Nhạc Ngân Thiên nghe xong khẽ cười, chim lợn? Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tiếng kêu của loài chim mà người dân gian nghe đến đã sợ mất mật này. Dưới sự thúc giục nhanh chóng rời khỏi đây của Thủy Bình, lại nhìn sắc mặt hốt hoảng của nàng ta, Nhạc Ngân Thiên bật cười, ''Ngươi sợ gì chứ?'' Nhưng chân vẫn theo sự dẫn dắt của Thủy Bình, vòng lại đường ban nãy để đi ra ngoài.
Thủy Bình cực kỳ lo lắng, ''Quận chúa, hôm nay là sinh thần của người a! Làm sao lại có thể gặp điềm gở như thế! Tiếng chim ban nãy, là của chim lợn đó!''
Nhạc Ngân Thiên khả ái chớp mắt, ''Ngươi đáng lẽ ra phải nên vui mừng mới đúng, mấy ai tốt số mà nghe được tiếng kêu của nó.''
Ánh mắt của Nhạc Ngân Thiên lại trong sáng, Thủy Bình thấy thế thì xấu hổ. Trong lòng thầm than, Lão thiên của tôi ơi, làm gì mà tốt số, có mà người xấu số mới có được vinh dự này.
''Quận chúa...'' Thủy Bình còn muốn nói gì đó, nhưng lại trực tiếp bị Nhạc Ngân Thiên cắt lời. Tiếp đó, theo thanh âm non nớt, nàng ta nghe thấy một trận rét lạnh truyền đến từ lưng mình.
''Ngươi đã khẳng định đây là tiếng chim lợn, là đã từng được nghe thấy tiếng kêu của nó rồi. Nếu như linh ứng với truyền thuyết thật, ngươi còn đứng được ở đây sao? Ý của ngươi, là toàn bộ tất cả những ai nghe thấy đều phải chết? Trong đó, có cả ta?'' Nhạc Ngân Thiên hừ lạnh, chỉ vài giây trước nàng có thể đùa vui với Thủy Bình, nhưng lại nhìn sắc mặt của đám nô tài, thái giám đằng sau nàng lại không sao mỉm cười được nữa. Liên quan đến mạng sống con người, nàng có thể bày ra bộ mặt tử tế, nhưng cũng có thể giở trò trở mặt bất cứ lúc nào. Vì vậy, ánh mắt nhìn Thủy Bình bây giờ đã không còn tín nhiệm như lúc xưa, mà là tràn đầy khinh thường.
Mấy trò mê tín dị đoan, khắp đại lục không thiếu gì. Tin vào mấy trò này, không phải là triều đình cũng mặc phó thác tính mạng cho mấy vị pháp sư sao?
''Bốp'' Thủy Bình lập tức quỳ xuống.
''Quận chúa, nô tỳ đã biết sai, lần sau không dám tái phạm.''
''Còn có lần sau?'' Nhạc Ngân Thiên nhếch miệng, đôi con ngươi đen láy ngày càng ảm đạm, thâm trầm. Lại liếc nhìn sang Công Lâm, ngoài lạnh nhưng trong nóng thầm than, Thủy Bình, sao ngươi có thể liên tiếp không cẩn trọng trong lời nói như thế được, ''Nhận lệnh của bản quận chúa, ngươi tự về phủ gặp quản gia xin hai mươi gậy, thêm ba ngày không được ăn cơm, dùng thuốc.''
Mặt Thủy Bình trắng bệch, nhưng vẫn cắn môi nhận lệnh rồi sau đó nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng lưng của nàng ta, Nhạc Ngân Thiên thở dài, Thủy Bình, lần này bắt ngươi phải chịu khổ rồi.
Ở trong cung, một lời thốt ra cũng có thể quyết định được quyền sống chết của ngươi. Lúc nãy Thủy Bình không để ý đến gã thái giám Công Lâm mà lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế. Phạt hai mươi gậy, cộng thêm không được ăn cơm, dùng thuốc trong ba ngày đã là quá nhẹ. Nếu rơi vào tay Công Lâm, để ông ta bẩm báo cho Thái hậu, đảm bảo tội rơi đầu hoặc tru di cửu tộc là khỏi cần bàn.
Thái giám cung nữ xung quanh không dám thở mạnh nữa. Tịnh Yên Quận chúa tuổi tuy còn nhỏ mà đã có một thân lãnh ngạo như thế, quả thật là không tầm thường. Từng lời nói, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều thể hiện một khí thế bất phàm, vương giả trời sinh. Loại khí thế này dù trong danh môn thế gia cũng không tìm được, chỉ tồn tại trong người có lưu chảy dòng máu của hoàng tộc.
Công Lâm trong mắt nhìn Nhạc Ngân Thiên ánh lên tia tán thưởng và thêm vài phần kính trọng. Tịnh Yên Quận chúa, địa vị hiển hách, lại hiểu cách đối nhân xử thế như vậy sau này chắc chắn không phải là một nhân vật trong ao. Thái hậu đã nhìn ra điều này, thể nào người quý trọng và sủng ái vị Quận chúa này đến vậy.
''Đi thôi.'' Sau khi Thủy Bình dần chỉ còn là một cái cái bóng và khuất dạng, Nhạc Ngân Thiên mới tiếp tục theo thái giám đến Dương Minh điện.
Ngoài mặt thì không có biểu hiện gì nhưng thực chất trong lòng nàng lại thầm bất an. Chim lợn a chim lợn, rốt cuộc là tiếng kêu báo hiệu cái gì đây?
Có người sắp...
Không, không phải, hôm nay là sinh thần của mình. Tuyệt đối chỉ là ngẫu nhiên, không thể xảy ra chuyện gì được.
Nhạc Ngân Thiên lắc đầu tự trấn an chính mình, bước chân nhanh chóng đi về phía trước.
Ngồi trên cái cây trong vườn thượng uyển, có hai nam nhân mặt mày như vẽ, cả người toát ra vẻ tôn quý đã thu liễm hết một màn lúc nãy vào mắt.
Nam nhân mặc y phục xanh đậm, khí chất ôn nhuận nói, ''Tứ đệ, đệ xem Thiên nhi giúp nàng ta (Thủy Bình) nhiều hơn hay là trách phạt nhiều hơn?''
Nam nhân mặc hắc y phục không nói gì, trong ánh mắt sắc bén lóe lên tia ôn nhu hiếm thấy.
Nam nhân mặc y phục xanh nói tiếp, lần này, giọng điệu có phần ngưng trọng hơn, ''Bất quá, tiếng chim lúc nãy...''
Còn chưa nói xong, đã bị nam nhân mặc hắc phục lạnh nhạt cướp lời, ''Hừ, chỉ là mê tín!''
Dứt lời, một làn gió thoảng qua, cả người cả bóng hư không biến mất. Hắc y nam nhân bỏ lại nam nhân nho nhã ngồi trên cây ngơ ngác một mình.