Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ



Edit: Lavender - Blue

Cô cười yếu ớt nói: "Vậy em nấu một bữa tối đền tội thôi."

"Hừ, vậy quá tiện nghi cho em! Nếu như...... Emi đồng ý nấu cơm cho anh cả đời, ngược lại anh có thể suy nghĩ tha thứ cho em.”

"Nếu như anh ăn không ngán, rãnh rỗi không có chuyện gì làm thì em có thể nấu cho anh ăn."

"Em đồng ý thì không cho đổi ý nữa!" Anh nắm chặt tay của cô, tròng mắt đen lóe lên rừng rực mà vui mừng.

*********

"Tử Tự, thư của cô."

"Cám ơn." Nhận lấy lá thư, cô liếc nhìn địa chỉ và thấy từ Ngân Thành gửi tới. Sau khi mở bức thư, cô nhanh chóng kiểm tra những bức ảnh và phim bên trong, phát hiện trong lá thư còn kèm một tấm thiệp nhỏ, phía trên viết mấy chữ ——

Chúc phúc cô và Nhĩ Khiêm.

Không có ký tên, nhưng cô biết là ai, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng cười một tiếng, cất lá thư cẩn thận vào trong bóp da, chuẩn bị mang về nhà rồi đốt chúng, để chúng trở thành tro bụi, théo gió cuốn đi.

Không có ai sẽ không phạm sai, chuyện đã qua hãy để nó lại trong quá khứ, mang quá nhiều oán hận trên lưng sẽ thành gánh nặng, sẽ chỉ làm chậm bước chân mình tiến về phía trước, vứt bỏ đi tất cả, mới có thể nhẹ nhõm cất bước tiến về phía trước.

"Chậc, tiểu mỹ nhân, có chuyện gì vui mà cô cười vui vẻ như vậy?" Giọng nói hớn hở của Kim Khiết vang lên.

"Sau cơn mưa trời quang mây tạnh, dĩ nhiên đáng vui vẻ." Cô cảm kích nhìn người bạn này biết ơn cô đã ở bên làm bạn với Nhĩ Khiêm khi cô đi vắng."Kim Khiết, cám ơn cô."

Hiếm khi cô ấy sẽ chủ động tiếp cận và cầm tay cô, Kim Khiết không khách khí vuốt ve bàn tay mềm mại của cô.

"Nếu cô muốn cảm ơn tôi, có muốn đến nhà tôi không, chúng ta thắp nến nói chuyện thâu đêm, tôi đảm bảo cô sẽ phát hiện so vói tên Nhĩ Khiêm thô bạo đó của cô, tôi mới là người thích hợp với cô nhất."

Giang tử tự cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại cô, "Tôi không có hứng thú chia sẻ người yêu với người khác, giữa tôi và Tức Lan, cô chỉ có thể chọn một, cô sẽ chọn ai?"

Kim khiết chống cằm, vẻ mặt thành thật trầm ngâm, "Cô tương đối dịu dàng, Tức Lan mạnh mẽ, sợ rằng sẽ băm tôi thành sáu mảnh, ngại vì uy quyền của cô ấy...... Tôi không thể làm gì khác hơn là nén đau thương đành phụ lòng cô."

Biết cô trêu chọc, thật ra thì đối với người yêu mình tha thiết, mặt Giang Tử Tự cười tươi.

Kim khiết hỏi tiếp: "Đúng rồi, tôi nghe tên kia nói, cô đồng ý phải gả cho cậu ta rồi hả?"

"Ừ." Bảy giờ tối nay, cha mẹ của cô và cha mẹ của Nhĩ Khiêm chính thức gặp mặt, cho nên Du Chí Mậu gửi tới phần quà tặng này, vừa vặn là món quà cưới tuyệt vời nhất cho cô.

"Tên kia vui mừng đến nỗi không thể ngậm lại được. Nhớ lời tôi nói..., không thể nuông chiều đàn ông! Thế này đi, ngày nào đó tôi đưa cô đi mua một cái roi da làm quà kết hôn nha, để cho cô bất cứ lúc nào cũng có thể quất roi cậu ta, dạy đàn ông đi trên con đường tốt."

Giang Tử Tự cười cong mắt.

*********

"Chị ơi, chị xem em mặc cái này thế nào?" Giang Tử Kỳ mặc một cái áo đầm hoa chạy xuống lầu. Tối nay muốn đi với chị gặp bố mẹ chồng của chị, cũng không thể thất lễ.

"Rất đẹp, đẹp khiến cho người ta không chớp mắt." Cô trìu mến xoa mái tóc dài ngang vai của em gái mình.

"Có thật không?" Nụ cười trên mặt, dường như cô ấy nghĩ đến cái gì, trong đôi mắt sáng hiện lên nụ cười e thẹn của thiếu nữ.

"Tử Kỳ, có phải em có người thích rồi không?" Biểu cảm rất nhỏ không qua được cặp mắt nhạy bén của Giang Tử Tự.

"Dạ, nhưng em không biết anh ấy có thích

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui