Nhị Kiến Khiêu Tình

Hai người về tới nhà trọ của Lí Tắc Hàn, dưới ánh mắt chăm chú nóng bỏng của nhau, khuấy động ra khát khao mãnh liệt đối với dục vọng nguyên thủy, đều khẩn cấp muốn có được đối phương.

"Đi tắm rửa trước."

"Được." Cỡi quần áo trên người của nhau ra, đứng dưới vòi sen, nước xối vào da thịt trắng nõn nà mềm mại của Đồng Ánh Diêu làm cho nàng cảm thấy thật thoải mái. Nàng không có cự tuyệt bàn tay của người đàn ông phía sau vuốt ve qua lại trên người nàng. Nàng nhắm hai mắt lại, hưởng thụ khoái cảm tê dại mà sự âu yếm của hắn mang lại.

Vật nam tính nóng bỏng đến dọa người của hắn dán vào thân mình mềm mại kia. Lí Tắc Hàn từ sau ôm lấy nàng, gương mặt anh tuấn vùi sâu vào chiếc cổ trắng mịn mê người, sau đó mút thật mạnh. Cảm thấy cô gái trong lòng run nhè nhẹ khiến thân thể của hai người lại vô ý mà nhẹ nhàng cọ xát, hô hấp của hai người đều từ từ dồn dập.

Bàn tay xoay khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại, cùng hắn hôn thật sâu, thật nồng nhiệt. Một tay xoa bóp bầu ngực mềm mại, một tay lại vói vào rừng rậm giữa hai chân, trêu chọc vùng đất nữ tính mẫn cảm kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào trong cơ thể nàng…

"Ưm…" Không chịu nổi sự tấn công mãnh liệt đầy ham muốn của hắn, Đồng Ánh Diêu khẽ ngâm lên. Thân mình run lên một cái theo sự xâm nhập của ngón tay hắn, nàng nhịn không được mà dựa vào phía sau, thân mình càng dán chặt lên người hắn.

Lí Tắc Hàn đưa tay tắt vòi nước đi, vật nóng bỏng đã sớm cứng rắn kia không chờ được đến khi ra khỏi phòng tắm, căng cứng lên mà cọ xát lối đi vào vùng đất cấm chật chội kia.

"Tắc Hàn, ư…." Hắn muốn vào mà không vào, sự khiêu khích trêu chọc kia làm cho người ta ngứa ngáy, cả người khô nóng không thôi, khát vọng trong cơ thể càng thêm mãnh liệt. Thân thể Đồng Ánh Diêu kìm lòng không đậu mà dán về phía sau một lần nữa, khát vọng vật nóng bỏng kia tiến vào chứ không cần chỉ nhẹ nhàng châm chọc.


"Em muốn sao?"

"Đúng vậy, em muốn anh." Giờ phút này Đồng Ánh Diêu bị dục vọng mãnh liệt làm cho mê muội, hoàn toàn đã quên chuyện e thẹn. Thân mình tràn ngập tình dục ửng hồng kia chỉ hy vọng hắn đừng tra tấn nàng như vậy nữa. Lí Tắc Hàn cũng không muốn tiếp tục tra tấn chính mình, hai tay cầm cái mông xinh đẹp mềm mại kia, vật nóng sôi trào từ từ đẩy mạnh vào trong cơ thể nàng, sự cọ xát nóng bỏng, kết hợp thật sâu, khoái cảm tê dại kia làm cho hai người cùng hô lên.

Theo hắn bắt đầu luật động, hai tay Đồng Ánh Diêu đặt trên tường nhà tắm, cảm thụ sự va chạm càng ngày càng mạnh mẽ kia, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.

"Ưm… A a…" Luật động một hồi lâu mà tốc độ của hắn hoàn toàn không hề chậm lại, nàng không khỏi bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng, há mồm mà thở dốc. Tay hắn đem mông của nàng nâng lên càng cao, làm cho mỗi lần tiến công đều rất sâu, lại làm cho cô gái trong lòng kêu càng lớn tiếng…

Sau một trận va chạm mãnh liệt điên cuồng, hắn mới tạm hoãn lại. Thân hình cao lớn cường tráng hơi cúi xuống, kề sát vào thân mình đang run run vì cao trào kích tình kia, hơi thở ấm áp nồng nàn thổi vào bên tai mẫn cảm của nàng. "Đồng Ánh Diêu, anh yêu em!"

"Ư… Em cũng vậy." Nàng hổn hển trả lời. Nàng quay mặt ra sau, nhìn gương mặt anh tuấn đang dựa vào cần cổ mình, tầm mắt lại giao nhau, không nói gì, theo sự xâm nhập lần nữa của hắn, hai người cuồng nhiệt hôn lấy đối phương.

Giờ này phút này, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, bọn họ là thuộc về đối phương.

Khi Đồng Ánh Diêu từ phòng tắm đi ra, nàng cảm thấy thân thể có chút mơ hồ, đầu óc choáng váng. Cũng không biết là vì ngày hôm qua không có ngủ hay là do hoan ái kích tình trong phòng tắm vừa rồi. Tóm lại, nàng phải nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này điện thoại của nàng vang lên, nàng lấy điện thoại di động từ trong cặp ra, là thím gọi tới. Thím muốn nàng tìm một ngày nghỉ về nhà một chuyến nhanh nhất, bởi vì nàng phải gặp mặt người mà nàng vốn phải đi coi mắt.

"Thím, không phải con đã từ chối coi mắt rồi sao, sao còn phải gặp mặt đối phương?" Đồng Ánh Diêu không hiểu ý của thím mình. Lúc này Lí Tắc Hàn cũng từ phòng tắm đi ra, nghe thấy nàng nói phải gặp mặt đối tượng coi mắt mà thím nàng an bài, không vui mà ôm lấy nàng từ phía sau… Nói là ôm nhưng suýt nữa là siết chặt.

Đồng Ánh Diêu biết hắn tức giận, nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện với thím mình.

"Thím, con biết rồi, con gọi lại cho thím sau." Vừa thấy nàng gập di động lại, Lí Tắc Hàn lập tức nói: "Ngày mai sau khi anh từ Nghi Lan trở về, tối đó chúng ta thức đêm về quê của em, hôm sau trở lại Đài Bắc." Nghe thấy hắn sắp xếp lộ trình cáp bách như vậy, Đồng Ánh Diêu cười khẽ. "Anh cho là mình là người sắt sao, cũng không cần nghỉ ngơi sao?" Nàng không biết lái xe, nếu không hai người bọn họ có thể thay phiên lái.

"Không cần!" Khẩu khí của Lí Tắc Hàn mạnh mẽ.


Nàng xoay người đối mặt với hắn. "Anh đừng hiểu lầm, không phải thím của em lại muốn sắp xếp cho em coi mắt nữa, mà là nghe nói người vốn phải coi mắt với em lần trước là bạn học tiểu học của em nha. Tuy rằng bị từ chối nhưng đối phương muốn gặp em một lần."

"Bị từ chối là bị từ chối, tên đó sao lại lằng nhằng như vậy!"

"Thì là bởi vì đã từ chối đối phương cho nên khi đối phương đưa ra yêu cầu này thì thím của em cũng không thể thất lễ mà từ chối, mới có thể gọi điện thoại cho em." Đối phương là người thân của bạn của thím em, thím nói thật thất lễ khi ngay cả một chút thể diện cũng không giữ cho người ta.

"Nghe ý tứ của em là muốn đi gặp mặt người kia?"

"Tắc Hàn, nếu em không đi thì thím của em sẽ rất khó xử." Đồng Ánh Diêu không ngờ tới người đàn ông trước mặt khi cáu kỉnh, quả thực rất giống một đứa nhỏ.

Lí Tắc Hàn nhìn nàng: "Em không đi không được sao?"

"Đúng vậy." Bởi vì nàng không thể làm cho chú thím khó xử. Dù sao lúc trước bọn họ cũng là vì nàng, thông qua sự giới thiệu của bạn bè mới nhận biết đối phương.

"Được rồi, muốn đi cũng được, anh cũng đi." Đồng Ánh Diêu ngạc nhiên. "Anh cũng muốn đi?"

"Đúng vậy."


"Tắc Hàn, anh đang ghen sao?"

"Không được sao?" Lí Tắc Hàn hoàn toàn không phủ nhận.

Câu trả lời của hắn làm cho lòng nàng nảy sinh vui vẻ. "Thật ra anh căn bản là không cần phải lo lắng. Em chỉ đi gặp mặt đối phương, cũng không phải làm cái gì."

"Không làm cái gì, vậy nói cách khác không cần phải gặp mặt."

"Tắc Hàn." Rốt cuộc nàng phải nói thế nào thì hắn mới có thể nghe hiểu được nàng chỉ đi gặp mặt, không phải đi coi mắt.

"Vậy thì cùng nhau đi. Cứ quyết định vậy đi. Anh cũng có thể thuận đường đi thăm hỏi chú thím em." Lí Tắc Hàn cảm thấy nên để cho chú thím nàng biết, người mà Đồng Ánh Diêu phải gả chỉ có thể là hắn, cho nên bọn họ đừng sắp xếp cho nàng đi coi mắt nữa.

Đồng Ánh Diêu nhìn bộ dáng kiên quyết phải đi xuống phía Nam với nàng của hắn. Sao nàng có thể để cho hắn cùng đi gặp mặt đối phương đây? Làm vậy không phải muốn cho đối phương không còn mặt mũi sao chứ? Nàng không có quá đáng như vậy. Hơn nữa chú thím cũng sẽ thực khó xử.

Xem ra trong thời gian ngắn tạm thời không thể về nhà một chuyến rồi. Có rảnh thì nói chuyện với thím một chút là được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui