Quế Tư Hạ giật nảy mình rời khỏi xích đu,cô giấu giỏ đựng len ra sau người.
Hướng mắt nhìn về phía anh rồi đáp lại.
-Không có gì ạ.
Ngụy Tư Đằng cúi đầu,nhìn con ngươi như chứa đựng sao trời của thiếu nữ.
Bây giờ còn có vẻ đang hốt hoảng,anh cũng không hỏi sâu thêm về cái đồ len kia nữa.
Nhẹ nhàng ngồi xuống xích đu.
Dáng vẻ thư thái,lãnh đạm cất giọng.
-Ngồi xuống.
'!.
'
Anh đây là muốn cô ngồi vị trí bên cạnh sao.
Nhìn tấm ván gỗ đúng thật là đủ cho cả 2 người ngồi.
Nhưng mà có hơi!.
.
Trong lúc cô còn đang rối rắm đứng như tượng thì giọng nói trầm ấm kia lại vang lên.
Lần này cực kì có tính ưa hiếp.
-Không ngồi còn đợi tôi đến bế sao.
'!.
.
'
Giọng điệu bề trên này của anh cô vốn đã quen,một người cao lãnh như vậy từ khí chất đến hành động đều đem đến cảm giác cực kì áp bức.
Quế Tư Hạ không dám chần chừ thêm liền ngồi vào vị trí bên cạnh của anh.
Đúng như cô dự tính,chỗ ngồi không có lấy một khoảng trống.
Cũng chỉ vừa cho cái mông nhỏ của cô đặt đến.
Cả cơ thể của cô đều gần sát bên anh.
Cô cảm nhận được cả độ săn chắc từ cánh tay kia.
Rất nhanh cánh tay ấy liền rời đi,quàng ra phía sau lưng của cô.
Là anh đang cầm lấy sợi dây thừng kia để trụ vững.
Quế Tư Hạ hít thở không thông,bây giờ có khác nào cô đang được anh ôm vào lòng đâu kia chứ.
Từ trên cao anh nghiêng mắt xuống nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô.
Góc độ cực kì gần,mọi ngóc ngách trên gương mặt tinh tế ấy đều thu gọn vào mắt anh.
Khuôn mặt của cô nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay.
Mỗi cái chớp mắt của cô như hàng vạn cánh hoa đào rơi xuống,khiến con người ta si mê.
Đột nhiên anh cảm thấy cái gọi là tốt đẹp nhất thế gian cũng chỉ là như thế.
Không chút do dự nào,Ngụy Tư Đằng liền gục đầu xuống bả vai của thiếu nữ.
Lưu luyến thưởng thức hương thơm thuộc về cô.
Cảm nhận được cơ thể mềm mại đang căng cứng thì khóe môi không tự chủ mà đưa lên cười thầm.
-Tôi buồn ngủ rồi.
'! ! '
Anh có thể về nhà ngủ kia mà,đâu nhất thiết phải ở trong tình huống thế này mà ngủ kia chứ.
Rốt cuộc là anh đang xem cô thành cái gối ôm rồi sao.
Hơi thở thiếu niên ấm nóng phả đến càng khiến tinh thần cô tỉnh táo hơn.
Quế Tư Hạ không muốn để người khác trông thấy tình cảnh này.
Sẽ chẳng tốt lành gì cả,lại nghĩ đến những lời nói của Ngụy Phu Nhân cô lập tức đứng phắt dậy.
Mặc cho anh vẫn đang dựa vào bả vai.
Đột nhiên bị mất điểm tựa,anh nhíu mày nhìn về phía cô.
Đợi cô mở lời,muốn xem thử lần này cô sẽ lại muốn nói gì.
Toàn thân anh dường như toát ra một từ trường mạnh mẽ,thu hút toàn độ lý trí của Quế Tư Hạ.
Cô rất muốn đến gần anh,rất muốn thật lòng mà bày tỏ.
Nhưng cô không thể,không thể làm ra những hành động như thế được.
Bởi vì cô chẳng khác nào kẻ thứ 3 chen chân vào cuộc đời của anh.
Khi con ngươi đen bóng như phát sáng,đôi mắt sắc nét hẹp dài ghì chặt trên người cô thì cô lại càng chột dạ hơn.
Sợ anh nhìn thấu tâm tư của mình,thật may cô vẫn giữ tốt dáng vẻ của bản thân.
Giọng nói mềm mại tựa bông quét qua lồng ngực của anh đến đau nhói.
-Nhị Gia,mong anh tự trọng.
Nói xong cô không muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi kia của anh nên liền chạy thẳng vào nhà.
Sau khi xác định anh không đi vào theo thì cô thầm thở dài một hơi.
Ngồi thượt xuống sàn nhà,môi nhỏ khẽ nói.
-Mình thật chẳng có tiền đồ mà,phải làm sao với anh ấy đây.
Bên ngoài Ngụy Tư Đằng không hề hấn gì với lời nói của cô.
Vốn anh cũng không phải kẻ ngốc,hành động đi quá mức bình thường này tự bản thân anh còn tự cho rằng bản thân vô liêm sỉ.
Nhưng như vậy thì sao chứ,trước giờ mọi việc anh làm đều không bao giờ thấy hối hận.
Ngay cả những cử chỉ thân mật dành cho cô anh lại càng không thấy hối hận.
Ngược lại còn rất thích.
Trông dáng vẻ kia của cô thì anh lại càng muốn trêu chọc.
Sự hứng thú này của anh sẽ còn kéo dài,anh sẽ giữ lấy cô đến bao giờ sự hứng thú anh dành cho cô biến mất thì thôi.
Nhìn về hướng cánh cửa đóng chặt kia một lúc thì anh liền rời tầm mắt.
Thân hình cao lớn đĩnh đạc,trầm tĩnh mà đi về phía ngôi biệt thự rộng lớn của mình.
Cô có thể chạy đi đâu được kia chứ,đều sẽ nằm trong tầm mắt của anh.
Mèo nhỏ xù lông chỉ một lúc là hết thôi.
-----------------------
Trước khi bữa tiệc diễn ra,anh đã phân phó cho quản gia đem lễ phục đến tận nhà cho cô.
Quế Tư Hạ đứng trước gương,trên người cô là một bộ lễ phục màu trắng cùng những viên đá quý gắn trên đấy.
Một bộ lễ phục lộng lẫy,đẹp đến nao núng lòng người.
Tất nhiên cô không biết rằng đây là lễ phục Nhị Gia chuẩn bị cho cô.
Cô chỉ biết rằng mọi người tham gia bữa tiệc đều được Ngụy Gia chuẩn bị trang phục là quản gia nói lại khi đem đồ đến.
Cứ như vậy cô thản nhiên mặc nó và không suy nghĩ thêm gì cả.
Tử Kì từ bên ngoài tiến bước vào,trông thấy Quế Tư Hạ cùng bộ cánh xinh đẹp thì không khỏi trợn tròn mắt.
Bộ váy được thiết kế theo kiểu trễ vai.
Hai bên như lọn sóng nhỏ uốn lượn quanh bờ vai mảnh khảnh.
Không quá hở hang vừa đủ khoe trọn xương quai xanh quyến rũ.
Phần eo ôm gọn càng tôn lên bờ eo thon gọn của cô.
Tà đầm dài đến mắt cá chân theo kiểu đuôi cá.
Phần xẻ tà vừa đến bắp đùi.
Thật là một sự kết hợp hoàn hảo.
Những viên đá quý như thể điểm nhấn ngoài lề cho sự xinh đẹp của cô.
-Tiểu Hạ ơi,cậu đẹp quá đi mất.
-Cảm ơn cậu,hôm nay cậu cũng rất đẹp.
Quế Tư Hạ không hề thấy ngượng ngùng trước lời khen của Tử Kì.
Sở dĩ từ nhỏ đến lớn cô đều được mọi người xung quanh khen ngợi,tập thành tính.
Cô liền miễn dịch với những lời khen như vậy.
Cả hai cô nàng cùng sóng vai nhau tiến về phía ngôi biệt thự kia.
Cả khuôn viên rộng lớn khắp nơi đều trang bày những khóm hoa hồng trắng.
Những ánh đèn lấp lánh từ trên cao phả xuống càng tôn lên sự lấp lánh của những cánh hoa.
Xung quanh quan khách đều đông đúc.
Đa phần đều là những người chững tuổi,có vẻ Nhị Gia mời rất ít bạn học.
Cũng đúng thôi,một quý công tử bậc nhất Hà Thành thì bạn bè cũng là ở một cái tầm.
Ngụy Đông Lộ trong bộ vét màu đen tiến lại về phía của hai cô nàng.
Đôi mắt đen láy như phát sáng nhìn chằm chằm lấy Quế Tư Hạ.
Đôi con ngươi không hề che dấu sự kinh ngạc,si mê đến thần hồn điên đảo.
-Tiểu Hạ,em đẹp quá.
-Cảm ơn anh Đông Lộ.
Lâm Duệ cũng tiến lại gần chỗ bọn họ.
Anh đảo mắt trên người Tử Kì thì khuôn mặt bất giác cũng đỏ ửng lên.
Mọi hôm Tử Kì đều ăn bận kín kẽ nhưng hôm nay đặc biệt táo bạo.
Cô mặc chiếc đầm màu đen cúp ngực.
Thân váy ôm sát lấy cơ thể mảnh mai.
Tôn lên 3 vòng đầy đặn,vừa nhìn liền khiến lòng người nảy lòng tham.
Rất nhanh Tử Kì đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng kia của bạn trai,cô khẽ mỉm cười rồi đi qua ôm lấy cánh tay của anh.
Giọng điệu nũng nịu như một tiểu yêu tinh.
-Em đẹp chứ.
Lâm Duệ không che dấu cảm xúc của mình,anh thành thật mà ôm lấy eo Tử Kì.
Tự nhiên mà hôn lấy môi cô một cái.
-Bạn gái của anh đẹp nhất.