Nhị Gả Đông Cung FULL


Mã hoàng hậu lén lút nói: “Có lẽ là nghĩ thông suốt rồi, muốn tìm Thái Tử Phi.”
 
Bình Dương không nhịn được che miệng cười, nụ cười của nàng mang theo khí chất rực rỡ như đóa mẫu đơn, thậm chí còn pha chút anh khí mạnh mẽ, khác hẳn với vẻ dịu dàng của Mã hoàng hậu.
 
“Nhị Lang chỉ còn hai năm nữa là cập quan, Đông Cung không có một người bạn tri kỷ, đúng là kỳ lạ.”
 
“Đúng vậy, con cũng hiểu tính cách của nó mà.

Từ nhỏ đã có chính kiến riêng, nhiều việc chúng ta cũng không thể can thiệp, tất cả đều theo ý nguyện của nó.

Bây giờ nó đã nghĩ thông suốt, cứ để nó tự sắp xếp mọi chuyện đi.”
 
Thế là mẹ con họ bắt đầu bàn bạc kỹ lưỡng về buổi tiệc xuân sắp tới.
 
Với một buổi tiệc chiêu đãi như thế này, cung đình không tiện đứng ra tổ chức, nên giao cho Bình Dương lo liệu.
 
Gần đây việc gặp gỡ các tiểu thư khuê các trở nên thuận lợi hơn, mà việc chọn Thái Tử Phi là đại sự không thể quá phô trương, giao cho phủ công chúa chủ trì là phù hợp nhất.
 
Bình Dương có kinh nghiệm tổ chức tiệc tùng, sau khi bàn bạc ổn thỏa với Mã hoàng hậu, đích thân đi một chuyến đến Vĩnh An cung.
 
Khi đó, Triệu Nguyệt đang duyệt tấu chương, công việc này hắn đã đảm nhận được hai, ba năm rồi.
 
Vì Thái Tử giám quốc, các chính sự đều do hắn và những vị tể tướng trong chính sự đường cùng nhau giải quyết.

Cha của hắn giờ có thể kê cao gối mà ngủ, suốt ngày chỉ lo ăn uống, chơi nhạc, sáng tác vài khúc nhạc.

Cuộc sống của ông quả thật chẳng thể thoải mái hơn.
 
Đôi khi, Triệu Nguyệt cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng cha hắn chẳng hề thương xót mà còn nói đầy lý lẽ: hắn còn trẻ, phải rèn luyện nhiều, như vậy mới có thể trở thành một cây đại thụ vững chắc, che chở cho đất nước và muôn dân.
 
Triệu Nguyệt cảm thấy hận sắt không thể thành thép, từ năm bốn tuổi đã lo lắng cho tiền đồ của cha mình, đến mức ngay cả một con lừa trong làng cũng chưa phải lao lực như hắn!
 
Dư ma ma bước vào điện, mang theo trà và thấy Triệu Nguyệt mãi vẫn chưa nghỉ ngơi.

Bà khẽ nói: “Điện hạ, hãy nghỉ ngơi một chút, kẻo mỏi mắt.”
 
Triệu Nguyệt đáp lại một tiếng “Ừm” nhưng mắt vẫn dán vào tấu chương.

Nhìn thấy lỗi chính tả, hắn không thể chịu được mà phải dùng bút son để sửa lại.

 
Bản tấu chương này nhiều lỗi chính tả quá, đến tận bốn lỗi!
 
Ngay lúc đó, Vệ công công bước vào báo rằng Bình Dương công chúa đã đến.
 
Triệu Nguyệt ra hiệu, Vệ công công liền dẫn Bình Dương vào trắc điện.

Hắn sửa xong tấu chương, kiểm tra kỹ lưỡng để chắc chắn không còn lỗi nào, rồi đặt bút son xuống và đi ra trắc điện.
 
Tỷ đệ gặp nhau, chào hỏi rồi cùng ngồi xuống.

Bình Dương mở lời: “Ta vừa từ chỗ mẫu thân qua đây, Nhị Lang có vẻ bận rộn nhỉ?”
 
Triệu Nguyệt cười đáp: “Đang định nghỉ một lát đây.”
 
Khi tỳ nữ dâng trà, Bình Dương chuyển sang trò chuyện về chuyện nhà.

Nói đến chuyện triều chính, nàng không khỏi nhắc đến lão phụ thân: “Nhị Lang từ nhỏ đã không dễ dàng, đừng vì còn trẻ mà coi thường sức khỏe.

Nhiều việc có thể để cho các quan xử lý, không cần tự mình lo tất cả, kẻo hao tổn thân thể đó.”
 
Triệu Nguyệt nghiêm túc nói: “A tỷ nói đúng, tổ phụ và phụ thân đã để lại những người trung thành có thể dựa vào, ta không phải việc gì cũng tự làm, tỷ cứ yên tâm.”
 
Bình Dương gật đầu: “Vậy thì tốt.

Ở tuổi này, đệ nên khí phách hăng hái, đâu cần phải như tăng sĩ khổ hạnh, ngày ngày lao tâm vì chính sự mà mất đi sức sống.”
 
Triệu Nguyệt khẽ cười.
 
Bình Dương nhấp một ngụm trà, rồi nhắc đến chuyện chính: “Mẫu thân nói rằng đệ muốn tổ chức một buổi yến tiệc mùa xuân, phải không?”
 
Triệu Nguyệt “Ừ” một tiếng, đáp: “Đúng như lời tỷ, cuộc sống này dài đằng đẵng, thừa dịp mùa xuân đang tới, muốn thư giãn một chút.”
 
Bình Dương không nói thêm, chỉ bảo: “Mẫu thân bảo ta lập danh sách khách mời, nếu có ai mà đệ đặc biệt muốn mời, cứ nói với ta để tránh sót.”
 
Triệu Nguyệt khéo léo đáp lại: “Tỷ cứ xem xét mà làm.”
 
Bình Dương cười khẽ, rồi thử dò hỏi: “Nhị Lang có phải đang để ý ai không?”
 
Triệu Nguyệt bật cười, nói: “Ta ngày ngày bận rộn trong cung, chưa từng ra ngoài, cũng chẳng tham dự tiệc tùng nào, đâu có thời gian mà để ý đến chuyện tình cảm.”
 
Nghe thế, Bình Dương liền bảo: “Đệ ấy, từ nhỏ đã có ý định riêng, mẫu thân cũng chẳng dám lải nhải sợ đệ bực mình.

Bây giờ tuổi cũng đã lớn, chuyện này cũng nên tính đến rồi.”
 
Triệu Nguyệt chỉ đáp lại một cách thoái thác: “Không gấp, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
 
Sau đó, hai người tiếp tục trò chuyện thêm một lúc lâu rồi Bình Dương mới rời đi.
 
Ba ngày sau, khi thiệp mời yến tiệc xuân đến Khánh Vương phủ, Thôi Văn Hi không có mặt ở phủ.

Trước đó, nàng đã dặn dò Phương Lăng tìm người giúp nàng xử lý lại căn nhà ở phường Trường Lăng.

Hôm nay, nàng đích thân đến xem tình hình.
 
Ngôi nhà ba gian ở cuối phố phường Trường Lăng, yên tĩnh và thanh bình.

Trước kia, Quốc Công phủ đã mua lại từ một thương nhân để làm của hồi môn cho Thôi Văn Hi, nhưng chưa từng có ai ở.
 
Khi xe ngựa đến trước cửa, người hầu đã chờ sẵn.
 
Phương Lăng kéo rèm xe, đỡ Thôi Văn Hi xuống.

Đám người hầu cúi đầu chào kính cẩn.
 
Cặp sư tử đá trước cổng đã được lau sạch bóng, cánh cổng lớn mới sơn lại, gạch xanh và ngói lục hài hòa với nhau, tạo nên cảm giác cổ kính, thanh bình.
 
Khi bước vào sân, dọc theo lối đi lát đá, một hàng trúc xanh tươi và bụi chuối mọc rậm rạp xanh mướt khiến cho khung cảnh trở nên sống động.

 
Thôi Văn Hi yêu thích vẻ xanh tươi đầy sức sống của cây cối nơi đây.

Nhìn chúng, tâm trạng mệt mỏi của nàng như được xoa dịu.
 
Trong chính viện, hành lang với cửa sổ họa tiết thập cẩm bao quanh, thềm đá lát bằng đá cuội, những bụi lan đặt bên cạnh tảng đá tinh tế.

Cây lê già ở góc đông sân đ.â.m rễ sâu, tán lá sum suê, quả ngọt thanh mát, thường được hái đem vào phủ khi chín.
 
Phương Lăng có vẻ không hài lòng, nói: “Trong sân vốn không nên trồng lê.”
 
Thôi Văn Hi cười: “Suy nghĩ tỉ mỉ quá, nếu mọi người đều đổ lỗi cho cái cây này thì thật là oan uổng.”
 
Phương Lăng im lặng một lát, rồi vẫn nói: “Dù sao thì cũng không hợp phong thủy lắm.”
 
Thôi Văn Hi trêu: “Cẩn thận không năm nay cây không kết quả cho ngươi ăn đấy.”
 
Phương Lăng không khỏi thầm khen nàng có tâm trạng lạc quan.

Từ sau khi được Hoàng hậu khuyên giải, nàng và phu quân vẫn sống lạnh nhạt với nhau, nhưng nàng lại chẳng tỏ vẻ gì, vẫn ăn uống bình thường, không thiếu thốn thứ gì.
 
Chủ tớ cùng đi dạo quanh khu vườn, ngắm nghía khắp nơi.

Phòng ốc rộng rãi, chính phòng năm gian, đông tây mỗi bên ba gian, thêm vào nhà sau và các phòng khác tổng cộng ba mươi sáu gian, đủ để nàng và người hầu cư trú.
 
Nàng quan sát từng góc một, từ những cửa sổ cũ cần thay, cây xanh cần cắt tỉa, đồ vật cần sơn lại, cho đến các khung cửa cần thay đổi hoa văn.

Tất cả yêu cầu đều được ghi lại và dặn dò người hầu xử lý.
 
Ngoài căn nhà này, nàng còn sở hữu ba bất động sản khác trong kinh thành, trước kia không sử dụng nhưng giờ có thể cho thuê để kiếm thêm thu nhập.
 
Ở kinh thành, một căn nhà cho thuê có thể mang về khoản tiền không nhỏ, đủ để nàng trang trải chi phí sinh hoạt.
 
Nàng cẩn thận lên kế hoạch cho tương lai, khi không còn sự bảo bọc của nhà mẹ đẻ hay nhà chồng.

Tự mình lo liệu tất cả, phải tính toán chi li mới có thể sống tự tại.
 
Sau khi sắp xếp mọi việc, đoàn người trở về Khánh Vương phủ, vừa kịp giờ ngọ (một giờ chiều).
 
Thôi Văn Hi không ăn uống gì, chỉ bảo phòng bếp nhỏ mang lên một chén bánh bột để qua loa lót dạ.
 
Phương Lăng giúp nàng thay một bộ trang phục mặc ở nhà.
 
Quản sự bà tử bước vào, mang theo thiệp mời từ phủ Bình Dương.

Sau khi chủ tớ từ phòng thay đồ đi ra, Phương Lăng nhận lấy thiệp mời và đưa cho Thôi Văn Hi.
 
Quản sự bà tử nói: “Thiệp mời xuân yến này là do phủ Bình Dương gửi tới sáng nay, mong nương tử xem qua.”
 
Thôi Văn Hi ngồi xuống ghế thái sư, tiện tay mở thiệp mời ra, có chút ngạc nhiên: “Thật là lạ, Bình Dương công chúa đã lâu rồi không tổ chức tiệc tùng, bên đó có nói thêm điều gì không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui