Ngay tức khắc,người bên cạnh liền biến mất.
Ngụy Tư Đằng nghiêng đầu liếc nhìn cô gái nhỏ đang núp ở dưới gầm bàn,ném cho cô một ánh mắt.
-Em trốn làm gì?
'!.
'
Cùng lúc đó cánh cửa bên ngoài liền mở ra,Tịch Lạc e lệ bước vào.
Giọng nói mềm như bông vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
-Tớ thấy cửa không khóa nên!.
Anh đã dời tầm mắt khỏi người bên dưới gầm bàn,đôi mắt sắc lạnh hướng về phía Tịch Lạc.
-Có chuyện gì?
-Cậu có rảnh không,có thể đi dạo với tớ một lát không?
Ánh mắt của anh chỉ nhìn trong giây lát đã rời khỏi.
Giọng nói lạnh lùng hướng về đống sách trên bàn.
-Bận,cậu có thể đi ra ngoài.
-Không sao,tớ ngồi chờ được.
Sự kiên nhẫn của anh đã không còn nhưng không thể hiện ra quá nhiều.
Lãnh đạm trả lời lại.
-Tôi không thích người ngoài vào đây,cậu hiểu chứ?
-Vậy,lát cậu nhớ xuống ăn cơm nhé,tớ xuống bên dưới trước.
Vẻ mặt Tịch Lạc liền tối sầm trong chốc lát.
Rất nhanh liền nở nụ cười hiền hòa,chỉ nhỏ nhẹ nói một câu rồi mở cửa bực dọc đi khỏi.
Thấy người vừa đi khỏi,Quế Tư Hạ vẫn còn đang co rúm bên dưới gầm bàn.
Trên tay cô đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Ban nãy cảm giác chột dạ nên cô mới mau chóng trốn đi.
Thật sự là cô không muốn bị hiểu lầm,bởi vì cô biết rõ giọng nói kia là của ai.
Càng biết rõ về mối quan hệ của anh cùng Tịch Lạc.
Ngón tay thon dài của anh vẫn đang gõ trên mặt bàn,chân dài hơi đẩy người về sau để tiện quan sát người bên dưới.
Từ phía trên giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên bên tai cô.
-Có thể đi ra rồi chứ?
Quế Tư Hạ sắc mặt ửng hồng,khom lưng đi ra.
Cô nhanh tay ôm lấy sách của mình.
Đầu hơi cúi sấp xuống.
-Em về đây ạ,hôm nay rất cảm ơn anh.
Nói xong cô còn không dám nhìn lấy anh một cái mà chạy mất dạng.
Nào ngờ vừa đi đến đài phun nước liền được một giọng nói trang nhã gọi lại.
Là giọng nói của Ngụy phu nhân,tim cô khẽ lộp bộp bài tiếng mà quay sang nhìn.
-Tiểu Hạ,con mau lại đây.
-Dạ.
Quế Tư Hạ chậm rãi bước sang.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đấy lại càng khiến cô bất an hơn.
Chỉ cần nhìn ý tứ thì dù họ có cởi mở vui vẻ như nào thì cũng không thể che giấu được sự khinh miệt trong đôi mắt kia.
Vốn những người ở giới thượng lưu như họ sẽ cảm thấy thương xót cho phận người tầng lớp dưới như cô.
Ánh mắt thương hại không hề giấu diếm và cô là người đã cảm nhận đủ loại ánh mắt đó từ người phu nhân cao quý trước mắt.
Khúc Uyển nhìn lướt trên người cô một lượt rồi lại cất giọng dịu dàng về phía người phụ nữ bên cạnh.
-Tịch phu nhân khen bánh của cháu làm đấy.
Nói xong bà lại tiếp tục giới thiệu cô với Tịch Phu Nhân.
-Đây là cô bé con của người làm.
Bánh ngọt ban nãy đều do cô bé làm hết đấy.
Tịch Phu Nhân phong thái quý phái,khuôn mặt xinh đẹp rất phù hợp với giới nhà giàu.
Nhưng vẻ đẹp ấy khi đứng cạnh Ngụy Phu Nhân cũng không thể nào sánh bằng.
Nhìn hai người phụ nữ cao quý trước mắt kia cô lại tự nhủ.
'Còn không xinh đẹp bằng mẹ'
Ý nghĩ của cô là thật,mẹ cô rất đẹp.
Nhưng vì hoàn cảnh nên bà không chăm chuốt cho bản thân,mặc dù là vậy nhưng sắc đẹp của bà cũng không hề hao mòn.
Và cũng chính vì thế mới chính là điều mà Ngụy Phu Nhân ghét ở mẹ cô.
Bà ta luôn ghét những người phụ nữ xinh đẹp,đặc biệt là lấn át vẻ đẹp của bà ấy.
Ngay cả cô cũng không thể tránh khỏi sự ghét bỏ kia,bởi vì gương mặt của cô rất giống bà.
Chỉ có đôi mắt hạnh này là giống cha.
Cô chỉ nghe mẹ cô nói thế mặc dù cô còn chưa từng được nhìn thấy cha ruột của mình.
Ngay cả ảnh của ông cũng không có.
Khúc Uyển cười nói vui vẻ một bên cùng Tịch phu nhân.
Bà cũng chưa có ý định để cô rời đi,cứ như thế để cô đứng một bên lắng nghe câu chuyện nhàm chán này.
Tịch Lạc từ bên trong đi ra,liền trông thấy cảnh trước mắt.
Chị ta bước vội ra âu yếm ôm lấy cánh tay của mẹ mình.
Ánh mắt sắc bén nhìn cô rồi lại nhìn sách vở trên tay cô.
Rất nhanh khuôn mặt chị ta liền xám xịt lại,ban nãy những cuốn sách này ở trên bàn của Tư Đằng.
Tịch phu nhân ôm lấy con gái,bà quan sát tầm mắt của cô rồi nhỏ giọng.
-Con quen cô bé này sao.
Rất nhanh Tịch Lạc đã nở nụ cười,giọng nói châm biếm đi vài phần.
-Con biết chứ,học cùng lớp với Ngụy An đấy mẹ.
Đôi mắt sắc bén của Tịch Lạc chợt lóe lên một tia nham hiểm rồi lại nhìn về phía Ngụy phu nhân.
Gương mặt của chị ta mọi thứ đều hoàn hảo chuẩn mực đến từng lời nói.
-Bác gái,có thể mời em ấy cùng ăn cơm không ạ.
Hôm nay chỉ toàn người lớn,con muốn có người trò chuyện.
Khúc Uyển nhìn lướt qua Quế Tư Hạ rồi lại dịu dàng nhìn Tịch Lạc.
Bà đưa tay xoa nhẹ đầu chị ta,ánh mắt không khỏi thầm khen ngợi tấm lòng thương người cao cả kia.
-Được chứ.
-Tiểu Hạ cũng vào ăn cơm nhé.
Bữa cơm xong ta sẽ trả tiền lương cho cháu luôn.
Tay cầm sách của cô khẽ nắm chặt lại.
Ý tứ câu nói của bà không cho phép cô từ chối,nghĩ đến việc mẹ cô còn làm việc ở đây nên cô đành ngoan ngoãn gật đầu.
Sau cùng cô như một chú cún con bị bỏ rơi đi theo sau ba người phụ nữ kia.
Trên người cô chỉ mặc một bộ quần áo bình thường,hoàn toàn không hợp với khung cảnh cao quý bên trong.
Tịch Lạc kéo tay cô đến bàn ăn để cô ngồi vào vị trí cuối cùng.
Chị ta cũng tỏ vẻ thân thiện ngồi vào,miệng vẫn nở nụ cười kia.
-Em cứ tự nhiên nhé.
.