Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chiếc xe đỗ lại, ngoại trừ Kenji ai nấy cũng tò mò nhìn lấy, Kenji thì biết thừa người đến là ai, cũng cau mày một cái.

Người đến không phải ai khác là Tatsuna gia chủ, Ngoài ý muốn nhưng Kenji cũng không có tỏ rõ thái độ chỉ lẳng lặng nhìn lấy xem đối phương định làm gì, mà tên của đối phương Kenji cũng không có biết đấy.

Trung niên nhân mặt rụt rè nhìn đám người lại nhìn trên vai Kenji đứa bé đang mở to ánh mắt tò mò nhìn mình, Trung niên nhân bỗng nhiên phúc hậu một cái nở nụ cười.

"Đây là cháu ta a, không nhận cũng không sao...nhưng nhìn một cái chết cũng không hối hận rồi." Giờ này trung niên đang nghĩ như vậy, thật muốn tiến lên ôm ấp một phen nhưng lại sợ, mà thôi.

"Có thể cùng ta ăn một bữa cơm sao." Trung niên nhân lóe mắt nhìn Kenji mở miệng nói một câu.

"Không rảnh." Kenji lặng yên một tiếng lắc lắc đầu, muốn lướt đi qua chỗ khác, Chúng nữ thấy Kenji thần sắc không có tự nhiên cũng không có hỏi nhiều chỉ im lặng đi theo sau.

"Xin cậu! Cùng ta ăn một bữa cơm... Được chứ, ta muốn chỉ duy nhất lần này thôi, ta cũng muốn nói về trước kia chuyện, nếu không nói ra ta thực sự cảm thấy có lỗi với ngươi có lỗi với Misao."

"Ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi, chúng ta không ai nợ ai cả."

"Không! Ta nợ cậu nhiều lắm, nợ cậu một cuộc sống sung sướng hạnh phúc." Trung niên nhân cỡ nào buồn bã, trước mặt là con trai mình nhưng lại không dám gọi ra.

"Haiz, ta đã rất hạnh phúc, ta vẫn phải là cảm ơn ngươi mới đúng, tại sao lại có thể trách ngươi, được rồi chỉ lần này, xong lần này ta không muốn tiếp tục cái này đề tài cũng không muốn gặp lại ông nữa."

Lắc lắc đầu, Kenji xoay người đi trước, vừa vặn phía trước có một nhà hàng lớn, đã chơi phải chơi lớn ngược lại lão già kia cũng không thiếu tiền, đưa chúng nữ thưởng thức món ngon cũng tốt.

Trung niên nhân nghe thấy Kenji lời nói, hết sức vui mừng, cũng vứt xe ở đó nhanh chân đuổi theo.

Kenji cũng không nể nang gì, đến một khắc lựa luôn phòng cao cấp nhất, gọi tất cả món đắt tiền nhất bày ra bàn lớn, chúng nữ xếp thẳng chỉnh tề lặng yên ăn không nói chuyện, có chăng chỉ là tiếng khúc khích cười của Keiko cùng tiếng Kenji trêu đùa.

Đến mức trung niên nhân ghen tị nhìn hai cha con ấm áp, hắn cũng muốn được như vậy nhưng lại không có cơ hội.

Trầm mặc một đoạn dài thời gian, Kenji bắt đầu đánh vỡ trầm mặc thản nhiên hỏi:

"Vậy, hôm trước ta giết con trai ông, ông không có ý định trả thù hay sao, người thừa kế ông chết rồi."

"A, làm sao bây giờ đâu...hắn là con ta, cậu cũng là con ta, chả lẽ ta lại giết cậu rồi với lại ta cũng không có khả năng đó, ta cũng không thích tên đó." Trung niên nhân chậm rãi mở miệng, mà không hề hay biết chúng nữ xung quanh đã kinh ngạc đến ngây người.

Mọi người đều biết Kenji là cô nhi, cũng không biết trước mặt lão này tự nhận là cha hắn.

"A, vậy ngài là Keiko gia gia rồi." Keiko cười ngọt ngào một tiếng.

"Không phải, Keiko, lão này say rượu, đừng loạn gọi."Kenji cau mày mộ cái.

"Khục!!!" Trung niên nhân ho nhẹ một cái, bất quá vẫn mỉm cười về phía Keiko một cái, rất là có dạng ta là một người ông phúc hậu.

"Lè! Keiko mới không có người chuyên đi lừa gạt đây." Thè lưỡi một cái Keiko không thèm quan tâm trung niên nhân vẻ mặt đau khổ.

"Được rồi, cơm cũng ăn xong, nói đi nói xong ta liền đi, nhớ giữ lời, ta và ông trước nay chưa hề có quen biết quan hệ. Nếu tự cảm thấy áy náy thì đưa tiền mà quyên góp cho cô nhi viện, cũng không thiếu người có hoàn cảnh như ta ở đó đâu."

"Được rồi..."

"Khoan đã, ông chưa giới thiệu ta vẫn chưa biết tên ông đâu."

"..."

"..."

"..."

X6

"Thực sự lão này la cha Kenji sao? Ngay cả tên Kenji cũng không biết vậy mà dám tự nhận Kenji là con trai." Chúng nữ khinh thường lướt qua mặt trung niên nhân một cái.

"A, là ta quên mất, ta tên Tatsuna Rukuo."

"Chuyện Cách đây 24 năm, lúc bấy giờ ta cùng một người tên Naga Misao cùng một chỗ, chúng ta yêu nhau v.v.v.v cuối cùng có Kenji...."

"Cắt được rồi... Câu chuyện ta đại khái đã hiểu rồi, không cần tiếp tục dài dòng. Ý ngươi là ngươi cùng Naga Misao yêu nhau sau đó vượt rào rồi có ta, nhưng vì có hôn ước ngươi và người đàn bà khác lấy nhau, cuối cùng gia tộc tìm đến Misao, ngươi vì bảo hộ hai chúng ta nên ngươi đã để ta ở cô nhi viện cùng mảnh giấy tên Tatsunaga Kenji để sau này dễ tìm ra, Misao vì mệt mỏi cùng với áp lực do vợ ngươi gây ra nên sớm chết có đúng không."

"Ách!! Cậu biết hết rồi à, nhưng cậu biết khi nào." Trung niên nhân không nghĩ Kenji đã sớm biết lại lắc đầu cười khổ.

Chúng nữ thật muốn đứng lên túm đầu Rukuo đánh cho một trận chẳng qua có khả năng là thật sự cha Kenji nên mới nhịn xuống, Rõ ràng miệng lão vừa nói xong, Kenji chỉ là tóm tắt lại ý chính cho đỡ lằng nhằng mà thôi.

"Được rồi, phần sau để ta kể tiếp đi, coi như cho ông bớt đi cái trí tò mò về cuộc sống của ta như nào."

Mọi người cũng lẳng lặng ngồi yên đợi Kenji kể, thật sự quá mức tò mò, tuy Kenji có nói vài lần nhưng chúng nữ vẫn chưa nghe được bản đầy đủ.

"Ta ngốc ở cô nhi viện đến năm 9 tuổi, một tổ chức sát thủ mang ta đi, huấn luyện ta làm thế nào giết người, đến năm 16 tuổi ta bắt đầu nhận nhiệm vụ ám sát, ta cũng có một thân phận là học sinh, ban ngày học sinh, ban đêm sát thủ, tiền tri tiêu các thứ cũng là do ta giết người mà kiếm được đến, đến năm 18 tuổi ta đã leo lên thế giới vị trí thứ nhất sát thủ, cũng là bí ẩn nhất người kia."

"Ngươi là Vô Diện." Rukuo cả kinh kêu lên, Vô Diện cái tệ này mới chỉ biến mất hơn hai năm, nhưng truyền thuyết về người này vẫn còn.

"Yên lặng nghe ta kể đi, chỉ là cái danh xưng mà thôi, ở vị trí cao ông hẳn biết rõ mới đúng, có gì lạ lùng đâu."

Mọi người lại ngoan ngoãn ngồi im nghe kể.

"Truyện cũng chẳng có gì, con trai ngươi cùng người đàn bà kia từ đâu biết được ta tồn tại, vì e ngại ta cướp đoạt cái đống tài sản cùng với gia tộc Tatsuna hết thảy liền đến chỗ ta với giá cao ám sát ta, vớ phải ai không vớ lại vớ đúng tên thứ hai, tên kia bản tính đố kị cao, nhăm nhe muốn vị trí của ta mà che dấu tổ chức lôi kéo số 3 cùng số 4 cùng nhau tự ý hành động, ngày hôm đấy cũng là sinh nhật Sinon, hôm đó ta bị ám sát, và thế giới này biến mất cái tên Vô Diện." Câu chuyện cũng chỉ như vậy mà thôi, được rồi nếu ông đã biết rõ rồi chúng ta liền từ đây tạm biệt a, ta còn cần tìm ba tên kia tính sổ sách đâu.

"Có thể cho ta bế cháu ta một lần không..." Rukuo ánh mắt lấp lánh nhìn trước mặt bé gái, như búp bê thiên sứ đáng yêu, không khỏi mở ra hình thức ông già neo đơn đáng thương tội nghiệp.

Suy nghĩ một chút, Kenji vẫn là thỏa mãn một lần lão yêu cầu đi, dù sao đây cũng là lần cuối gặp.

5 phút sau.

"Được chưa."

"Một chút một chút xíu nữa," Rukuo bế Keiko yêu thích không rời, khuôn mặt hòa ái vuôt ve tóc Keiko, Keiko là Thiên Hồ được vuốt ve đầu chỉ biết híp mắt lại hưởng thụ nào có để ý ai, đây cũng là điểm yếu a. Kenji ghi nhớ kĩ trong lòng "Yêu Tộc không thích được sờ đầu vuốt tai."

"10phut sau."

"Một phút nữa thôi được chứ..."

"1 phút sau."

"Một..."

"Một em gái ngươi," Kenji nổi giận đùng đùng cướp lại Keiko ôm vào trong ngực cùng mọi người phi tốc rời đi. Để lại lão già với vẻ mặt chưa thỏa mãn ở chỗ cũ, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười.

"Coi như là Misao nhìn thấy cũng vui vẻ đi, Đúng không Misao, con trai của chúng ta đã trưởng thành, cho dù không được yêu thương như gia đình khác, nhưng hai chúng ta đã có một đứa con xuất sắc, kể cả nó không nhận chúng ta đi chăng nữa, nhưng vậy cũng thỏa mãn rồi... Không phải sao, ta còn nợ mẹ con hai người nhiều lắm, ta nợ ngươi một người chồng tốt nợ nó một người cha hiền, nhưng có lẽ cả đời này không thể trả được nó rồi, nhưng không sao Misao à,nó đã không cần ta bất kì thứ gì, ta sẽ sớm đến với ngươi mà thôi, nhưng chí ít hiện tại chưa được, ta phải để gia tộc nữ nhân kia biến mất trên thế giới này, ta mới có thể đến cùng ngươi bàn giao."

Có lẽ hoa mắt hay chăng, Rukuo lại ẩn hiện thấy khuôn mặt xinh đẹp Misao đang mỉm cười hạnh phúc trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui