai Thanh Phong, lại vô pháp đi xa hơn, cảm giác được sở hữu kia ở nguyên một chỗ, cho đến khi bị phủ lấy.
Sai rồi, nàng nghĩ.

Sai rồi, Mục phu nhân nói nghiện, không phải là từ lần trước đó, lần đó là cái gì, so với ngày hôm nay thì chẳng là cái gì.
Sai rồi.

Thanh Phong nhắm lại mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận