Tĩnh Niệm thật sự bị Tuyết Diên làm cho khó chịu, gục mặt xuống trở về phủ, nhìn thấy cây hòe ở trước cửa thì đánh một cái, thiếu chút làm gãy cây hòe.
Cảnh thúc tiến tới, chọt vào trán hắn: "Cây đại thụ này gây thù với ngươi à?"
Tĩnh Niệm hừ một tiếng, không nói lời nào.
Người tập võ không lòng vòng như vậy, tức giận là tức giận.
"Ngươi tức giận chuyện gì?" Cảnh thúc tuổi tác đã cao, hoàn toàn có thể chăm lo cho tâm tư của tiểu bối.
Tĩnh Niệm hất cằm về phía sân viện Thanh Phong: "Tuyết Diên nhà kia nói sau này không cho chúng ta vào ăn cơm nữa."
"..." Cảnh thúc cố nén cười, một lúc lâu sau mới nói: "Vì sao?"
"Chưa nói." Không nói vì sao lại như thế, thực sự khiến người ta bực bội, "Đây cũng chẳng thèm qua, dù nhà kia cơm ăn ngon thật."
"Nhà ai cơm ăn ngon?" Lan Thương từ bên ngoài trở về, nghe được Tĩnh Niệm nói chuyện, liền đáp lại.
Tĩnh Niệm muốn tìm người làm chủ, đem chuyện vừa rồi nói từ đầu đến cuối một lần cho hắn.
Nói xong mới nhớ tới gì đó, cậu ta nói: "Đại nhân, không phải là ngài đắc tội với tam tiểu thư chứ?"
Vấn đề này đem hỏi Lan Thương khiến hắn sửng sốt.
Nếu nói đắc tội thì thật ra không có, nhưng thất lễ thì lại có.
Hôm nay hắn được thừa tướng mời ở thuyền hoa đánh cờ cùng với tiểu thư của thừa tướng phủ, nhìn sang thì thấy tam tiểu thư cùng Tuyết Diên cũng ở gần đó.
Nhưng bởi vì khoảng cách xa nên không có ý tiếp đón.
"Đi đi! Chúng ta đi xem." Lan Thương xách theo một cái hộp đồ ăn.
Hôm nay sau khi chơi cờ, hắn có đi dạo trên sông Vĩnh An, trông thấy mấy cái bánh bao màu sắc bắt mắt nên mua về cho Thanh Phong.
Lúc nào cũng sang chỗ người ta ăn uống, có qua mà không có lại thì thất lễ quá.
Thanh Phong ở trong viện treo thêm vài cái đèn lồng, mặc một chiếc váy ngắn với thắt lưng mảnh buộc ngang hông, một chân đạp lên trên cây, một đôi tay kéo cưa.
Những mảnh vụn trên mặt đất phủ dày một tầng.
Tuyết Diên nhìn thấy Lan Thương thì hừ một tiếng quay đầu đi, Thanh Phong cười cười xin lỗi hắn.
Lan Thương đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn: "Vừa mới đi ngang qua Lưu Phương Trai mua một hộp bánh bao năm màu.
Họ nói có bánh bao nhân thịt và bánh bao chay.
Tam tiểu thư và Tuyết Diên nếm thử xem?"
Thanh Phong lau mồ hôi trên trán: "Bánh bao ở Lưu Phương Trai là tuyệt nhất, đa tạ Âu Dương đại nhân."
"Đang làm gì vậy?" Lan Thương ngồi xổm xuống nhìn những khối gỗ được Thanh Phong cưa thành.
"Lúc trước lúc ra khỏi Tống Phủ vội vàng, không mang theo bộ cờ mà mình thích.
Ta đang nghĩ mình nên làm một bộ cờ."
"..." Lan Thương giương mắt nhìn, thấy Thanh Phong không giống đang nói đùa, huống chi nàng từ trước đến này đều rất nghiêm túc, Lan Thương chưa bao giờ thấy nàng nói mà không làm.
"Làm mất bao lâu?" Nhà nàng đã chuẩn bị đầy đủ, một bên toàn là đồ giũa, giấy nhám.
"Ba, năm ngày."
"Ồ." Lan Thương cũng hay tự mình làm đồ vật, nhưng thứ hắn làm đều là những thứ cần thiết phải dùng để sinh hoạt, chẳng hạn như bút mực, bút lông, giống như tam tiểu thư, hắn chưa bao giờ làm những chuyện thừa thãi.
Hắn ngồi xổm xem những công cụ kia, mọi thứ đều có, chỉ không có thước đo.
"Tam tiểu thư làm cờ, là chỉ dùng đôi mắt để ước lượng lớn nhỏ thôi sao?"
Thanh Phong phụt cười thành tiếng: "Bị Âu Dương đại nhân nhìn trúng rồi, trong nhà không có thước đo...!Dự định ngày mai bảo Tiểu Thất lên phố mua."
"Không cần đâu, ta có." Dứt lời, hắn xoay người bảo Tĩnh Niệm nhanh chân lấy thước đo, tự mình ở lại cưa giúp Thanh Phong.
Thanh Phong nhìn tư thế của Âu Dương, nhịn không được khen ngợi hắn: "Âu Dương đại nhân không phải là người không để ý đến những chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền."
Lan Thương đang cắn răng dùng sức, nghe Thanh Phong nói vậy liền thả lỏng nhìn nàng: "Lúc còn nhỏ kham khổ, mẫu thân ốm yếu, mọi việc đều phải tự mình làm." Hắn quanh năm nói đến chuyện cũ, lộ ra vẻ bình thường.
Song trong lòng Thanh Phong không hiểu sao lại có chút đau.
Tuy vậy, Lan Thương lại cảm thấy vui: "Ý tưởn tự mình chơi một ván cờ thật tuyệt.
Thời gian vừa rồi cảm thấy chính mình không quá hứng thú với bất cứ thứ gì.
Những ngày hạ chức nếu không có việc gì làm sẽ liền tới giúp tam tiểu thư làm cờ, không quấy rầy ngươi chứ?"
Thanh Phong lắc đầu: "Hai người làm sẽ nhanh hơn."
"Vậy thì tốt." Mồ hôi Lan Thương rơi xuống mặt đất, Thanh Phong từ người lấy ra một cái khăn đưa tới trước mặt hắn.
Hắn nhận lấy khăn từ Thanh Phong cười cười, nụ cười tươi như thế, nói như thế nào nhỉ? Thời điểm Thanh Phong chỉ mới vài tuổi từng có nuôi một con mèo nhỏ, con mèo nhỏ đó thường ở dưới nắng ngủ ngon lành, nếu lúc đó dùng ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng đầu nó, nó lập tức sẽ mở mặt nhìn mình cười cười.
Nụ cười đó, không khác gì so với của Lan Thương lúc này.
Gương mặt hắn dưới đèn lồng lúc sáng lúc tối, ánh mắt ấm áp, vẻ mặt chuyên chú, thật sự là một người cực kỳ tốt.
Thanh Phong thu lại bần thần, cúi đầu nghiền ngẫm quân cờ của mình.
Hai người làm một mạch tới canh hai mới dừng tay.
Ngày hôm sau Thanh Phong ngủ dậy mài quân cờ, nhớ tới Lan Thương rất hứng thú với chúng, lập tức dừng tay lại, xoay người đi vẽ quạt.
Nàng làm từ sớm cho tới chạng vạng, cuối cùng vẽ được bốn mặt quạt, phơi khô rồi bảo Tuyết Diên chạy đưa đến cửa hàng tranh chữ, nơi chủ tiệm Tôn sẽ thay họ bán chúng.
Rửa sạch tay thì nghĩ đến Âu Dương Lan Thương hạ chức có lẽ không có cơm ăn, đói bụng không thể làm cờ được, cho nên nàng bảo Tiểu Thất vớt một con cá lớn từ trong ao lên, mổ bụng hấp cá, chiên hồ sen dưới ánh trăng.
Sau đó nàng cũng cắt một miếng thịt rồi kho lên theo cách đã từng học từ một nữ tử.
Lan Thương trong lòng muốn làm cờ, hạ triều lập tức đi thẳng đến nơi này, vào cửa ngửi thấy tứ phía là mùi thơm của cơm, vị giác bắt đầu bối rối.
Hắn chảy nước miếng đi đến bên bếp, Tuyết Diên thấy hắn tới, đứng lên chỉ vào nhà bếp: "Làm phiền Âu Dương đại nhân, tiểu nhân đi xem có còn thức ăn không?"
Lan Thương sắn tay áo ngồi ở trước bếp giúp Thanh Phong nhóm lửa, quan sát Thanh Phong đem cá chưng từ trong nồi vớt ra, lấy gia vị ra khỏi bụng cá, cho hành tỏi băm và ớt đỏ vào, rưới lên một ít xì dầu và giấm, đảo lại rồi bắt đầu đun lên.
Thanh Phong lớn lên ở Tống phủ, tuy là tam tiểu thư nhưng biết rất nhiều thứ, tuy vậy nàng cũng vừa đến nơi này nên có nhiều thứ cũng chưa biết.
Mỗi ngày nàng chỉ cháo trắng rau xào, dần dà cũng không cảm thấy thú vị.
Lớn chút nữa, nàng ở tiểu viện tự mình là đầu bếp, tự mình động thủ làm chút thức ăn tầm thường.
Lúc ấy ngàn lần không thể tưởng tượng được chính mình một ngày kia sẽ rời khỏi Tống phủ, tự mình lập một viện tử, có khả năng nấu ăn lại tiết kiệm được không ít bặc, bằng không phải mời một đầu bếp nữa vừa ý, không biết phải tốn thêm bao nhiêu chi phí.
Dầu nóng bắt đầu bốc khói, nàng dùng thìa múc ra, rưới lên cá chưng, phát ra tiếng xèo xèo.
Lan Thương quan sát hết thảy, cảm thấy trái tim mình mềm lại.
Quả nhiên là mùi vị pháo hoa ở nhân gian, là thứ duy nhất chạm vào nhân tâm.
Hồ sen ánh trăng đơn giản hơn nhiều, nguyên liệu được đưa vào nồi, xào lên vài cái.
Nàng dẫn bọn họ vào trong viện, ở mái hiên treo hai cái đèn lồng, xoay người tìm Tiểu Thất và Tuyết Diên, phát hiện hai người bọn họ cùng Tĩnh Niệm ở cửa đá châu chấu, căn bản gọi không được, đành thở dày quay người trở về.
"Hôm nay chỉ có chúng ta ăn thôi, bọn họ đang đá châu chấu, để lại cho bọn họ một ít vậy."
Lan Thương đáp "được", cầm đũa liếc nhìn Thanh Phong một cái.
Diện mạo Thanh Phong không nói là kinh diễm, mặt mày ôn nhu, cực kỳ dễ nhìn.
Lúc này trên vành tai nàng đeo khuyên, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng ôn nhuận.
Thừa tướng có lòng đem ái nữ Việt Khê hứa hẹn với Lan Thương, không hề có ý định mượn sức, Lan Thương xuất thân bần hàn, không có căn cơ, thừa tướng đơn thuần là coi trọng nhân phẩm đáng tin cậy của hắn, lại vô cùng tài tình, Việt Khê gả cho hắn sẽ không có ưu phiền về mấy phủ thượng lớn.
Lan Thương chấp nhận lời mời của thừa tướng gặp gỡ Việt Khê tiểu thư, nhìn chung hiểu được ý định của thừa tướng.
Hôm nay hắn suy nghĩ có chút xa xôi, Thanh Phơ quơ quơ tay trước mắt hắn mấy lần mời định thần lại.
"Âu Dương đại nhân có tâm sự sao?"
"Cũng không tính là tâm sự, chỉ là có một việc mắc ở trong lòng, không biết nên xử trí thế nào."
"Ồ..." Thanh Phông không hỏi nhiều, bỏ một miếng cơm nhỏ vào miệng.
"Tống tướng quân viết thư cho ta, muốn ta giúp tam tiểu thư để ý việc hôn nhân, nói phụ thân ngươi rất thúc giục, tuy nói rằng ngươi tự lập viện tử, nhưng nếu ở kinh thành gặp chuyện phiền phức, sợ là khó coi."
"Là việc này quấy nhiều sự thanh tịnh của Âu Dương đại nhân sao?" Việc này Thanh Phong đã tính toán, tháng Năm qua rồi, nay đã là tháng Sáu, tới tháng Bảy chính là lời hẹn ba tháng với phụ thân.
Đến lúc đó nếu không tìm được người thích hợp, sợ là phụ thân sẽ chọn một kẻ ăn chơi trác táng trong kinh thành đó cho nàng.
Thanh Phong mấy ngày nay đang thu dọn đồ đạc, tính toán một phen, nếu lúc đó phụ thân ép buộc, nàng sẽ chuẩn bị mang theo Tuyết Diên Tiểu Thất đi tìm tam ca.
"Thực ra, cũng không phải.".