Nhi Nữ Hầu Môn

Đông Nhi vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng vốn đang cười nói vui vẻ, đột nhiên chuyển thành lặng ngắt như tờ.

Nhận được thư Tuệ An, mặc dù Thẩm Phong chưa từng nói gì với bốn huynh đệ Thẩm gia, nhưng huynh đệ bọn họ thấy ông cả ngày mặt mũi đen sì, lại nghe lời nói lo lắng cho Tuệ An ban nãy cũng đoán được một hai.

Nghe Tôn Hi Tường đến, bốn người đưa mắt nhìn nhau, thu lại nụ cười, riêng Thẩm Đồng thì không biết điều này, nghe xong còn vuốt phẳng tà áo chuẩn bị đứng dậy hành lễ, thân thể vừa động lại thấy mấy huynh đệ của mình đều không nhúc nhích, vẫn ngồi nghiêm trang tại chỗ, Thẩm Đồng không khỏi ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra, lại bình tĩnh ngồi xuống.

Tuệ An thấy bọn họ như vậy, trong lòng vô cùng ấm áp, không nói một lời.

Lát sau Tôn Hi Tường vào phòng, hôm qua Tuệ An phân phó quản gia thu dọn Tây viện, động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên không thể gạt được Tôn Hi Tường.

Cho nên ông vừa mới hồi phủ đã nghe người làm bẩm báo chuyện này, Kiều Vạn Toàn nói cô nương chỉ phân phó đem sắp xếp Tây viện cẩn thận, về phần dùng làm gì thì ông hoàn toàn không biết.

Tôn Hi Tường cảm thấy việc này rất lạ, lại dụng tâm tra hỏi Kiều Vạn Toàn một hồi, nhưng hỏi tới hỏi lui vẫn là mấy câu kia, ngay cả việc Tuệ An thu dọn Tây viện để chiêu đãi khách khứa, hay là tự nàng muốn chuyển qua đó ở, ông cũng không rõ.

Hôm nay là ngày nghỉ của ông, sáng sớm nghe nói Tuệ An ra khỏi phủ, ông vẫn lo lắng không biết nữ nhi này muốn làm trò gì, liền đặc biệt ở lỳ trong phủ ôm cây đợi thỏ.

Không ngờ Tuệ An vừa về phủ thì tin tức đã lan truyền khắp nơi, nói là bốn vị công tử nhà cữu lão gia đến, chỉ sợ muốn trú tại Hầu phủ, Đại cô nương và Kiều tổng quản còn đích thân tiếp đón, đưa người vào Tây viện.

Lúc đó ông và Đỗ Mỹ Kha còn đang điên loan đảo phượng ở Thu Lan viện, nghe được chuyện này đâu còn hào hứng gì nữa, lập tức nổi giận đùng đùng, vội vàng mặc y phục, mang theo Đỗ Mỹ Kha chạy tới Dung Lê viện.

Vừa đi vừa nghĩ, ông thật sự muốn phát điên, cả người tức giận nóng bừng, không ngờ chuyện năm đó lại bị Tuệ An đào ra, hơn nữa còn lén lút liên lạc cùng một kẻ đã bị đuổi ra khỏi phủ như Thẩm Phong.

Chuyện này rốt cuộc là tên nô tài đáng chết nào nói cho Tuệ An, ông nhất định phải tra ra bằng được, kéo ra ngoài băm thây vạn mảnh mới có thể hả giận.

Thẩm Phong trở lại đồng nghĩa với điều gì, Tôn Hi Tường làm sao không biết, ông thầm hạ quyết tâm, không cần biết có chuyện gì, hôm nay nhất định phải đuổi hết lũ người này ra ngoài.

Trong lòng ông vốn đã lửa giận công tâm, vào phòng lại thấy Tuệ An ngồi ngay ngắn tại chỗ, đang cùng bốn nam tử trẻ tuổi nói chuyện, thấy ông tiến vào còn cố tình làm ra vẻ không gặp, Tôn Hi Tường nổi cơn giận dữ, tức muốn tắt thở.

Ông siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế lửa giận đang trào dâng, đưa mắt đánh giá bốn huynh đệ Thẩm gia.

Lúc nhìn thấy tướng mạo Thẩm Đại Đồng giống hệt Thẩm Phong, toàn bộ ý nghĩ trong lòng đã được chứng thực, sắc mặt liền trầm xuống.

Đợi Tôn Hi Tường ho khan một tiếng, Tuệ An mới quay đầu, ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, đứng dậy nghênh đón, kéo tay Tôn Hi Tường, nói:

“Phụ thân đến rồi, nhìn xem, con mới trùng phùng với bốn vị biểu ca, vui mừng quá mức, chỉ mải hàn huyên cùng bốn vị biểu ca mà không nhìn thấy phụ thân đến chơi. Phụ thân đừng trách nữ nhi, mời phụ thân ngồi, phụ thân tới đúng lúc lắm, để An nương giới thiệu mấy vị biểu ca cho phụ thân.”

Thẩm Đại Đồng thấy Tuệ An đứng lên, lúc này mới đứng theo, khuôn mặt mỉm cười thản nhiên đánh giá Tôn Hi Tường.

Ba huynh đệ Thẩm Đồng cũng theo chân đứng dậy, bọn họ không phải kẻ ngốc, nghe Tuệ An nói, lại nhìn sang Đỗ Mỹ Kha vẫn nối gót đi sau Tôn Hi Tường, trong lòng càng thêm sáng tỏ.

Nhìn khuôn mặt tươi cười dối trá của Tuệ An, nghe lời nàng nói, lại bị Tuệ An lôi kéo, Tôn Hi Tường chỉ muốn hất tay nàng ra chửi ầm một trận, ông cố gắng đè nén lửa giận, nửa ngày mới lôi ra được một nụ cười, nói:

“An nương nói gì thế, biểu ca nào, cậu ở đâu? Sao vi phụ lại không biết, nếu con có cậu, tại sao bao nhiêu năm nay cũng không lui tới phủ ta?”

Ông nói dứt lời, liền thản nhiên ngồi vào ghế chủ vị, Đỗ Mỹ Kha vẫn theo sau lưng ông chen miệng nói tiếp:

“Đúng vậy, Đại cô nương, người thân cũng không thể tùy tiện nói nhận là nhận. Huyết mạch là chuyện quan trọng nhường nào, có ai không biết lão Hầu gia chỉ có duy nhất một nữ nhi là phu nhân, Đại cô nương lấy đâu ra cậu?

Đại cô nương tuổi còn nhỏ, đừng để đám điêu nô lừa gạt, tin lời xằng bậy, lại mang về phủ những kẻ vô công rồi nghề, đầu đường xó chợ, xảy ra rắc rối thì không hay.”

Đỗ Mỹ Kha nói xong, sắc mặt bốn huynh đệ Thẩm gia đồng thời biến đổi.

Thẩm Đại Đồng trầm mặc tiến lên một bước, nheo mắt nhìn Đỗ Mỹ Kha một cái, lại nhìn về phía Tuệ An, nghiêm túc nói:

“Biểu muội, không phải là huynh nói muội, nhưng Hầu phủ này của muội đúng là quản giáo chẳng nghiêm gì cả. Chủ tử đang nói chuyện, vậy mà một đứa nô tỳ cũng dám mở miệng chen ngang, nô tỳ này còn ở trước mặt mọi người công khai nhục mạ mệnh quan triều đình, hừ, chuyện lạ lùng thế này vi huynh lăn lộn trên quan trường bao năm mới thấy lần đầu đấy!”

Hắn nói xong, đưa ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào Đỗ Mỹ Kha, nói:

“Theo luật lệ Đại Huy, phàm là nhục mạ mệnh quan triều đình, dĩ hạ phạm thượng, một khi tra ra phạt đánh ba mươi trượng, diễu phố một ngày, làm gương cho dân chúng. Nô tỳ này nhục mạ mệnh quan triều đình, tội không thể chối cãi! Thẩm mỗ bất tài, hôm nay vừa được thăng chức học sĩ Hàn Lâm viện.”

Hắn nhìn về phía Tuệ An, lại nói:

“Biểu muội, nô tỳ này cả gan làm loạn, ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám nhục mạ thì sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa, theo ý vi huynh, biểu muội đừng mềm lòng làm gì, trực tiếp trói lại áp tải đến nha môn Phượng An theo luật xử trí mới thỏa đáng. Những việc thế này cứ để vi huynh làm chủ, Tam đệ, Tứ đệ, còn không mau bắt người!”

Đỗ Mỹ Kha nghe Thẩm Đại Đồng luôn miệng nói mình là nô tỳ, đã tức muốn phát điên.

Nghe thêm nữa, lại thấy hắn ngang nhiên buộc tội bà nhục mạ mệnh quan triều đình, muốn đưa cho nha môn Phượng An xử trí thì càng cả kinh.

Bà tất nhiên biết rõ Thẩm Phong, nhưng từ sau khi Thẩm Phong bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, một phụ nhân như bà lại chưa từng nghe nói qua chuyện của Thẩm Phong, càng sẽ không cho người hỏi thăm về ông.

Nay thấy bốn huynh đệ Thẩm gia chỉ mặc y phục bằng vải thô bình thường, ngay cả phục sức đi kèm cũng không có, nhìn không khác gì mấy kẻ mãi võ kiếm sống trên giang hồ.

Bà cứ ngỡ Thẩm Phong là một nam tử lỗ mãng mù chữ, chỉ sợ vừa ra khỏi Hầu phủ đã sớm lâm vào đói nghèo, cho nên bà mới mở miệng mỉa mai hai câu. Nào ngờ lại bị nói là nhục mạ mệnh quan triều đình, chẳng lẽ cái tên áo bông khăn vải này thật đúng là quan viên lục phẩm hay sao?

Bà thấy Thẩm Đại Đồng nói xong, hai thiếu niên bên cạnh lại thật sự bẻ bẻ cổ tay, không nói hai lời tiến thẳng đến chỗ bà, nhất thời bị hù dọa chóng mặt, vội vàng quay đầu cầu cứu Tôn Hi Tường.

Tôn Hi Tường chỉ có thể thầm mắng Đỗ Mỹ Kha lắm miệng, nhưng cũng không thể thật sự để mặc mấy huynh đệ Thẩm thị mang Đỗ Mỹ Kha đi, ông vung tay đập mạnh lên bàn, giận dữ quát to:

“Dừng tay! Các ngươi là ai, có biết lễ nghi quy củ hay không! Tự tiện xông vào nhà ta không nói, lại còn ra tay động thủ với nữ quyến trong phủ, đây là đạo lý gì?”

Lúc này Thẩm Đại Đồng mới tiến lên một bước, thi lễ nói:

“Bái kiến dượng, nhiều năm không gặp, dượng đã không nhận ra cháu trai rồi sao, cháu trai là Thẩm Đại Đồng, năm đó còn ở trong Hầu phủ một thời gian đây. Những năm gần đây chưa tới phủ bái phỏng dượng là lỗi của cháu, bây giờ cháu bồi tội với dượng.

Chẳng qua đây là Thẩm gia, cô của cháu đã sớm qua đời, ngoại trừ biểu muội, trong phủ nào có nữ quyến? Cho dù dượng có giận cháu trai, cũng ngàn lần không thể đem việc này ra nói đùa được, miễn nói ra ngoài lại bị người chê cười. Nhị đệ, Tam đệ, Tứ đệ, còn không mau tới hành lễ.”

“Không cần! Ta đã sớm nói phủ Phượng Dương hầu không có cữu lão gia, ta cũng không phải là dượng các ngươi, càng không gánh nổi lễ của các ngươi. Các ngươi tìm nhầm chỗ rồi, Kiều tổng quản, tiễn khách!”

Tuệ An nghe vậy vội nói:

“Phụ thân, sao lại tiễn khách, con đã gặp cậu, há có thể nhận sai? Kể cả có là hiểu lầm đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể tiễn khách.

Phụ thân không biết đấy thôi, Nhị biểu ca chính là Thẩm Đồng tiểu tướng quân đã cứu con và Nhị muội tại Đoan môn ngày đó, hôm nay ân nhân tới cửa, lý nào lại đối đãi như thế?

Phụ thân chớ vội, nữ nhi đã sai Đông Nhi đến từ đường lấy gia phả, có phải cậu hay không, nhìn gia phả là biết!”

Tôn Hi Tường nghe Tuệ An nói đã sai người đi lấy gia phả, trong lòng phát rét, ông cắn răng tự trách, những năm gần đây ông lại quên mất chuyện gia phả mới chết chứ!

Nghĩ đến năm đó ông nhiều lần khuyên bảo Thẩm Cường, nói ông ta mở từ đường trục xuất Thẩm Phong khỏi gia phả, nhưng lão hồ ly kia lần nào cũng dùng đủ loại lý do trốn tránh, Tôn Hi Tường nghĩ mà nghiến chặt hàm răng.

Có gia phả ở đây, muốn phủi sạch quan hệ là không thể.

Thế nhưng hiện tại chủ nhân của Hầu phủ này là ông, ông muốn đuổi người ra ngoài, ai có thể làm gì được ông? Hôm nay nói gì thì nói, ông cũng không thể để bốn huynh đệ Thẩm gia ở lại trong phủ!

Tôn Hi Tường nghĩ vậy, khuôn mặt biến sắc, đập bàn đứng dậy, trợn mắt nhìn Tuệ An, cả giận nói:

“Lời vi phụ nói ngươi không nghe thấy hả? Vi phụ đuổi bọn chúng ra ngoài tự có đạo lý của mình, ngươi đây là muốn chống đối phụ thân, làm đứa con bất hiếu sao?”

Đỗ Mỹ Kha đứng bên cạnh, nhìn thấy Tôn Hi Tường quát nạt Tuệ An, không khỏi nhếch môi cười khẩy.

Thầm nghĩ, cuối cùng phụ thân và nữ nhi cũng trở mặt thành thù, trực diện đối đầu rồi, về sau bà còn phải lo lắng Tôn Hi Tường không một lòng với mình nữa ư?

Suy cho cùng tuổi Thẩm Tuệ An còn quá nhỏ, đến bây giờ mà nó vẫn chưa thấy rõ bộ mặt thật của phụ thân mình thì phải, chỉ bằng một quyển gia phả, liền muốn đón bốn huynh đệ Thẩm gia vào phủ, ha ha, quá buồn cười.

Tuệ An nghe vậy, âm thầm cười lạnh, nhưng lại không thể không cúi đầu, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, thanh âm nghẹn ngào nói:

“Phụ thân đừng giận, nữ nhi sao dám bất hiếu với phụ thân. Nhưng nếu đúng là cậu, chưa nói đến việc đuổi người sẽ làm tổn thương tình cảm thân thích, nữ nhi mà đuổi người ra khỏi phủ, ngày sau chuyện này bị người ngoài biết được, không biết sẽ bàn tán về nữ nhi như thế nào, đối xử với phủ Phượng Dương hầu ta ra sao nữa.

Người là do nữ nhi mời về, phụ thân nghi ngờ, nữ nhi cũng không dám cãi lời. Chỉ có điều chuyện còn chưa rõ ràng, không thể tùy ý đuổi người, phụ thân luôn yêu thương nữ nhi, chẳng lẽ nhẫn tâm để nữ nhi bị người đời chỉ trích hay sao? Mong phụ thân vì nữ nhi mà suy nghĩ một hai.”

Tuệ An đã nói tới mức này, nếu như Tôn Hi Tường vẫn kiên trì đuổi người, đồn ra ngoài cũng sẽ bị đồn đại nói xấu.

Ông cúi đầu nhìn vẻ mặt cung kính của Tuệ An, tức giận đến nỗi gân xanh trên trản nhảy loạn cả lên, nhất thời không khí trong phòng liền căng thẳng kinh người.

Đúng lúc này, ngoài viện truyền tới tiếng ồn ào náo động, tiếp theo cửa phòng bị một cước đá văng, trong phòng chợt lóe tia sáng, một nam tử trung niên thân cao bảy thước tiến vào, chính là Thẩm Phong.

Ông vừa vào nhà đã hét lớn một tiếng, nói:

“Tôn Hi Tường, ngươi có ý gì, lão tử đến, ngươi không ra nghênh đón thì thôi, còn dám để một đám sai vặt ngăn chặn lão tử. Cái thứ tép riu mà cũng muốn động thủ với lão tử, ha ha, lão tử mới đánh hai ba cái đã tè cả ra quần, đúng là chủ tớ một bè, vô dụng y như nhau.

Ngươi cho rằng lão tử cũng là đồ vô tích sự, trói gà không chặt như người sao? Nhiều năm không gặp, tiểu tử nhà ngươi nửa điểm tiến bộ cũng không có nhỉ.

Chuyện gì thế này, sao An nương lại phải quỳ dưới đất? Trời đông lạnh lẽo, chớ làm tổn thương thân thể, mấy đứa nha hoàn kia nữa, không có mắt hả, còn không nhanh đỡ cô nương nhà các ngươi dậy!”

Đám Đông Nhi nghe vậy, trong bụng vui mừng khấp khởi, nhanh chóng bước lên đỡ Tuệ An dậy.

Tôn Hi Tường thấy Thẩm Phong bước vào đã tức muốn nổ phổi, bốn huynh đệ Thẩm gia thấy phụ thân đến, lập tức bước tới, mỗi người một câu thêm mắm dặm muối chuyện vừa phát sinh trong phòng, kể lể tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Thẩm Phong nghe xong, vẻ mặt âm tình bất định, không đợi Tôn Hi Tường mời, liền thản nhiên sải bước đi tới trước ghế chủ vị còn lại, đặt mông ngồi xuống, dứt khoát vắt chân lên ghế bên cạnh, đập tay uỳnh uỳnh lên mặt bàn, lớn giọng nói:

“Trà đâu? Muốn lão tử chết khát hả?”

Tuệ An vội vàng bưng lên tách trà nàng chưa đụng đến, Thẩm Phong nhận trà, cười ha hả, nói:

“Vẫn là cháu gái tốt nhất, so với phụ thân con đúng là một trời một vực.”

Thẩm Phong vừa vào đã mắng Tôn Hi Tường là đồ vô tích sự, thư sinh dốt nát, giờ lại mở miệng so sánh Tôn Hi Tường với Tuệ An, còn đập bàn đập ghế như ông mới là chủ nhà, Tôn Hi Tường tức tối thở phì phò cả lần, hai chòm râu cũng theo đó bay theo, người lại càng giống như bị bệnh động kinh, ngồi trên ghế run bần bật.

Ông đang định lên tiếng, ai ngờ Thẩm Phong ừng ực hai ngụm uống sạch chén trà, rồi ầm một tiếng đặt mạnh tách trà lên bàn.

Động tác này của ông làm cho nắp tách trà bay lên, thiếu chút nữa đập vào tay Tôn Hi Tường.

Tôn Hi Tường sợ hết hồn, vội vàng thu tay, lại thấy Thẩm Phong nhìn mình chằm chặp, như cười như không nói:

“Ha ha, sao thế, nhiều năm không gặp, chẳng lẽ ngay cả lão tử ngươi cũng không nhận ra, muốn đuổi khỏi phủ à?”

Tôn Hi Tường nghe vậy, nhấc tay định đập bàn, chỉ có điều tay mới nâng lên, mắt Thẩm Phong đã híp lại, hừ nhẹ một tiếng. Lập tức Tôn Hi Tường sợ hãi thu tay, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, liền cao giọng nói:

“Thẩm Phong, năm đó ngươi bị nhạc phụ đuổi khỏi Hầu phủ, còn mặt mũi nào quay về!”

Thẩm Phong thấy Tôn Hi Tường như thế, cũng không giận dữ, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào Tôn Hi Tường, nói:

“Chuyện năm đó là lão tử bị người tính kế. Lão tử đội trời đạp đất, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, vì sao không dám trở lại? Năm đó vạn bất đắc dĩ phụ thân mới phải đuổi ta ra khỏi phủ, lại chưa từng chỉnh sửa gia phả, phụ thân có ý gì không cần lão tử nói thẳng ra chứ?

Phụ thân năm đó cũng là vì Thanh tỷ, vì lo cho thể diện Tôn Hi Tường ngươi. Lão tử bị người mưu hại, phụ thân đuổi ta cũng chưa từng oán thán một lời, liền rời khỏi Hầu phủ.

Những năm nay chẳng dám hồi kinh, không phải là trông chờ tiểu tử nhà ngươi có thể nhìn trên tâm ý phụ thân mà đối xử thật tốt với Thanh tỷ ta sao, ai ngờ Thanh tỷ hồng nhan bạc mệnh, sớm đi theo phụ thân, chỉ để lại một mình An nương lẻ loi trên cõi đời.

Ta đây bởi vì sợ ngươi lòng mang khúc mắc, nên lúc phụ thân và Thanh tỷ qua đời cũng không dám về gặp mặt lần cuối, chỉ có thể đi theo đội ngũ đưa tang tiễn họ một đoạn đường, lão tử thật sự là mắt mù mà, còn tưởng rằng chỉ cần lão tử chịu nhục thì ngươi sẽ đối với An nương tốt một chút!

Hừ, hôm nay lão tử nói cho ngươi biết, Hầu phủ này lão tử trở về là chắc rồi, ngươi thì là cái thá gì, phủ Phượng Dương hầu là của Thẩm thị ta, lão tử đường đường chính chính là người Thẩm gia, có trở về hay không còn chưa tới phiên một kẻ họ Tôn như ngươi ở đây phán xét.”

Thẩm Phong nói xong, vỗ bàn một cái đứng lên, nổi giận mắng:

“Mấy thằng nhóc này, thường ngày lão tử dạy các ngươi thế nào? Người ta chỉ thẳng vào mặt các ngươi mà mắng, còn ở đó giữ lễ giữ nghĩa cái gì, bắt người đàn bà không biết sống chết này lại cho lão tử, đem bái thiếp của ta đưa đến nha môn Phượng An, bảo ông ta mở công đường xét xử!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui