Nhị Kiến Khiêu Tình

Sáng hôm sau, một chiếc BMW màu bạc đậu tại giao lộ cách công ty quảng cáo Thịnh Thải khoảng vài phút đi đường.

“Em như vậy mà còn phải đi một đoạn đường nữa, để anh trực tiếp đưa em đến cửa công ty.”

“Không cần, em muốn xuống xe ở chỗ này.” Đồng Ánh Diêu cự tuyệt đề nghị của Lí Tắc Hàn, mở dây an toàn ra, cầm lấy cặp tài liệu của mình.

“Nhưng anh sợ em đi lâu quá thì sẽ mệt…”

Biết hắn ám chỉ cái gì, mặt Đồng Ánh Diêu đỏ bừng lên, giận dỗi mà nhìn hắn. “Đều là do anh làm hại, cũng không biết kiềm chế một chút.” Tuy rằng nàng cũng rất hưởng thụ nhưng bây giờ chân lại hơi nhũn ra.

Lí Tắc Hàn đau lòng sờ má nàng. “Còn chưa thể công khai chuyện chúng ta kết giao sao?”

“Đúng vậy.” Nàng còn chưa muốn công khai.

“Vậy đến khi nào mới có thể công khai?”

“Để em nghĩ đã.” Đồng Ánh Diêu trốn tránh vấn đề mà xuống xe. “Em xuống xe đây, đến công ty gặp lại.”

Khi Đồng Ánh Diêu đi được vài bước, phía sau có người vốn định mở miệng gọi nàng, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy Lí Tắc Hàn từ trên xe bước xuống, người kia liền ngẩn cả người.

Lí Tắc Hàn xuống xe gọi Đồng Ánh Diêu lại, sau đó đi qua đưa tập tài liệu được bọc bằng giấy da trong tay cho nàng. “Em để quên cái này.” Nếu ở công ty đưa cho nàng, nàng nhất định sẽ tức giận.

“Cám ơn.” Đồng Ánh Diêu nhận lấy.

“Hôm nay cố lên.” Hắn sờ đầu của nàng.

“Anh cũng vậy.”

Lí Tắc Hàn hôn lên má nàng rồi mới trở lại xe. Hành động thân mật của hai người khiến cho vẻ mặt của người đứng ở phía sau trở nên mờ mịt.

Hơn 3 giờ chiều, Đồng Ánh Diêu từ bên ngoài trở lại công ty, phát hiện trên bàn đã không thấy bản kế hoạch phải đưa cho bên cửa hàng trang sức nổi tiếng. Ngày mai nàng có hẹn với phó tổng giám đốc Từ của bên đó.

Nàng vội vàng tìm trợ lý Đinh Tiểu Hủy bởi vì văn phòng của nàng không có người khác đi vào. Có phải khi nàng sắp xếp lại đã không cẩn thận mà cầm đi hay không?

“Xin lỗi, trưởng phòng, buổi sáng khi em sắp xếp lại vốn đã không thấy.” Đinh Tiểu Hủy nói.

“Em không thấy? Vậy sao lại không thấy đâu nhỉ?” Đồng Ánh Diêu không khỏi có chút lo lắng. Tuy rằng bản kế hoạch kia còn có trong máy tính, nhưng nội dung của hai mươi mấy trang đó, hơn một nửa đại khái là bản vẽ tay cùng tài liệu viết tay. Đây là nàng tìm mấy ngày mới hoàn thành.

“Trưởng phòng, có phải chiều hôm qua khi trở về, chị không nhìn rõ ràng mà coi nó như tài liệu cần bỏ đi không?”

“Không thể nào, hễ là tài liệu muốn vứt bỏ, chị đều nhất định phải xem lại một lần. Chị sẽ không đem bản kế hoạch quan trọng như vậy vứt đi.”

Đem tài liệu muốn bỏ đi xem lại một lần nữa là thói quen nhiều năm qua của nàng. Nàng xác định mình không thể đem bản kế hoạch kia trở thành tài liệu không cần nữa mà vứt đi.

“Vậy em cũng không biết.”

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Có mấy đồng nghiệp tiến vào hỏi thăm có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không. Biết tài liệu của trưởng phòng Đồng bị mất, mọi người đều rất kinh ngạc. Bọn họ kêu nàng tìm cẩn thận một chút, dù sao công ty không có người lấy đi bản kế hoạch kia. Có thể là trưởng phòng Đồng để quên ở đâu đó. Nếu coi là tài liệu không cần đi rồi hủy đi, vậy chỉ sợ xác suất tìm lại được là nhỏ.

Đồng Ánh Diêu thở hổn hển vài hơi. Bây giờ phải làm lại sao? Tuy rằng tài liệu có liên quan vẫn còn nhưng còn kịp làm lại sao? Nhưng nếu không làm lại, ngày mai nàng phải làm sao bàn hợp đồng quảng cáo với phó tổng giám đốc Từ đây?

“Trưởng phòng Đồng, cô có cần tìm lại nữa hay không?”

“Đúng rồi, bản kế hoạch kia tên là gì, chúng tôi cùng tìm giúp cho.”

“Cám ơn ý tốt của mọi người.” Đồng Ánh Diêu lấy tài liệu có liên quan ra, quả quyết nói: “Tôi quyết định làm lại.” Mặc kệ là nàng hay là Tiểu Hủy không cẩn thận làm mất. Tóm lại đã mất thì mất, nàng có truy ra rốt cuộc là ai làm mất đi nữa cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể làm lại.

“Trưởng phòng, bên trong không phải có rất nhiều tài liệu viết tay sao?

Lúc trước chị tốn rất nhiều thời gian mới làm được, bây giờ còn kịp sao? Có cần hủy bỏ cuộc hẹn ngày mai với khách hàng hay không?” Đinh Tiểu Hủy hỏi.

“Không cần.” Trừ phi xảy ra chuyện gì quan trọng, nếu không nàng sẽ không yêu cầu thay đổi thời gian hẹn ước với khách hàng. “Hôm nay chị nhất định sẽ làm được.”

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Kế Quang từ phòng làm việc đi ra thì thấy có rất nhiều nhân viên ở trong văn phòng của Đồng Ánh Diêu. Khi biết bản kế hoạch ngày mai phải đưa cho khách hàng bị mất, hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. Với thái độ làm việc cẩn thận của Ánh Diêu, không có nhiều khả năng sẽ xảy ra sự tình thế này.

“Tìm hết chưa?” Hắn hỏi Đồng Ánh Diêu.

“Rồi.”

“Có khả năng bị lấy đi không?”

“Chắc là chính em không cẩn thận mà coi nó thành giấy phế liệu.” Đồng Ánh Diêu trả lời.

Hạ Kế Quang suy nghĩ một chút. “Giờ làm sao?”

“Em quyết định làm lại.” Nghe câu trả lời này, Hạ Kế Quang tuyệt đối không cảm thấy ngạc nhiên. Gặp phải vấn đề sẽ không kinh ngạc, không hoảng hốt, giải quyết rất bình tĩnh và quyết đoán, đây là điểm hấp dẫn của nàng.

Hắn mỉm cười, động viên: “Cố lên!” Sau đó rời đi.

Mặc dù có người mở miệng nói muốn giúp đỡ nhưng Đồng Ánh Diêu chỉ cảm ơn mọi người. Dù sao thì tài liệu kia rất nhiều, rất phức tạp, nàng không thể giảng giải từng cái được. Tuy rằng tài liệu viết tay không thể làm lại nhưng trong đầu nàng vẫn còn nhớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui