Nhi Nữ Hầu Môn

Editor: thúy thúy

Trông thấy Đông nhi nói chuyện xong sẽ xông tới, Tuệ An vội vàng kéo nàng ấy lại, lạnh lùng nói: “Ngươi tranh cãi với nàng ta làm gì, lúc này đi qua đó ngược lại chứng thực chuyện chúng ta bắt nạt nàng ta, há chẳng phải để cho nàng ta đạt được sao? Trước tùy nàng ta đi.”

Đông nhi nghe vậy tuy biết Tuệ An nói có lý, nhưng vẫn khó nén tức giận, Xuân nhi cũng nhíu mày nói.

“Dù sao vẫn không thể để nàng ta hủy hoại thanh danh cô nương!”

Sáng sớm, bên ngoài Tụ Hiền môn chật cứng xe ngựa các phủ đưa chủ tử đi học, vô cùng rộn ràng náo nhiệt, các phủ đều dùng một chiếc xe để đưa các thiếu gia tiểu thư trong phủ đến đây. Chỉ riêng Phượng Dương Hầu phủ lại có hai chiếc xe cùng nhau tới, điều này không khỏi hấp dẫn ánh mắt người khác.

Hiện tại, cộng thêm Tôn Tâm Từ cố ý nói những lời đó, Tuệ An cảm thấy quả nhiên có một số ánh mắt không tốt từ bốn phương tám hướng bắn lại đây.

Tuệ An tức giận trong lòng, nhưng chỉ có thể trách nàng quá sơ ý, rõ ràng biết tổng quản Hầu phủ Chu Bảo Hưng có vấn đề, lại quên sai người chú ý. Thở phào nhẹ nhõm, Tuệ An không vội lên tiếng.

“Thanh giả tự thanh*, kệ nàng ta đi, để nàng ta lừa gạt một thời gian dài cũng tốt, mọi người càng bị lừa nhiều, đợi đến ngày nào đó lời nói dối bị vạch trần thì càng căm phẫn thôi, mà nàng ta cũng sẽ càng bị người đời chán ghét không phải sao?” Tuệ An nói xong, thong thả tự nhiên đi nhanh vào Tụ Hiền môn (*Trong sạch tự mình biết).

Đông nhi phía sau sửng sốt nhìn bóng dáng Tuệ An đi xa, hai mắt nàng tỏa sáng nở nụ cười: “Xuân nhi, Xuân nhi, ta phát hiện cô nương càng ngày càng thông minh, ta thật sùng bái cô nương chúng ta!”

Xuân nhi cũng cười, liếc mắt nhìn Tôn Tâm Từ ở bên kia vẫn còn giả bộ uất ức, ngẩng mặt vô cùng kiêu ngạo nói: “Tất nhiên, sao cô nương của chúng ta là người phàm được! Hừ, cái loại mặt hàng này cũng xứng giao thủ với cô nương của chúng ta sao!?”

Tôn Tâm Từ thấy Tuệ An vậy mà không làm gì, im lặng rời đi, chợt buồn bực, hung hăng cắn chặt răng, thầm nghĩ. Thẩm Tuệ An, ngươi tránh được một lần nhưng không tránh được lần thứ hai. Bây giờ ngươi không sao, ngược lại ta muốn xem buổi chiều ngươi còn có thể tỉnh táo như vậy nữa không!

Ngày hôm đó Tuệ An vốn tưởng rằng Tôn Tâm Từ còn muốn tìm người ở học đường dốc sức kể khổ, ai ngờ nàng ta lại im lặng, tới khi hai người tan học vẫn bình an vô sự.

Trên đường hồi phủ, Văn Cảnh Tâm yêu cầu ngồi chung với Tuệ An, hai người vừa nói vừa cười trong xe, trái lại khiến cho tâm trạng u ám mấy ngày nay của Tuệ An có chiều hướng tốt lên rất nhiều. Nói về việc tổ chức tiệc mừng sanh thần của Văn Cảnh Tâm trong tháng sau, Tuệ An không khỏi nhớ tới có lần được ăn thử món cá mú tươi ở Đỉnh Bắc vương phủ.

Miếng thịt cá này vừa mỏng lại vùa mịn, nếu thổi nhẹ cái mâm, có thể bay lên, kẹp một miếng lên bỏ nước tương ở giữa, cho vào miệng, hương vị đó...... Bây giờ Tuệ An nhớ tới trong miệng vẫn còn vị ngon của cá, ngay lặp tức ứa nước miếng, cầm lấy cánh tay Văn Cảnh Tâm cười nói.

“Cảnh Tâm tốt, muội nhớ rõ nhà tỷ có một đầu bếp chế biến cá mú tươi vô cùng tuyệt vời, khi đến sanh thần tỷ, nhất định phải mời hắn làm cho muội ăn nha, thèm quá rồi.”

Văn Cảnh Tâm nghe vậy sửng sốt, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía Tuệ An, “Kỳ lạ, tháng trước món cá mú đó mới được đại bá mua từ quận Xuyên Bắc về, ta cũng chỉ thử một lần, chưa hề chiêu đãi người ngoài, sao muội có thể biết việc này?”

Tuệ An nghe xong cũng choáng váng, nàng chỉ nhớ kiếp trước ở Đỉnh Bắc vương phủ ăn qua món cá mú tươi vô cùng thơm ngon, hình như là lúc mình mười hai mười ba tuổi gì đó. Bây giờ nghĩ đến việc này lặp tức bị con sâu thèm ăn xui khiến nói ra.

Việc che giấu ho một tiếng, cười ha ha, nói: “Tỷ còn không biết muội, thích mua thương cầm gậy, do vậy kĩ thuật làm cá cũng là hạng nhất, nhờ cái miệng tốt này, người khác nói xong đã nhớ kỹ......”

Văn Cảnh Tâm vẫn hoài nghi nhìn Tuệ An, nhưng vào lúc này bên ngoài xe lại truyền đến một chuỗi âm thanh ồn ào, Tuệ An quay đầu đẩy cửa sổ xe ra, nói.

“Ê? Xảy ra chuyện gì, sao lại náo nhiệt thế!”

May mắn Văn Cảnh Tâm cũng bị hấp dẫn, không tiếp tục truy hỏi Tuệ An. Tuệ An âm thầm sờ đầu, thầm nghĩ may mắn vị đầu bếp đó đã đến Đỉnh Bắc vương phủ, nếu không nàng chẳng biết làm sao để che lấp đây.

Lại nói Tuệ An và Văn Cảnh Tâm vừa đẩy cửa xe ra, bên ngoài Văn Tư Tồn cưỡi ngựa như bay chạy lên, trên mặt còn tươi cười lộ vẻ vui mừng. Sau xe lại truyền đến từng đợt tiếng cười đùa, giọng nói sang sảng rõ ràng mang theo hào hứng của nhóm thiếu niên.

Văn Cảnh Tâm nghe tiếng, lại thấy nét mặt mỉm cười của Văn Tư Tồn đến đây, vội hỏi hắn, “Nhị ca ca, sao bên ngoài náo nhiệt vậy, xảy ra chuyện gì?”

Văn Tư Tồn hơi ghìm cương, khiến con ngựa dưới thân chạy chậm theo xe ngựa, nhướng mày nói: “Hôm trước không phải ta nói với muội Văn Hiên đại ca sẽ về kinh sao, bây giờ mới bắt được tin tức, báo là đại quân đã đến đường Cam Nam rồi, sáng mai sẽ vào kinh. Liễu viện sĩ nghe vậy, cho chúng ta nghỉ một ngày, sáng mai chúng ta có thể đến Đoan môn xem náo nhiệt rồi!”

Văn Cảnh Tâm và Tuệ An đều sửng sốt, không nghĩ tới là vì chuyện này, thảo nào không khí bên ngoài sôi động như vậy. Tính tình thiếu niên, hăng hái, lại nói lần này đại quân đánh chiếm Đông Khương quốc, chính là thắng lợi lớn nhất của Đại Huy từ lúc khai thiên lập địa đến nay, huống chi Quan Nguyên Hạc còn bắt sống Quốc vương Đông Khương quốc.

Lần này áp giải tù binh vào kinh, có thể nói đây là một sự kiện trọng đại nhất của Đại Huy, nhóm thiếu niên sùng mộ (sùng kính và hâm mộ) anh hùng, ấp ủ chí lớn và khát vọng có một ngày tự làm anh hùng, chẳng trách khi nghe đến việc này phản ứng lại lớn như thế.

Chẳng qua Tuệ An cảm thấy lạ, mấy ngày trước vẫn còn chưa xác định khi nào trở về, sao bây giờ đột nhiên nói đã đến Cam Nam rồi.

Nàng kinh ngạc hỏi, Văn Tư Tồn cười, nói: “Nghe nói vị Quốc vương Đông Khương quốc nọ không quen khí hậu ở quận Bình Hồ, không biết sao lại sinh bệnh thương hàn, nay đã là đèn cạn dầu, vì thời gian cấp bách, nên Hoàng Thượng hạ lệnh để Văn Hiên đại ca áp tải Quốc vương Đông Khương quốc và dẫn đại quân tinh nhuệ chinh Đông chạy nhanh về kinh trước.”

Tuệ An nghe vậy, vẫn cảm thấy khó hiểu, mặc dù kiếp trước nàng không thể coi được lần náo nhiệt này, nhưng vẫn không nghe nói vị Quốc vương Đông Khương quốc đó vì gần chết mà phải mau chóng vào kinh, nhớ mang máng là ông ta bị giam lỏng ở tháp Thừa Ninh, sau bốn năm hình như bị sầu não mà chết.

Chẳng qua việc này dù sao cũng không liên quan tới mình, hơn nữa kiếp trước Tuệ An hiểu biết rất ít chuyện này. Hiện tại, tuy nàng cảm thấy lạ, nhưng vẫn sẽ không suy nghĩ nhiều.

Văn Cảnh Tâm bên cạnh đã cười cảm thán lên, “Lại nói tiếp, ấy mà đã sáu năm chưa gặp Văn Hiên đại ca, ta nhớ hồi còn nhỏ nhị ca rất thích chạy theo phía sau Văn Hiên đại ca, có phải kỵ xạ của nhị ca ca là do chính Văn Hiên đại ca dạy không nhỉ?”

Văn Tư Tồn nghe xong trái lại khó có được dịp thấy hắn đỏ mặt, nhìn Tuệ An xấu hổ cười, vẻ mặt nhớ lại nói: “Đúng vậy, chẳng qua khi đó cũng không chỉ có ta yêu thích chạy theo mông Văn Hiên đại ca, mà còn Đoan Ninh mỗi ngày đều quấn quít lấy nói muốn lớn lên làm thê tử của huynh ấy.”

Tuệ An nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, mới nhớ lại, người mà phụ thân Quan Nguyên Hạc cưới chính là dòng chính nữ Tương Dương Cố thị, mà lão thái quân Đỉnh Bắc vương phủ, còn có mẫu thân Văn Tư Tồn cũng đều xuất thân từ Cố thị. Mặc dù các nàng không thuộc một chi trong tộc, nhưng bàn về Văn Trùng và phụ thân Quan Nguyên Hạc cũng tính là anh em cột chèo.

Hai nhà kết thân, Văn Tư Tồn và Văn Cảnh Tâm có lẽ cũng quen biết Quan Nguyên Hạc. Chẳng qua kỵ xạ của Văn Tư Tồn chính là giỏi nhất ở kinh thành, Tuệ An vốn tưởng rằng là do Văn gia đã mời võ sư chuyên môn về dạy, cũng không nghĩ tới lại là Quan Nguyên Hạc dạy hắn.

Nhưng vị Quan Nguyên Hạc đó chẳng qua chỉ lớn hơn Văn Tư Tồn bốn năm tuổi, vậy mà có thể làm võ sư dạy trưởng tử của Văn thị, có lẽ kỵ xạ ắt hẳn rất cao, nhưng không biết có cơ hội để trao đổi không.

Còn có, Văn Tư Tồn nói tới Đoạn Ninh, e rằng đó chính là vị Công chúa duy nhất do Hoàng hậu sinh ra, được đương kim Hoàng thượng cưng chiều nhất công chúa Đoạn Ninh rồi.

Nhớ lại kiếp trước Công chúa Đoạn Ninh ở trước mặt mọi người thổ lộ bị Quan Nguyên Hạc từ chối, nhưng thật ra Tuệ An hiểu rõ. Hiện tại, mặc dù sự ràng buộc đã được nới lỏng cho nữ tử, thói đời thay đổi. Nhưng cuối cùng sự đoan trang, rụt rè của nữ tử vẫn phải tồn tại, chuyện nữ tử chủ động bày tỏ tình yêu vẫn là hiếm thấy.

Kiếp trước Tuệ An có biết đến Đoạn Ninh, vì đó chính là bản sao của nàng...... Đoạn Ninh đó tùy hứng kiêu căng, nổi danh là một Công chúa điêu ngoa, mà Thẩm Tuệ An nàng tàn bạo lỗ mãng, lại có tiếng xấu. Vậy nên có thể nói số phận của nàng và Công chúa Đoạn Ninh rất giống nhau, một người bị từ chối ở trước mặt mọi người, một người bị phu quân ruồng bỏ.

Nam nhân, quả thực quá chán nản...... Chẳng qua Đoạn Ninh người ta dũng cảm, đó là bởi vì người ta và Quan Nguyên Hạc vốn là thanh mai trúc mã, hơn nữa bản thân lại có hậu thuẫn cường đại, người ta là thiên chi kiêu nữ, tất nhiên sẽ gan dạ rồi.

Nhưng Thẩm Tuệ An nàng lại như thiêu thân liều lĩnh lao đầu vào lửa truy đuổi Lí Vân Sưởng, bây giờ nhớ lại đúng là giống như lời thế nhân nói, trúng tà, đánh mất tâm hồn ......“Tuệ An muội muội nghĩ gì, mà xuất thần như vậy?”

Tuệ An giữa lúc tinh thần hoảng hốt, nghe bên tai truyền đến một tiếng gọi, hơi nóng từ ngoài của sổ xe thổi qua tai. Tuệ An đột nhiên quay đầu, thấy Văn Tư Tồn đang nghiêng người lại, bày ra khuôn mặt đẹp trai của mình mỉm cười trước mặt nàng. Hơi nóng mới vừa thổi qua tai chẳng qua chỉ là hơi thở của hắn thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui