Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Nhiệm vụ ngày thường của Ảnh Thất chính là đi theo bên cạnh Giáo chủ, hoàn thành hết thảy những gì Giáo chủ phân phó cho hắn, đương nhiên còn có một ít việc Giáo chủ không phân phó thì hắn cũng chủ động đi làm, một trong những chuyện đó chính là –quét sạch giun đất.

Tuy rằng đường đường là Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo nhưng lại sợ một con giun đất yếu ớt, chuyện này nghe có vẻ hoang đường nhưng lại là sự thật, mặc dù Giáo chủ chưa từng nói rõ nhưng mỗi lần hắn giúp Giáo chủ quét sạch giun đất thì rõ ràng có thể cảm thấy Giáo chủ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này cơ hồ trở thành một bí mật của hắn, một bí mật mà chỉ có hắn biết được, Giáo chủ hỉ nộ thất thường nhưng lại có một nhược điểm đáng yêu như vậy.

Sáng hôm nay, Ảnh Thất vẫn như cũ đi theo bên cạnh Giáo chủ, khi đi xuyên qua một con đường rải đá Vũ Hoa trong hoa viên, Ảnh Thất đột nhiên cúi phục người trước mặt Giáo chủ, đang định dẹp một con giun đất bó lúc nhúc thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía trên, “Ngươi đang làm cái gì?”

Ảnh Thất sửng sốt, khi ngẩng đầu thì lại phát hiện khuôn mặt lạnh như băng của Giáo chủ đang nhìn hắn một cách mất kiên nhẫn, bước đi không hề tạm dừng, lưu loát tiến đến, nhuyễn hài giẫm lên con giun đất đang bò giữa khe đá, góc y bào màu huyền sắc lướt qua bên cạnh Ảnh Thất, sau đó lập tức tiến lên phía trước.

Trong nháy mắt Ảnh Thất có một chút mờ mịt, hắn nhìn bóng dáng rời xa của Giáo chủ, hắn vẫn giữ nguyên một động tác, thật lâu sau mà không hề động đậy.

Chuyện này…..là sao.

……

Chuyện này tuy rằng chỉ là một việc rất nhỏ nhưng không biết như thế nào lại giống như một cái gai đâm sâu vào lòng của Ảnh Thất, không có cách nào rút ra.

Hễ có thời gian nghỉ ngơi thì trong đầu của hắn liền xuất hiện cảnh tượng đã xảy ra vào ban ngày, thậm chí khiến hắn cả đêm mất ngủ.

Chẳng phải Giáo chủ rất ghét giun đất hay sao.


Ngày thường nếu Giáo chủ nhìn thấy giun đất mà không có ai quét dọn thì Giáo chủ cũng không ngại phải đi đường vòng.

Chẳng lẽ hôm nay Giáo chủ không nhìn thấy con giun kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​15​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-53​/​” o “Powered by Text-Enhance​), không, không đúng, trực giác của Giáo chủ đối với giun đất cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn phát hiện trước cả hắn.

Bất thường, chuyện này thật sự bất thường, nhất định là đã sai sót ở đâu rồi.

Ảnh Thất nhắm mắt lại, trong đầu tiếp tục xuất hiện vẻ mặt lạnh lùng mất kiên nhẫn của Giáo chủ, cước bộ không hề do dự mà giẫm lên con giun kia, không lộ ra bất cứ phản ứng gì.

Một hình ảnh mạnh mẽ hiện lên trong đầu, Giáo chủ mặc bạch y vừa nhìn thấy một con giun đang trườn dưới đất từ đằng xa thì trên mặt sẽ cứng đờ, cân nhắc trong chốc lát, sau đó sẽ không hề do dự mà rẽ vào đường vòng……

Tuy rằng hai hình ảnh trong đầu đều là thân ảnh của Giáo chủ, cùng một khuôn mặt nhưng lại hoàn toàn khác biệt về phản ứng, quả thật tựa như….hai người.

Ảnh Thất bị trí tưởng tượng của mình gây kinh hãi, mạnh mẽ trừng to mắt.

Hắn ngơ ngác nhìn về một hướng thật lâu, sau đó lại lắc đầu, hắn đang suy nghĩ miên man cái gì vậy nè. Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo chẳng lẽ còn có người cải trang hay sao.

Ảnh Thất muốn vứt bỏ suy nghĩ hoang đường này của mình, nhưng càng muốn quên thì suy nghĩ đó lại càng lượn lờ trong đầu của hắn, đêm nay Ảnh Thất vẫn đứng bên cạnh Bạch Phàm, bởi vì là ban đêm, lại vừa mới thức dậy, đối mặt với tâm phúc cho nên Bạch Phàm ăn mặc rất tùy ý, chỉ khoác một chiếc áo choàng, thậm chí cả tóc cũng không cột lên, để mặc nó xõa dài ở sau lưng.

Sau một hồi phê duyệt công văn, Bạch Phàm phát hiện luôn có vài sợi tóc rơi xuống trước mặt, vô cùng khó chịu, thói quen lười biếng thích sai vặt, Bạch Phàm liền há mồm phân phó, “Ảnh Thất, giúp ta cột tóc.”

Nhận được nhiệm vụ này, Ảnh Thất liền ngây người, nhưng vẫn thuận theo mà cầm lược đi đến sau lưng Bạch Phàm. Hắn cẩn thận nâng lên mái tóc vừa đen vừa dày, dùng lược gỗ nhẹ nhàng chải vuốt, mái tóc lạnh lẽo bóng mượt sờ vào trong tay có cảm giác cực kỳ thoải mái, qua một lúc lâu sẽ làm cho người ta có cảm giác yêu thích không muốn buông tay, Ảnh Thất cẩn thận quyến luyến một hồi, sau đó dùng một cây trâm gỗ buộc chặt mái tóc của Bạch Phàm. Khi chải tóc, hắn lơ đãng nhìn thấy ở sau cổ của Bạch Phàm có một nốt ruồi rất nhỏ, e rằng ngay cả chủ nhân của nó cũng chưa từng phát hiện.


Ảnh Thất hơi kinh ngạc mà nhìn thoáng qua, không biết vì sao lại nhớ kỹ nốt ruồi này.

Kỳ thật Ảnh Thất cũng không muốn có nhiều suy đoán đen tối như vậy đối với Giáo chủ, nhưng ngày hôm sau tầm mắt của hắn vẫn bất giác tìm kiếm đến vị trí đó, ban ngày Ân Duệ mặc đồ rất chỉnh tề, mái tóc được búi cẩn thận, phía sau không có chỗ nào để che lấp, rất dễ dàng nhìn thấy nơi đó có một nốt ruồi nhỏ y hệt tối hôm qua mà hắn đã nhìn thấy.

Suy đoán làm cho Ảnh Thất cả đêm mất ngủ hoàn toàn bị đánh vỡ, Ảnh Thất hiếm khi hoảng hốt như vậy.

Ân Duệ cực kỳ mẫn cảm đối với tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời liền xoay người, lạnh lùng nhìn Ảnh Thất, “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Không có, thuộc hạ không nhìn cái gì cả.” Ảnh Thất vội vàng cúi đầu nói.

Ân Duệ cau mày, sau khi hừ lạnh một tiếng thì không hề bận tâm, hắn tiếp tục đi về hướng mật thất. Sau khi đến nơi đó, hết thảy ám vệ và cận vệ bao gồm cả Ảnh Thất đều phải dừng lại, chờ đợi ở xung quanh, còn Ân Duệ đi vào một ngõ nhỏ, sau đó biến mất tăm. Đám người của Ảnh Thất đã quen với việc này, mỗi ngày Giáo chủ đều phải đến đây ít nhất một canh giờ, Giáo chủ cũng không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, cho dù có chuyện gì quan trọng thì phải bẩm báo sau, bọn họ chỉ cần ngăn cản những người khác, chờ Giáo chủ quay lại là được.

Một lúc lâu sau, thân ảnh của Ân Duệ đi ra từ ngõ nhỏ, đám người của Ảnh Thất lại đuổi theo Giáo chủ, trong lúc này Ảnh Thất chỉ lặng lẽ cúi đầu, không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, hắn cảm thấy mỗi khi Giáo chủ đến nơi này một lúc lâu rồi trở về thì tâm tình sẽ khá hơn rất nhiều, cho dù khi đi vào vẫn đang nổi giận đùng đùng nhưng đến lúc đi ra thì lửa giận trên mặt không còn tồn tại dù chỉ nửa điểm, không biết Giáo chủ rốt cục đi đến chỗ nào.

……

Ngày thường Bạch Phàm quen ở nhà, sau hai ngày đi chơi cùng La Suất ở thành phố Z thì hắn cũng không thích đi ra ngoài, La Suất biết tính tình của Bạch Phàm, hơn nữa trong hai ngày dẫn Bạch Phàm đi hóng gió thì công việc ở công ty lại chồng chất không ít, hắn cũng không có nhiều thời gian. Vì thế Bạch Phàm lại khôi phục cuộc sống cả ngày ở trong nhà, đột nhiên trở nên rảnh rỗi, không ai lôi kéo hắn đi khắp nơi, Bạch Phàm thật sự cảm thấy không có chuyện gì để làm, cũng may hắn nhớ rõ mình có mang về mấy quyển sách có thể dùng để nghiên cứu, vì vậy bắt đầu lục lọi hành lý.

Sách mà Bạch Phàm mang về đương nhiên không phải sách thường, mà là những gì đã ghi nhớ ở chỗ của Ân Duệ, sau đó sao chép rồi chế thành những quyển sách nhỏ. Nội dung trong những quyển sách đó ở tại thế giới này chính là báu vật vô giá.


Bạch Phàm lật ra vài quyển, khi nhìn thấy tựa đề Quỷ Cốc Tử Cơ Quan Thuật thì nhất thời sửng sốt. Hắn nhanh chóng nhớ đến lai lịch của quyển sách này, lúc trước khi mình đang ngủ thì gặp phải ăn trộm, quyển sách này vốn là Ân Duệ kiên quyết đưa cho hắn để phòng thân, bất quá về sau hắn lại thuê vệ sĩ, từ trong nhà ra ngoài sân đều được trang bị máy quay và lưới điện, vì vậy cũng không bận tâm đến quyển sách này. fynnz.wordpress.com

Nhưng quyển sách này không có công dụng trong việc phòng thân cũng không có nghĩa nó hoàn toàn vô dụng, bỗng nhiên Bạch Phàm lại nghĩ đến tiếng vang kỳ quái bên trong cánh rừng trúc dùng để bế quan kia.

Nếu trong thạch thất có thể nghe thấy tiếng vang thì không chừng ở bên trong thạch thất còn có một thông đạo với một thạch thất khác, tuy rằng không biết Ân Duệ giấu cái gì ở nơi đó, nhưng quyển cơ quan thuật này không chừng sẽ là chìa khóa giúp hắn mở ra bí mật ở nơi đó.

Sau khi Bạch Phàm hơi do dự một chút thì thần sắc trong mắt lại trở nên kiên định, tuy rằng hắn không quá quan tâm nhưng thứ đang cất giấu trong gian mật thất kia lại làm cho hắn có một loại cảm giác bất an rất kỳ dị, thúc giục hắn phải tìm được đáp án.

Bạch Phàm mở ra quyển sách nhỏ, mặc dù khoảng thời gian hắn học thuộc quyển sách này để sao chép ở thế giới hiện tại cũng đã khá lâu, nhưng hắn vẫn có thể nhớ rõ như cũ, trong đó có một chương gọi là mật thất.

Sau một thời gian ngắn, Bạch Phàm đã học nằm lòng chương mật thất trong sách, gặp những chỗ không hiểu thì lập tức tra sách tra tư liệu, nếu không có thì lên mạng hỏi bạn bè, trong diễn đàn võ cổ điển có không ít tài ba dị sĩ, Công Nghi huynh cũng là một người có tri thức cực kỳ uyên bác.

……

Thành phố S, Công Nghi Bác đặt xuống quyển sách cổ của gia tộc, nhập vào nội dung mà mình đã đọc được vào khung trò chuyện trực tuyến, khi nhìn thấy đối phương truyền đến một biểu tượng mặt cười thì trên mặt của hắn cũng lộ ra tươi cười, cảm thấy vất vả một phen cũng thật đáng giá. Hai người tiếp tục thảo luận chi tiết và nguyên lý của cơ quan, đến khi đối phương đăng xuất thì Công Nghi Bác mới xoa bả vai rồi đứng dậy.

Trở về đã được một thời gian, quan hệ với anh hai lại khôi phục như trước, Công Nghi Tuấn vô tư xông đến, thấy bộ dáng này của anh hai, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, “Anh hai, gần đây thấy anh cứ mệt mỏi sao ấy, đang bận cái gì à?”

“Không có gì, giúp người ta tra cứu một chút tư liệu mà thôi.” Công Nghi Bác vừa nói vừa khép lại máy tính.

Công Nghi Tuấn nhìn thấy động tác khép lại máy tính của Công Nghi Bác thì đôi mắt lập tức trở nên sáng rực, vẻ mặt gian xảo mà kề sát vào Công Nghi Bác, “Sao, anh đang giúp cao nhân tra cứu tư liệu hả?”

Vẻ mặt của Công Nghi Bác không hề dao động, “Không thể nói.”


“Thật nhỏ mọn.” Công Nghi Tuấn nói thầm, thấy anh hai cẩn thận xách máy tính theo, không cho hắn có cơ hội nhìn trộm, rốt cục hắn hoàn toàn buông tha, không tiếp tục tò mò nữa. Công Nghi Tuấn cảm thấy buồn chán, hắn móc di động ra, sau một giây khởi động ngắn ngủi thì trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt rất xinh đẹp của một mỹ nam.

Nhưng hắn còn chưa kịp thưởng thức thì bỗng nhiên điện thoại trong tay liền bị giật lấy, cùng lúc đó lại vang lên giọng nói đặc biệt trầm thấp của anh hai, “Đây là ai?”

Công Nghi Tuấn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy anh hai cổ lổ sĩ của mình lại nghiêm túc nhìn tấm hình trong di động của hắn. Hắn nhất thời cảm thấy bất mãn, vội vàng giật lại di động, “Chỉ là bức tranh thôi, có cái gì đẹp đâu.” Từ lúc trở về nhà, mỗi khi rảnh rỗi thì hắn lại mở ra bức tranh của cái tên khốn nạn kia để xem, sau đó cũng lười mở tới mở lui, cho nên trực tiếp lưu làm hình nền.

“Tranh?” Công Nghi Bác hơi cau mày lại, sẽ có người trong tranh giống như đúc người ngoài đời? “Bức tranh này là ai vẽ, với lại là người nào làm mẫu?”

Công Nghi Tuấn mạnh mẽ ngẩng đầu, hắn không ngờ anh hai lại một mực khẳng định bức tranh này có người làm mẫu. Nhưng mà làm sao anh hai lại biết được? Công Nghi Tuấn do dự nhìn anh hai của mình.

Công Nghi Bác bị tầm mắt vừa đề phòng vừa nghiên cứu của Công Nghi Tuấn khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên, nhịn không được mà ho khan một tiếng, “Lần trước anh đến thành phố Z thì gặp được người giống y như đúc người trong tranh cho nên mới hỏi một chút.”

“Hắn đến thành phố Z?” Công Nghi Tuấn kinh ngạc.

Công Nghi Bác thấy bộ dáng ngạc nhiên của Công Nghi Tuấn thì liền cau mày, bày ra tư thế anh hai, “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, hắn là ai vậy, em và hắn quen nhau như thế nào?”

Bị tra hỏi, Công Nghi Tuấn bắt đầu ấp a ấp úng, quen biết như thế nào hả? Thì đi làm ôsin cho người ta, a không, là đi làm vệ sĩ nên mới quen biết, nhưng những lời này có thể nói ra hay sao, nếu nói ra thì rất là mất mặt.

Ôm lấy kiên quyết không thể mất mặt, Công Nghi Tuấn bày tỏ thái độ cứng rắn hiếm thấy trước mặt anh hai của mình, “Anh cũng chưa nói cho em biết tin tức của cao nhân, vì sao em phải nói cho anh biết, bây giờ em cũng không muốn nói nữa.”

Bỏ lại những lời này, ngay khi anh hai đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì Công Nghi Tuấn lập tức vắt giò lên cổ chạy mất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận