Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 21
Tín hiệu đường dây chập chờn, càng làm cho Hàn Kính cảm thấy Lan Tri như cách xa mình thêm gấp bội, xa như những vì tinh tú trên trời kia, mãi mãi chỉ có thể ngắm nhìn, không bao giờ chạm đến được.
.
Hàn Kính cũng không rõ vì sao Lan Tri lại đột nhiên đổi chủ đề như vậy, hắn ngạc nhiên một lúc mới phản ứng: "À, vậy sao? Rất tốt."
Nhà trọ này vốn của lão Chu Thành súc sinh kia, mà Lan Tri cuối cùng cũng muốn chuyển đi, tâm tình hắn lại phơi phới trở lại. Tuy Lan Tri ưa sạch sẽ, Lan Tri hôn hắn xong liền đi súc miệng, nhưng nói thế nào anh vẫn quan tâm hắn, cũng cố gắng không dây dưa với gã họ Chu kia nữa. Hàn Kính nghĩ hắn đi được đến đấy với Lan Tri đã là quá hạnh phúc rồi.
Hàn Kính đắm chìm trong suy nghĩ miên man một hồi, mới gật đầu bổ sung: "Chỗ cách trường cũng gần, như vậy tiết kiệm được một ít thời gian di chuyển, tối về có thể ngủ sớm, hơn nữa cũng có thể ăn cơm ở canteen, như vậy cũng có thể ăn uống điều độ... Á!"
Hắn đang thao thao bất tuyệt bỗng la toáng lên một cái. Vì Lan Tri đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn siết chặt. "Tôi không ăn đồ canteen đâu." Anh rướn người lên thì thầm vào lỗ tai hắn.
Trong lời nói anh thậm chí mang một chút vui vẻ, nhưng Hàn Kính lại không để ý tới, đã thế còn hỏi ngược lại: "Canteen nấu dở lắm à?"
"Ừ." Nét mặt Lan Tri hơi cau lại một tý, gắng gượng bổ sung. "Tôi thích ăn đồ mới nấu, còn nóng hổi."
"Đồ mới nấu còn nóng?"
"Ừ. Giống như canh gà lúc nãy cậu nấu."
"À! Thầy Lan, ra là anh thích ăn canh gà!" Hàn Kính vỗ đầu một cái. "Anh yên tâm, canteen có canh gà ấy, lầu hai bên trái cạnh cái cửa sổ có bán. Còn có cả canh xương hầm với súp bò nữa. Tôi đã ăn rồi, tươi ngon đó!"
(thính trước mặt còn ko biết đớp....)
Hàn Kính càng nói càng hăng, lại phát hiện gương mặt Lan Tri chậm rãi đanh lại. Hắn không hiểu gì hết, hay là Lan Tri được cưng từ bé nên kén chọn, không thích hàng quán bên ngoài? Vì thế hắn nghiêm túc nhìn Lan Tri đang đặt cằm lên đầu vai hắn, chân thành nói: "Thầy Lan, anh đừng kén ăn quá. Canteen nhìn thế nhưng nấu ăn rất ngon và sạch, giá cũng ổn nữa."
Lan Tri ngán ngẩm liếc hắn một cái rồi thẳng người, sửa sang lại quần áo.
"Ăn cơm!" Anh lạnh lùng nói, một tay túm lấy đĩa đùi gà trong tay hắn, quay ngoắt người đi đến bàn.
Không khí bữa cơm nặng nề cực kì. Hàn Kính thấy mặt anh lạnh tanh, trong đầu tua đi tua lại mấy đoạn đối thoại, không biết là câu nói nào làm anh giận nữa.
"Thầy Lan." Ăn gần hết bữa hắn mới gom đủ dũng khí, mở miệng dò hỏi: "Anh thật sự không thích ăn đồ hàng quán sao?"
Lan Tri buông thìa, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hàn Kính nghĩ ngợi một hồi bèn xuống nước năn nỉ: "Tôi cũng vì lo cho sức khoẻ anh, nhưng nếu anh không muốn ăn...hay vậy đi.. tôi rảnh thì qua nhà...nấu cho anh ăn?"
Lan Tri đột ngột đẩy ghế đứng phắt dậy. Hàn Kính bị doạ hết hồn cũng chật vật đứng lên theo.
"Tôi ăn no rồi." Lan Tri nói, vẫn không hề nhìn hắn một cái, thản nhiên đi đến bàn làm việc, bắt đầu đọc luận văn.
Hàn Kính không biết làm sao, đành yên lặng dọn chén bát, lén lút nhìn anh. Lan Tri thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên.
Hàn Kính quét dọn sạch sẽ phòng bếp, quét luôn cả phòng khách, nhưng quét dọn xong rồi Lan Tri vẫn chẳng buồn nhìn hắn.
Hàn Kính chẳng biết phải làm sao nữa, đành ngoan ngoãn đứng cạnh bàn làm việc.
"Thầy Lan, tôi sai rồi." Hắn thấp giọng nói, "Nhưng mà....anh dù gì cũng phải nói tôi biết tôi sai ở đâu chứ?"
Lan Tri mặc kệ hắn nói, tiện tay xé một tờ giấy note, bắt đầu viết gì lên đấy. Hàn Kính lại hỏi: "Anh chẳng lẽ còn giận khi nãy tôi không mang bao?" Lan Tri rất sạch sẽ, có khi nào anh vẫn còn giận chuyện khi nãy?
Lan Tri tiếp tục viết. Hình như không phải nguyên nhân này rồi.
Đầu Hàn Kính tua lại tất cả những đoạn đối thoại lúc nãy cẩn thận xem xét, phát hiện ra một chỗ "khả nghi", nhưng không chắc lắm, lại hỏi: "Chẳng lẽ anh giận tôi vì tôi rảnh rỗi mới đi nấu cơm cho anh?"
Lần này Lan Tri ngừng bút, ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Hàn Kính vội hỏi: "Thầy Lan, không phải tôi không muốn làm cơm cho anh. Tôi cầu còn không được nữa là! Nhưng mà tôi phải đi luyện thi, mỗi ngày học đến sáu giờ chiều, còn làm bài tập. nếu mỗi ngày đến nhà anh nấu cơm rồi lại chạy về nhà tôi, tới lui như thế thì không có thời gian... không có thời gian..."
Nói đến đây hắn lắp bắp, hai mắt trợn tròn miệng há hốc mà nhìn Lan Tri. Buổi tối không đủ thời gian là vì hắn phải chạy qua chạy lại giữa hai nhà, mà chạy qua chạy lại là vì anh và hắn không ở chung một chỗ.
Là vì anh và hắn không ở chung một chỗ.
Hàn Kính như bừng tỉnh, cảm giác lòng bàn tay mình đầm đìa mồ hôi, tim đập liên hồi, như đang ngồi trên một cái cáp treo đang chao đảo.
Lan Tri vẫn không buồn ngó hắn, cúi đầu viết nốt gì đó trên tờ giấy cho xong, rồi kéo ngăn kéo lấy ra một chiếc chìa khoá, dùng giấy note vừa ghi xong gói lại.
Hàn Kính nhìn đến chiếc chìa khoá, cảm thấy trời đất quay cuồng, đứng không vững nổi nữa. Hắn quả thật không thể tin được mình đang nghĩ đến điều gì, càng không thể tin được đây là chủ ý của Lan Tri.
Hắn không dám tin suy nghĩ của mình, bèn hoài nghi, lắp bắp nửa ngày mới hỏi lại Lan Tri: "Anh... anh... là muốn tôi.... hoá ra... thật sự... là.. là muốn tôi..."
Lan Tri đã đứng lên đi đến trước mặt Hàn Kính.
"Địa chỉ ghi trên giấy. Còn chìa khoá....." Giọng anh lạnh lùng chẳng có tý cảm xúc nào, nhưng lại áp chiếc chìa khoá bọc giấy note kia lên bộ ngực phập phồng của Hàn Kính, ấn hai cái rồi nói, "Tự bắt lấy."
Dứt lời anh thả tay ra, mặc kệ chiếc chìa tự do truỵ lạc rơi lên ngực Hàn Kính.
Chìa khoá đánh vào khuy áo Hàn Kính phát ra một tiếng "đinh" rất nhỏ. Hắn bị bất ngờ, phản ứng không kịp, luống cuống tay chân một lúc mới chộp được chiếc chìa.
Đúng là một chiếc chìa khoá.
Là chìa khoá nhà Lan Tri đó!
Lan Tri...cho hắn ở chung đó!
Hàn Kính run rẩy sờ soạng nhiều lần, cảm giác cả người mình đang sa vào một hũ mật ong, bị mật ngọt nhấn chìm đến chết đuối.
Trong đầu hắn trống rỗng, nhưng vẫn cảm giác được Lan Tri đang dựa vào người hắn.
"Thầy Lan, cảm ơn anh. Tôi, tôi sẽ cố gắng nấu cơm thật ngon!" Hắn phát hiện Lan Tri nhíu nhẹ mày, bèn nhanh nhảu bổ sung thêm: "Ah tôi cam đoan với anh nhất định mỗi ngày tắm rửa, mặc đồ lót sạch, chăm cắt móng tay, cạo râu, ngủ không ngáy.."
"Đừng nhễu nước bọt lên bàn tôi." Lan tri chỉ vào khoé miệng vì hưng phấn đang chảy ra nước bọt, ngắt lời hắn.
oOo
Từ lúc Lan Tri mời hắn ở chung một chỗ, Hàn Kính từ hưng phấn ban đầu trở thành da mặt dày siêu cấp. Hắn lăn lộn ngoài đời, da mặt đã sớm dày đến đạn bắn không thủng rồi, đêm đó Hàn Kính tìm bừa một cái cớ, sống chết ăn bám trong nhà Lan Tri, ôm anh thật chặt đánh một giấc ngon lành.
Ngủ đến sáng hôm sau mặt trời lên cao, Hàn Kính mới mỹ mãn tỉnh mộng, phát hiện Lan Tri còn đang nhắm mắt nép vào ngực mình ngủ say, hắn cảm giác như cả căn phòng đều phủ thật dày một lớp mật ong ngọt ngào.
Sau này khi ở cùng nhau, sáng nào hắn cũng sẽ được ngắm Lan Tri như thế.
Hàn Kính vui vẻ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán anh.
Lan Tri bị hôn tỉnh.
Lúc anh vừa tỉnh gương mặt anh dịu dàng ôn nhu như nước, tuyệt không phải loại xa cách lạnh lùng hằng ngày. Nhưng loại dịu dàng này chỉ được vài giây, đợi anh tỉnh hẳn, mặt nước đã đóng băng lại rồi.
"Mấy giờ rồi?" Lan Tri hỏi Hàn Kính.
"Mười một giờ." Hàn Kính trả lời, nhẹ nhàng vuốt lên tóc anh. "Hôm nay chủ nhật, anh ngủ thêm tý đi! Tôi đi làm cơm cho anh."
"Chúng ta ra ngoài ăn." Lan Tri ngăn lại, "Chiều tôi có việc, phải đi gấp."
Hàn Kính ăn cơm trưa cùng Lan Tri xong, còn muốn quấn quít với anh thêm chút nữa, nhưng lại bị từ chối. Hẳn chuyện bận buổi chiều rất quan trọng, đem Hàn Kính đến trạm xe lửa gần nhà xong anh nhấn ga chạy thẳng.
Tuy hiểu chuyện và cũng quen với vẻ lạnh lùng của Lan Tri nhưng trong lòng Hàn Kính cũng có chút thất vọng. Dù là chuyện gấp chuyện quan trọng gì đi nữa thì nán lại nói vài câu vuốt ve an ủi tý không được sao? Hắn cũng hy sinh cả một ngày luyện thi quan trọng để đến chăm sóc anh đấy thôi! Nhưng nghĩ lại thấy Lan Tri bận rộn, luôn tăng ca làm đến khuya, hắn cũng không nên quấy rầy anh thêm, đành nén lại sự thất vọng, đón tàu về nhà.
Đến lúc về nhà, đứng trước cửa lục lọi túi quần một chốc,hắn mới phát hiện chuyện không xong: Hắn chỉ lo o bế chìa khoá nhà mới của Lan Tri, lại làm rơi mất chìa khoá nhà mình trong nhà anh rồi.
Hàn Kính tức tối đá cửa hai cái, lôi điện thoại định gọi cho Lan Tri, thì lại phát hiện hắn vẫn chưa hỏi lại số Lan Tri!
Ngày hôm qua chạy tới nhà anh không phải vì muốn hỏi số điện thoại sao? Kết quả mây mưa một lần hắn liền quên sạch mục đích phải làm!
Hàn Kính kiềm chế lắm mới không nện cả cái điện thoại lên đầu mình.
Hắn đứng đó suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách nào khác ngoài quay lại nhà Lan Tri, đành một lần nữa ra đón mấy phương tiện giao thông công cộng đến nhà anh.
Đi về rồi lại đi qua, cộng thêm tối chủ nhật cao điểm, đường xá đông đúc, Hàn Kính đến 7 giờ tối mới đến lại được nhà Lan Tri. Nhưng thật kì lạ, đã giờ này nhưng anh vẫn chưa về.
Chủ nhật buổi tối, có thể đi đâu được nhỉ?
Hàn Kính có chút lạ, hắn không có số điện thoại Lan Tri, chỉ biết nhàm chán bó gối ngồi thu lu trước cửa nhà đợi anh về.
Hắn đã ngồi suốt hơn hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy Lan Tri trở về.
Hàn Kính bắt đầu sốt ruột, không biết anh có gặp sự cố gì không. Tai nạn giao thông ngoài ý muốn? Hay bị người ta cướp tài sản gì rồi.
Hắn đang nghĩ ngợi lung tung thì căn hộ nhà bên số 1102 cửa bật mở. Bà dì hôm qua Hàn Kính gặp ra ngoài đổ rác.
Bà dì nhìn thấy Hàn Kính có hơi bất ngờ.
"Cháu sơ ý đánh rơi chìa khoá nhà trong nhà Lan Tri rồi." Hàn Kính chật vật giải thích với bà.
Bà dì nhẹ gật đầu, nói: "Cậu gọi điện cho Tiểu Lan đi, chờ không được đâu. Thằng bé mỗi tuần đều đến nhà cha mẹ nuôi thăm đến 11 giờ mới về."
Hàn Kính sững sờ: Cha mẹ nuôi?
Lan Tri chưa từng nói với hắn về gia đình của anh, chẳng lẽ Lan Tri là trẻ mồ côi được nhận nuôi từ nhỏ?
Nhưng bây giờ nhiều cha mẹ nuôi cũng không muốn nói con mình là nhận nuôi, con cái nhận nuôi cũng hay giấu giếm chuyện mình là con nuôi. Bà dì này vậy mà biết rõ chuyện nhà Lan Tri, hoặc là bà rất thân thiết với nhà anh, hoặc là gia đình anh cũng không giấu giếm gì.
Hàn Kính suy nghĩ lung tung, bà dì nhìn thấy hắn như thế, bèn cười nói: "Hoá ra Tiểu Lan không nói cậu nghe. Cũng đúng, đứa nhỏ này lúc nào cũng thế, từ nhỏ đến lớn, luôn ngại ngùng ít nói, không hỏi thì sẽ chẳng bao giờ chủ động mở miệng. Mà cha mẹ nuôi cậu ấy cũng nổi tiếng lắm, đặc biệt là mẹ nuôi, ai cũng biết bà." Bà thúc giục Hàn Kính, "Cậu mau gọi cho Tiểu Lan đi. Thỉnh thoảng có hôm thằng bé ngủ lại nhà họ, sáng mai mới về đấy."
Hàn Kính ngượng ngùng cười cười, hắn sợ nói mình không có số điện thoại Lan Tri sẽ làm bà hoài nghi, đành nói dối: "Cháu để quên điện thoại nên không gọi được."
Bà dì kia rất nhiệt tình: "Cậu chờ một chút. tôi đi lấy điện thoại cho cậu gọi."
Hàn Kính ngăn lại: "Cháu để số Lan Tri trong điện thoại rồi, giờ không có máy ở đây cháu cũng không nhớ số anh ấy."
Bà dì nghĩ nghĩ: "Tôi thì không có số Tiểu Lan, nhưng mà có số nhà cha mẹ nuôi thằng bé, cậu gọi thử xem."
Bà đi vào nhà, rất nhanh đã trở ra cùng với một cái điện thoại di động. Bà mở máy, tìm một dãy số rồi đưa cho Hàn Kính: "Là số này này."
Hàn Kính vội nhận lấy. Hắn thật sự sợ đêm nay Lan Tri không trở về, hắn sẽ chẳng biết làm sao, nên nhanh chóng cầm máy nhấn nút gọi đến số điện thoại cha mẹ nuôi Lan Tri.
"Tít -- tít---" Chuông điện thoại đổ.
Hàn Kính đột nhiên cảm thấy lo sợ, sớm quá, chưa gì đã cùng nói chuyện với mẹ nuôi bố nuôi anh rồi ư? Nhất định phải làm cho ông bà có ấn tượng tốt.
Cho nên hắn hắng giọng, cố gắng cho thanh âm của mình diu đi, nghe êm tai hơn một chút.
Chuông điện thoại đổ được một chốc, đã có người nhấc máy.
"Alo." Một giọng đàn ông quen thuộc cất lên, "Tôi là Chu Thành, xin hỏi tìm ai?"
Bàn tay cầm điện thoại của Hàn Kính chợt run lên.
Chu Thành.
Cái tên này đương nhiên là quen thuộc. Sao lại có thể không quen được cơ chứ. Chu Thành, hiệu trưởng đại học Z, mượn cớ đêm khuya tăng ca quấy rối Lan Tri, là tên súc sinh tát anh hai cái, là tên vì thù hằn cá nhân sa thải hắn.
Nếu như giết người không phạm pháp, Hàn Kính sẽ lập tức thiến lão rồi băm vằm xác ra thật nhuyễn trộn cho chó ăn.
Nhưng mà, vì sao người nghe máy lại là lão ta? Bà dì hàng xóm chẳng phải nói anh đến nhà bố mẹ nuôi sao, vì cái gì người nghe máy lại là lão Chu Thành?
Máu trong đầu Hàn Kính như sôi lên sùng sục, chực chờ nổ tung. Hắn sững sờ siết chặt điện thoại, bất động không có phản ứng gì, mãi đến khi bà dì bên cạnh đẩy một cái, hắn mới bừng tỉnh.
"Alo alo?" Giọng Chu Thành truyền tới từ ống nghe, "Rốt cuộc là ai ở đầu dây vậy? Có nghe máy hay không?"
Chắc chắn không thể sai! Giọng nói này, dù Hàn Kính có hoá thành tro cũng nhận ra được, chính xác là giọng của lão Chu Thành kia. Cái kiểu giọng bỉ ổi hèn mọn, mỗi lần gọi thân mật "Tiểu Lan" đều làm Hàn Kính muốn nôn oẹ.
Hàn Kính nuốt một ngụm nước bọt, run giọng trả lời. "Xin...xin lỗi, tôi gọi nhầm số."
Lập tức hắn cũng cảm thấy giọng nói mình cực kỳ khó nghe, vì khiếp sợ mà méo mó thay đổi, như bọt bóng xà phòng bị thổi lay, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Bà dì bên cạnh nghe thấy thế đã xen vào: "Nè cậu nhỏ, không có sai số đâu." Sau đó bà tiến đến ống nghe điện thoại, nói: "Giáo sư Chu, tôi là dì Ngô hàng xóm cạnh nhà đây. Tiểu Lan nhà thầy có bạn đến tìm."
Chu Thành cũng không nhận ra giọng Hàn Kính, chỉ nhận ra bà Ngô. Lão trả lời "À, được được, mọi người chờ một chút."
Sau đó Hàn Kính nghe tiếng ống nghe bị buông xuống, lại nghe giọng Chu Thành vọng lại từ xa: "Tiểu Lan, có điện thoại."
Cả tâm tư Hàn Kính chìm trong hỗn loạn.
Vì sao Lan Tri cùng Chu Thành ở chung một chỗ?
Đã hơn chín giờ đêm rôi, Lan Tri sao lại trong nhà lão?
Bọn họ có quan hệ gì? Ở cùng một chỗ, là đang làm chuyện gì?
Trong nháy mắt, Hàn Kính hy vọng dì Ngô lầm rồi. "Tiểu Lan" của bà không hề là Lan Tri trong lòng hắn. Nhưng điện thoại lại một lần nữa được nhấc lên, giọng nói Lan Tri phát ra đánh tan lấy mọi hy vọng cuối cùng của hắn.
"Xin chào, tôi là Lan Tri, cho hỏi có việc gì không?" Giọng nói anh xưa giờ vẫn thế, vẫn trầm lắng, lịch sự mà xa cách. Tín hiệu đường dây chập chờn, càng làm cho Hàn Kính cảm thấy Lan Tri như cách xa mình thêm gấp bội, xa như những vì tinh tú trên trời kia, mãi mãi chỉ có thể ngắm nhìn, không bao giờ chạm đến được.
"Là Hàn Kính đây. Tôi đánh rơi chìa khoá nhà trong căn hội của anh, giờ tôi đang ở trước cửa." Hắn một hơi kể chóng vánh sự tình, thậm chí nói xong hắn cũng không biết làm thế nào hắn có thể nhanh gọn như vậy.
Lan Tri đầu dây bên kia im lặng một chốc.
"Tôi về ngay." Anh nói, cũng không nghe ra được cảm xúc gì trong chất giọng, "Cậu chờ tôi nửa tiếng." Sau đó anh cúp điện thoại.
Bà dì hàng xóm vẫn rất nhiệt tình: "Này cậu nhỏ, bên ngoài lạnh, cậu vào nhà tôi ngồi chờ đi."
Hàn Kính thất thểu lắc đầu, từ chối nhã nhặn.
Hắn bó gối ngồi trước cửa nhà Lan Tri, gì cũng không muốn làm.
Trời càng trở nên lạnh hơn, Hàn Kính cũng thấy tâm mình cũng trở nên nguội lạnh được một chút rồi. Sẽ không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu. Lan Tri nhất định sẽ giải thích rõ ràng với hắn.
Mà chỉ cần Lan Tri giải thích, cho dù là một lời nói dối lấp liếm sứt sẹo đến thế nào, hắn đều tự nguyện tin lấy.
Chỉ cần anh giải thích thôi, là tốt lắm rồi.
Hắn chắc rằng hắn sẽ lại có thể tin tưởng anh lần nữa.
Hàn Kính cứ như thế nhìn chằm chằm vào đồng hồ trong tay mình, kim đồng hồ là loại dạ quang, xanh sáng lên trong bóng tối lờ nhờ, im ắng nhắc nhở từng giây phút trôi qua.
Nửa tiếng thiếu mười giây, cửa thang máy bật mở, Lan Tri trong thang máy đi ra, tay nhét vào túi quần, hướng Hàn Kính đi tới.
Hàn Kính cứ như vậy nhìn anh đi thẳng đến trước mặt, dừng bước, cúi đầu không lộ cảm xúc gì nhìn xuống đất xem hắn.
Toàn bộ quá trình chỉ vọn vẹn 10 giây đồng hồ.
"Anh rất đúng giờ." Hàn Kính cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, giơ đồng hồ lên, "Vừa đúng nửa tiếng."
Lan Tri không nói chuyện, chỉ lấy chùm chìa khoá từ túi quần ra mở cửa.
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD