Rồi thứ năm cũng qua, khi Trần Khải đến nhà Diệp Dung đã trả lời hắn, Diệp Dung cũng đã lo liệu việc nhà xong hết rồi.
Vậy là ở thứ sáu khi Diệp Dung tan làm và trở về nhà...
Bây giờ cũng cuối thu, sắp đầu đông có lẽ sẽ có tuyết rơi rồi.
Đi trên đường, cảm giác hanh khô và lạnh lẽo khiến Diệp Dung gần như chịu không nổi, bước chân càng nhanh hơn, tuy không thích cái lạnh, nhưng Diệp Dung rất thích tuyết, vì nó trắng xóa một vùng, tinh khiết và đẹp lắm, Diệp Dung rất mong chờ tuyết đầu mùa.
Lúc đó sẽ cùng Diệp Phương Nhi ngắm tuyết.
Diệp Phương Nhi sẽ cùng Diệp Dung mua ít thất vải mới về may quần áo cho năm sau, vì đồ đều cũ cả rồi, may tay sẽ rẻ hơn.
Vả lại với tay nghề của Diệp Phương Nhi một công nhân xưởng may mà nói là không khó, Diệp Dung được chỉ dạy làm trợ thủ càng là không nói chơi.
Tới nhà phía trước đã thấy Trần Khải ở đứng tựa lưng trước cổng rào mà đợi, bên cạnh còn có một chiếc xe đạp không phải rất mới, nhưng trong mắt Diệp Dung mà nói thì đã là xịn lắm rồi, không phải gia đình nào cũng có khả năng mua xe đạp đâu, gia đình khá giả cũng chưa chắc sẽ mua, vì giá rất đắt đỏ, với họ mà nói thì vẫn là quen dùng xe do động vật kéo hơn.
Chiếc của Trần Khải cũng chỉ là mua cũ lại thôi, may mắn nó còn rất tốt, trông không tệ nên Trần Khải cũng rất thích nó, đem nó trở thành bảo bối, những người cùng huyện đa số đều ngưỡng mộ Trần Khải đâu.
Diệp Dung vừa đi lại, vừa lúc Trần Khải ngẩn đầu lên nhìn thấy người tới Diệp Dung liền cười cười mà nói: "A Dung về rồi à? Có lấy gì không, mau vào lấy đi thôi.
Anh đợi."
"Ân! Có lấy, nhưng Khải ca ở đây đợi có lâu không?" Diệp Dung ngượng ngùng nhìn Trần Khải, để người ta phải đợi chính mình cũng ngại lắm chứ.
"Không lâu! Vừa tới mà thôi." Trần Khải thực sự cũng chỉ mới đến tầm vài ba phút thôi không bao lâu là Diệp Dung đã về rồi.
Trần Khải đã nói vậy, Diệp Dung yên tâm liền đi vào trong lấy đồ, để Trần Khải không phải đợi lâu.
Đến lúc ra ngoài thì lại khóa cửa, vì Diệp Phương Nhi cũng có chìa khóa nên không lo không vào được.
"A Dung lên ngồi được không?"
"Em lên được mà."
Thấy Diệp Dung đã ngồi ổn, Trần Khải cũng trèo lên xe rồi nhanh nhẹn đạp đi, những cơn gió thổi qua làm những sợi tóc của Diệp Dung phất phơ nhẹ vỗ.
Cảm giác lành lạnh cứ dọc theo cơ thể đi vào làm Diệp Dung càng tỉnh táo hơn, đây là lần đầu tiên cậu ngồi trên chiếc xe đạp, trước giờ chỉ có nhìn những người có tiền trên phố chạy thôi.
Có xe như vậy chắc được hoan nghênh lắm.
Không biết Trần Khải có thế không?
"A Dung ôm eo anh đi, đường phía trước hơi gập ghềnh một xíu."
Nghe tiếng hắn nói, Diệp Dung chỉ biết làm theo mà không đáp lại, chỉ ngơ ngát nhìn cảnh vật một ít, rồi lại một ít lướt qua.
Lần đầu tiên Diệp Dung bị choáng ngợp bởi khung cảnh đơn giản của nơi mà mình sống như vậy.
"Sao vậy, có phải rất thích không?" Phía trước Diệp Dung như có tiếng cười nói.
Quả thật đó là Trần Khải hỏi.
"Dạ vâng, rất thích."
"Lại ôm chặt vào một tí, anh sẽ chạy nhanh chút nữa." Trần Khải vừa nói vừa cảm nhận vòng tay của Diệp Dung ôm mình, Trần Khải rất thỏa mãn.
Nghĩ đến việc trong hai ngày tới Diệp Dung sẽ chỉ ở cùng hắn thôi là đã hưng phấn rồi.
Qua một quãng đường không ngắn rồi cũng tới nhà Trần Khải, xuống xe Trần Khải đi vào cổng rào không khóa, nhanh chóng mở cửa nhà, gọi Diệp Dung vô trong nhà rồi Trần Khải dắt xe vào đậu ở sân, quả thật Trần Khải ở một mình, căn nhà này so nhà Diệp Dung thì không rộng bằng, nhưng nhìn lại rất có vẻ tốt hơn nhiều.
Nhà không có bàn thờ có lẽ do những thứ đó đều ở nhà của ba mẹ Trần Khải, đơn giản một gian phòng chính tiếp khách, một gian phòng của hắn, một gian bỏ không, còn lại là gian bếp ít dùng, phòng tắm cùng vệ sinh thì so nhà Diệp Dung rộng hơn.
Tổng thể căn nhà nhìn chắc chắn, an toàn, bàn ghế, tủ gỗ đều không có cũ.
"Đặt đồ xuống đi thôi, nhà anh cũng chỉ có anh."
"Thường thì anh không hay ở nhà đâu, đi ra ngoài chơi với bạn bè là chính, mấy hôm vì quen a Dung nên chỉ đến nhà nên a Dung thôi đấy, cũng không có đi." Thật thì buổi tối Trần Khải vẫn ra ngoài chơi cũng lũ bạn hắn, không có đi ở đây chỉ hảo chút so với cả ngày ở bên ngoài lêu lổng mà không ở nhà thôi.
Đặt túi vải xuống Diệp Dung nhẹ mỉm cười.
Trần Khải nói thế người khác nghe đều sẽ vui, huống chi là mười lăm tuổi Diệp Dung, nhưng đồng thời Diệp Dung cũng sợ vì bản thân mà chiếm mất thời gian rảnh rỗi vốn có của Trần Khải.
"Vào phòng anh đi, anh không hay ngồi ở ngoài phòng cho lắm.
Chỉ khi nào có nhiều người mới thế thôi."
"Khải ca.
Phòng đó là phòng anh sao?" Vừa nói, Diệp Dung vừa chỉ, cậu chỉ đúng nơi rồi.
Trần Khải gật đầu, bảo Diệp Dung vào đi, hắn sẽ đi lấy chút trà bánh cho cậu dùng.
Diệp Dung lễ phép hỏi Trần Khải có cần mình giúp không, nhưng Trần Khải bảo Diệp Dung là khách, việc này cũng nhỏ không cần Diệp Dung phụ làm gì.
Diệp Dung nghe hắn, không nói thêm mà đi vào phòng.
Ngồi xuống nhìn xung quanh, phòng này sáng sủa thật, cũng ấm hơn, giường thấp mà lại êm lắm, Diệp Dung ngồi lên thấy thật thoải mái.
Chung quanh nhưng sao có giấy vứt lung tung, với quần áo từ trong tủ có cái như rớt ra.
Nhớ lại Diệp Phương Nhi từng bảo, là con trai nếu ở một mình thì đa số hay bừa bộn lắm mắt nhìn sao cũng thấy gọn.
Diệp Dung thì được dạy luôn phải dọn sạch sẽ thì khác rồi.
Diệp Phương Nhi cũng có bảo, nếu là Trần Khải như vậy, Diệp Dung phải giúp hắn dọn lại..