Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên

Đối với đám người bàn tán Thạch Sùng không thèm để ý, đã là thương thân hắn luôn nhìn kết quả không quan tâm đến quá trình, trên mặt thiếu kiên nhẵn lên tiếng: "Dựa theo lệ cũ, ai tham gia qua bên trái điểm danh, nhanh chóng tập hợp tại cổng phía Đông lấy vũ khí, ai không tham gia giả tán đang làm việc gì thì làm việc đó."

Tên phạm nhân cũ nghe thế không thèm để ý tên phạm nhân mới, chạy đến nơi đăng kí miệng lẩm bẩm: "Hi vọng bắt vài tên địch lập công thoát khỏi nơi quỷ quái này."

Phi Thiên giáo rất nhân đạo chỉ làm bị thường rồi bắt, không phải như Trung Nguyên 'Giết một người là tội, giết vạn người là hùng, giết trăm vạn người là hùng trong hùng' cái loại giết địch thì lập được công, giết càng nhiều càng được người kính trọng, trái lại tại đây bắt người mới được cống hiến, đương nhiên nếu địch nhân công tới tường thành Phi Thiên giáo sẽ không chút do dự đồ sát thậm chí là độc dược của Lý Mặc Sầu, nhờ có nhiều người thử thuốc nên đạt được chút thành tựa.

Tên phạm nhân mới thấy 9 thành người tại đây đã tham gia, trên mặt sau khi do dự liền quả quyết chạy đến hô theo: "Mấy vị đại ca, tiểu đệ cũng muốn tham gia, xin nhiều chỉ giáo à"

Lực lượng thủ thành cứ thế nhanh chóng tập chung tại cổng phía Đông ngăn địch.

Cổng phía Đông được làm từ đá đỏ có màu như xích huyết, vì là nơi duy nhất địch nhân có thể vào nên luôn được gia cố, thành cao 30m dày 10m, nới liền vách núi hai bên từ đầu này sang đầu bên kia dài 100m, đứng trên tường thành có thể để dàng thấy hai bên vách núi đã được người kiến tạo lối đi nhằm tăng khả năng cơ động của Cung Tiễn Thủ phát huy hiệu quả tốt nhất.

Lúc này, Lý Thông đứng trên tường thành nhìn cách đó khoảng 200m, con đường tiến vào thành đã người đông nghìn nghịt, vài tên cưỡi ngựa dẫn đầu theo sau là gần 1000 bộ binh tinh kỳ phất phới chậm rãi hướng về Phi Thiên Chi Thành như châu chấu hung mãnh trùng kích.

Một tên cường đạo cưỡi ngựa hét lớn một tiếng, như sấm sét cuồn cuộn nổ vang: "Thanh Hồng bang Tam trưởng lão đến, các ngươi còn không mau mở thành đầu hành."

Cường đạo chính là cường đạo, không hề nhìn kỹ đã rống to quen thuộc lời thoại, loại này cổ xưa cổ vũ sĩ khí cùng với khoe khoang vũ lực phương pháp Trung Nguyên nhân sĩ đã luyện đến mức đại thừa nhưng không nhìn Phi Thiên Chi Thành không hề có cửa thành à.

Quả nhiên nghe lời thoại của tên đệ tử Thanh Hồng bang, mặc là Cung Tiễn thủ đứng trên tường thành hay là Cự Thuẫn Vệ xếp thành hàng dưới cổng thành đều cười vang.

Tên đệ tử Thanh Hồng bang làm tiên phong nhìn đám người đang cười lại nhìn phía trước cánh cổng không hề có cửa làm sau không biết là đang cười ngạo mình, hắn giận tím mặt, lần nửa rống giận lên tiếng: "Đã biết Thanh Hồng bang đến, vì sao các ngươi còn không đầu hàng tiến lên nghênh tiếp?"

"Thật là tự đại!" Lý Mạc Sầu nghe thế lắc đầu, khóe miệng hiện lên ý cười, từ khi đột phá Tông Sư cao thủ đang không có việc thú vị để làm nên lên đây xem thử, không ngờ Thanh Hồng bang lớn lối đến thế, không tra tại Phi Thiên Chi Thành có vài Tông Sư cao thủ mà lại đến cướp.

Phải biết trước mắt đám người Thanh Hồng bang cũng không phải tinh nhuệ gì chỉ là cường đạo mà thôi, Lý Mạc Sầu nàng tại Nhất Lưu cao thủ cũng có thể giết vài trăm tên sau đó bỏ đi. Tông Sư cao thủ nàng có thể điều động thiên địa linh khí xung quanh bổ sung nội lực tiêu hao và gia trì lực công kích, Lý Mạc Sầu tự tin nếu trong đó không có 5 tên Nhất Lưu cao thủ lĩnh đội nàng có thể giết tất cả 1000 tên để dàng.

"Thanh Hồng bang đến, các ngươi nhanh đầu hàng chúng ta có thể tha chết"

Thanh âm to tựa như sét đánh ngang tai, đây chính là cho Phi Thiên Chi Thành những người thủ thành một hạ mã uy, trong suy nghĩ thằng nhãi này cách này luôn hiệu quả. Trong thanh âm ẩn chứa dương cương bá đạo nội tức, có thể dùng bản tựu thật giống sợ tiếng sấm, tăng thêm mấy phần đường hoàng bá đạo, cường đạo mà lại là cao thủ Nhất lưu thật đứng là hiếm thấy.

Thạch Sanh mặt đầy chiến ý thấy bên mình lực lượng cũng đã đến đủ, nghe lũ cường đạo nói đã thiếu kiên nhẫn lại gần Lý Thông nói: "Theo tình báo tổ báo cáo lại, xe lương thực có Cá Tím ở phía sau! Đại ca chúng ta chỉ cần tạo chiến trường chiến đấu khu vực này là được."

Thấy Lý Thông gật đầu, từ trên tường thành vang lên thanh âm của Thạch Sanh, không như sấm sét nổ vang chấn đắc ong ong lỗ tai ầm vang không dứt, mặc dù không lớn nhưng mọi người có thể nghe rõ rõ rành rành: "Chờ hiệu lệnh! Chuẩn bị tấn công."

Lý Mạc Sầu kinh ngạc nhìn qua, dù cùng Tông Sư cao thủ cấp bậc nhưng nàng vẫn cảm thấy không bằng Thạch Sanh về lực khống chế, ngạc nhiên chỉ chốc lát mà thôi, dù sao người Đại Việt luyện 《Chân Long Cửu Thức》 sức khống chế thân thể nội danh Thần Võ đại lục à.

Lý Thông muốn kết thúc sớm cuộc chiến nên ra tay, 《Hàn Băng Thần Công》 bắt đầu vận chuyển, Băng Tinh trong cơ thể tinh tế khống chế Băng Long điều khiển Hàn Băng Chi Khí xung quanh điên cuồng bạo động.

Lý Thông tập chung đủ long lực, tay phải nhất chưởng chưởng về phía đám cường đạo Thanh Hồng bang, nhỏ giọng hô: "Băng Thiên Tuyết Địa!"

Lập tức như bị hô hoán, Hàn Băng Chi Khí liền tụ tập trên đĩnh đầu đám cường đạo Thanh Hồng bang, Hàn Băng Chi Khí tụ tập ngày càng nhiều ngưng kết thành khối khí màu lam lơ lững trên không trung, nhìn phi thường đẹp mặt.

Không có tham cuộc thi Long Ngâm Phượng Vũ vì quá tuổi quy định, A Tử theo sau Lý Mạc Sầu quan chiến, vì ở khá gần nên nghe chiêu thức khá hay của Lý Thông nhưng đợi cả buổi mà Thanh Hồng bang không bị gì nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Băng Thiên thì đúng rồi nhưng không có Tuyết Địa! Không có gì xảy ra cả, chiêu thức được cái nhìn đẹp không có uy lực gì."

Nhìn nguyên vùng trời khói khí màu lam lơ lững, Lý Mạc Sầu vô cùng đồng ý với ý kiến của đồ đệ A Tử nhưng người ta làm lão đại thì phải cho người ta vài phần mặt mũi liền trừng mắt nhìn đồ đệ nói: "Im lặng! Không được nói lung tung."

"Đúng là không có kiến thức! 《Chân Long Cửu Thức》 luyện thể số một Thần Võ đại lục tên gọi không phải bày cho đẹp, huống hồ đại ca lại là loại Băng thuộc tính biến dị cổ quái nhất." Thạch Sanh và Thạch Sùng nghĩ thầm trong lòng, hai người cảm giác xa xa không phải Lý Mạc Sầu có thể so bằng được, dù là huyết mạch tương thông nhưng mỗi lần Lý Thông dùng sức động thủ hai người đều cảm giác linh hồn đang run lên vì lạnh.

Lý Thông cũng không để mọi người chờ lâu, hắn quay người lại, hai tay hướng lên trời nhìn tượng Thủy Tinh bằng vàng hô: "Hỡi Thủy Tinh Thần Của Biển Cả! Hãy cho chúng con xem sức mạnh của người...Hãy cho chúng con xem sức mạnh của người!"

Tất cả nhìn Lý Thông bộ dáng thần côn 10 phần mà trợn mắt hốc mồm, nhưng để mọi người khó tin hơn chín là theo sau Lý Thông hô hào kết thúc, từ biển Đông mây đen tu lại dùng tộc độ khó có thể tin kéo đến Phi Thiên Chi Thành, bầu trời vốn trong xanh liền nhanh tối sầm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui