Nhị Tiến Chế



Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 3

Hắn lập tức nhận ra mình còn nắm chặt tay anh. Lan Tri hơi gầy, bàn tay vừa cầm cũng biết là của dân tri thức, lòng bàn tay không hề có vết chai, sạch sẽ và đẹp đẽ như gương mặt anh vậy.



Hàn Kính lặng lẽ nhìn Lan Tri cùng người đàn ông trung niên kia tiến vào thang máy, xoay người bình tĩnh hướng về phía hắn, im lặng chờ cửa thang máy đóng lại.

Trong một tích tắc khi cánh cửa vừa đóng, Hàn Kính chợt thấy Lan Tri đột nhiên ngẩng đầu, xuyên qua thấu kính mắt mà nhìn hắn.

Hàn Kính đứng im tại chỗ. Hắn tự an ủi mình: Lan Tri cùng tên đàn ông đó chỉ là quan hệ đồng nghiệp, cấp trên cấp dưới, rất bình thường thôi, không nên khó chịu.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn rất khó chịu.

Loại khó chịu này thẩm thấu đến tận xương tủy, xui khiến Hàn Kính chỉ muốn lao đến giết người.

Hắn đang bần thần, bỗng phát hiện Quách Kiệt cũng chạy ra khi nào, đang thừ người nhìn cửa thang máy vừa đóng lại kia.

"Sao vậy?" Hàn Kính đẩy đẩy vài cái.

"Hai người kia là giáo viên ở đây à?" Quách Kiệt hỏi hắn.

"Đúng rồi."

"Kỳ lạ ghê!" Quách Kiệt gãi gãi sau gáy: "Sao tao cứ thấy hai người đó quen quen kiểu gì?"

Hàn Kính bĩu môi, kéo Quách Kiệt trở về phòng bảo vệ: "Thôi đi anh ơi! Hai sáu chữ cái anh còn chưa học hết, làm gì quen được đến giáo sư đại học?" Hàn Kính bác bỏ.

"Nhưng tao thấy quen thiệt mà! Trông mặt quen lắm luôn!" Quách Kiệt cố gắng phân bua.

Hàn Kính sao mà tin được. "Chắc là mỗi ngày anh đều đi ngang qua khu này, các giảng viên người ta ra vào, anh tình cờ trông thấy mấy lần nên quen mắt thôi." Hắn thuận miệng đoán một chút, trong đầu chỉ nghĩ đến đôi môi mỏng của Lan Tri rung lên nhè nhẹ khi ghé tai vào người đàn ông trung niên kia.

Quách Kiệt nghe hắn nói cũng có lý, bèn gật gù vài cái, nhưng lại rất nhanh lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải đâu, hai người kia thật sự..."

"Không phải khi nãy anh nói có chuyện gì cần nhờ tôi hay sao?" Hàn Kính bắt đầu khó chịu, cắt ngang lời Quách Kiệt.

Nói đến tiền nong, hai mắt Quách Kiệt lập tức sáng rỡ. Hắn cuối cùng cũng chịu nhớ tới mục đích hắn mua hẳn chai rượu vác qua đây.

"Dưới trướng tao có mấy thằng đàn em muốn trong chỗ này mà làm ăn vài thứ." Quách Kiệt nhướn mày nhìn hắn: "Mày giúp tụi nó một chút, tụi nó sẽ gọi mày là "anh Hàn", răm rắp nghe lời mày thôi."

"Giúp việc gì?" Hàn Kính tò mò hỏi. Dù biết dính tới Quách Kiệt thì không có gì tốt đẹp nhưng hắn cũng không nghĩ ra trong đại học thì có thể làm trò gì.

Quách Kiệt cười khan, không trả lời. Hắn giơ tay, lơ lửng trong không khí rồi chậm rãi luồn vào trong túi áo Hàn Kính, làm động tác rút ví tiền ra.

Hàn Kính lập tức hiểu được.

Từ tầng một tới tầng bốn đều là phòng học, sinh viên rất đông, còn thường xuyên di chuyển giữa các lớp học, công nhân viên thì lại ra ra vào vào khuôn viên trường liên tục. Quách Kiệt muốn cho đàn em của hắn trà trộn vào đám sinh viên này, thừa cơ lúc sinh viên vội vàng hoặc đang học mà ăn cắp tư trang tiền bạc.

Chuyện này với Hàn Kính cũng không khó khăn lắm, hắn chỉ cần giả vờ như không biết gì, nhắm mắt cho qua thôi.

Hàn Kính suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi mới đi làm có vài ngày, anh để tôi suy nghĩ thêm đã."

Quách Kiệt thấy hắn cũng không có ý định từ chối, bèn cười cười vô vỗ: "Một tuần nhé? Sang tuần sau tao chờ mày ra câu trả lời."

oOo

Tham gia hội nghị học thuật xong, Lan Tri lại về trong tầm mắt Hàn Hính. Buổi chiều sẽ đúng giờ tan tầm, sáng hôm sau đúng giờ vào lớp, giữa trưa đúng giờ ăn cơm cùng đồng nghiệp.

Lan Tri nói sẽ trả dù cho Hàn Kính, vậy mà đến cửa phòng bảo vệ cũng không buồn liếc lấy một cái.

Hàn Kính lúc ấy là do có hơi men nên nhất thời bị kích động, giờ ngẫm lại cũng tự nhiên thấy buồn cười.

Giáo sư tiến sĩ gì đó, làm gì đến lượt mình đâu mà phải tơ tưởng.

Hơn nữa khí chất anh cấm dục như thế này, con gái cũng chưa chắc sẽ thích chú, chứ đừng nói chi một thằng đực rựa như hắn. Hàn Kính ngẫm nghĩ một hồi, cũng tự an ủi được đôi chút, tuy lúc xem GV hắn vẫn luôn nhớ đến cơ thể sạch sẽ của anh để thủ dâm.

Tối thứ bảy, trời lại nổi cơn mưa, trong trường cũng chẳng còn mấy ai, Hàn Kính chợt nghĩ đến chuyện Quách Kiệt nhờ vả, bèn viện cớ sửa chữa mà đi quanh bốn tầng lầu cẩn thận dòm ngó.

Hắn thật sự không biết mình có nên làm theo lời Quách Kiệt hay không.

Nếu nghe theo, chắc chắn sẽ kiếm được tiền rất nhanh, không chừng tích cóp một chút, lại đủ một năm luyện thi, đủ tiền thi đại học rồi.

Nhưng cái loại chuyện ăn cắp ăn trộm này, dù cho hắn không tự tay làm, cũng vẫn rất mạo hiểm. Huống chi nếu đã sa chân vào vũng lầy, thì rất khó bước ra.

Nhưng nếu không làm, thì chẳng lẽ cứ tiếp tục đần độn thất làm bảo vệ tòa nhà, xem GV sống qua ngày mãi sai?

Hắn suy nghĩ thật nhiều, cũng không biết quyết định thế nào cho phải. Đợi cho chân hắn rảo xong một vòng các tầng lầu, chuông đồng hồ cũng đã điểm mười giờ tối.

Mưa trắng xóa đất trời, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Hàn Kính đang ngổn ngang trăm mối, cũng chẳng để ý đến xung quanh lắm. Hắn đứng tại cửa phòng bảo vệ, dựa vào ánh đèn tù mù hắt ra trên đỉnh đầu mà tra chìa chuẩn bị mở cửa.

Nhưng chìa khóa còn chưa tra được vào ổ, một bàn tay đột nhiên từ bóng tối vươn ra, chặn ngang trước mặt hắn.

Hàn Kính hoảng sợ. Hắn có chút võ trong người, phản ứng đầu tiên là rất nhanh bắt lấy bàn tay kia, dùng lực hất ra.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì tiếp theo, đã thấy một gương mặt và cặp kính gọng vàng quen thuộc, đứng dưới ánh đèn đường tù mù lạnh lùng nhìn hắn.

Hàn Kính dừng ngay động tác, lắp bắp: "Thầy....thầy giáo Lan?"

Trên mặt Lan Tri chẳng lộ ra tí cảm xúc nào, chỉ nâng cánh tay còn lại không bị Hàn Kính nắm, chỉ vào góc tường, ngắn gọn nói: "Dù của cậu."

Hàn Kính còn đang đắm chìm trong mấy cảm xúc nghẹn ngào thèn thùng vì bất ngờ được gặp Lan Tri, nghe nói vậy mới hoàn hồn.

Hắn lập tức nhận ra mình còn nắm chặt tay anh.

Lan Tri hơi gầy, bàn tay vừa cầm cũng biết là của dân tri thức, lòng bàn tay không hề có vết chai, sạch sẽ và đẹp đẽ như gương mặt anh vậy.

Mấy ngày gần đây Hàn Kính lúc tự an ủi đều tưởng tưởng không biết bao nhiêu lần được vuốt ve làn da anh, hôm nay thật sự được chạm vào, hắn chỉ thấy làn da man mát, trơn bóng và mềm mại như tơ lụa.

Cái thân đàn ông to xác của hắn, vậy mà lúc sờ được vào bàn tay mềm mại của Lan Tri, mặt cũng đỏ hết lên như tôm luộc.

Hắn vội buông tay anh ra, lùi về phía sau, xoay người cầm chiếc dù đặt ở góc tường lên, bắt đầu nói chuyện hòng lấp liếm cảm xúc khi nãy.

"Thầy Lan, lần trước tôi chặn thầy lại, là chỉ nói đùa thôi. Trời mưa to thế này, thầy không nhất thiết phải đến đây trả dù đâu."

Lan Tri im lặng hồi lâu, mới đáp: "Hôm nay tôi tăng ca suốt đêm, không phải cố tình đến đây trả dù cho cậu."

Anh nói chậm rãi và nhấn mạnh hai chữ "suốt đêm." Nhưng Hàn Kính không chú ý tới. Hắn chỉ đang mãi hưởng thụ độ ấm còn sót lại của Lan Tri trên hay mình vừa nãy. Nhiệt độ ấm áp như truyền từ lòng bàn tay lên đến mặt, khiến Hàn Kính cảm thấy thật sự xấu hổ. Hắn không muốn Lan Tri thấy, nên cố ý chưa chịu mở cửa phòng mà đứng lùi về sau, giấu mình vào trong bóng tối.

Hàn Kính thấy lồng ngực mình như nghẹn lại, hít thở cũng không nổi nữa, còn lỗ tai thì cứ vang lên ong ong. Hắn hy vọng Lan Tri có thể nhanh rời đi để cho hắn có thể hít thở lại bình thường.

Nhưng Lan Tri vẫn đứng đối diện hắn chẳng hề nhúc nhích, giống như anh đang cố ý đợi câu đáp lại của hắn.

(thầy Lan gạ chịch tinh tế quá Hàn đầu heo ko hiểu đc =]]])

Hàn Kính bối rối "à" một tiếng, từ ngữ lộn xội nói: "À à....thầy Lan. Tối thứ bảy rồi thầy còn tăng ca à?"

"Ừ."

Hàn Kính chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn anh, mà cũng chẳng hiểu vì sao anh lại chưa rời đi hắn đành cúi gằm mặt nhìn chằm chằm mũi chân mình, hơn nửa ngày sau mới rặn được một câu để tiếp tục đối thoại với Lan Tri vẫn rất kiên nhẫn chờ hắn: "Thầy giáo Lan...tăng ca vất vả quá nhỉ...?"

"Ừ."

Hàn Kính đột nhiên nghĩ đến lần trước Lan tri hỏi hắn còn mì tôm hay không, liền gấp rút nói: "Thầy....nếu thầy tăng ca mà đói bụng....có thể gọi điện cho phòng bảo vệ của tôi..."

Lan Tri nghe đến đấy, trên gương mặt anh thoáng phớt qua một nụ cười.

Nụ cười rất nhẹ, làm Hàn Kính còn ngỡ rằng do hắn đang quá bối rối nên hoa mắt nhìn lầm.

Hắn không chịu được ngẩng đầu nhìn anh.

Bỗng Lan Tri đột nhiên hỏi: "Nếu tôi đói bụng, thì cậu có thể làm gì cho tôi?"

Hàn Kính ngẩn người, rồi lập tức cười toe toét: "Thầy gọi điện cho tôi, tôi sẽ úp cho thầy tô mì ăn liền."

Lan Tri nghe thấy thế, liền nheo mắt lại. Anh nâng tay, khẽ giật nhẹ cổ áo sơ mi mình một cái.

"Cảm ơn cậu." Anh dường như hết sức hài lòng, ánh nhìn xuyên qua lớp kính mắt đầy ẩn ý mà nhìn Hàn Kính. "Nếu đói bụng, tôi sẽ gọi cho cậu."

Vừa nói xong anh lập tức xoay người, hướng về phía tòa nhà đi thẳng.

Nghĩ đến cảnh Lan Tri có thể sẽ gọi cho hắn nhờ nấu mì tôm, Hàn Kính vui muốn chết. Hắn mở tủ, lục lọi một gói hắn nghĩ là ngon nhất, còn lắc thử xem mì có bị bể hay không, rồi cẩn thận từng ly từng tí cất ra riêng.

Mười giờ rưỡi, hắn ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đi đóng cửa nẻo các phòng học, cứ nơm nớp sợ sẽ bỏ lỡ mất cuộc gọi của anh. Nhưng Hàn Kính thất vọng rồi, vì Lan Tri chẳng hề gọi điện đến.

Hàn Kính chờ đến hơn nửa đêm, mắt đã díu lại hết, hắn không cầm cự được nữa, ôm điện thoại ngáy o o thẳng đến sáng hôm sau.

Lúc Hàn Kính tỉnh lại, mặt trời vừa hừng đông.

Sáng chủ nhật, mưa cũng ngừng hẳn.

Hàn Kính không biết liệu Lan tri có tan tầm hay không nữa, hắn thừ người ngồi ngắm bầu trời vẫn còn âm u mờ mịt một hồi, rồi mới ũ rũ đi mở cửa phòng học.

Sau khi hoàn thành công việc Hàn Kính quay về phòng bảo vệ, đã thấy Lan Tri chậm rãi bước từ tòa nhà ra.

"Thầy giáo Lan!" Hàn Kính hồ hởi gọi.

Lan Tri ngẩng đầu lên nhìn hắn. Anh vẫn không có bất kì biểu cảm nào trên mặt, chỉ im lặng gật đầu chào một cái. Nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi. Tóc hơi rối, dưới đôi mắt xinh đẹp cũng xuất hiện hai vệt xanh mờ, bằng chứng cho một đêm không ngủ, nhưng phiến áo sơ mi của anh thì vẫn thẳng thớm vô cùng.

Lan Tri không nói chuyện với Hàn Kính câu nào, cũng không nói đến mì tôm, anh cứ thế đi thẳng ra khỏi trường.

Hàn Kính về phòng bảo vệ, buồn ơi là buồn. Hắn đem gói mì ngày hôm qua cất riêng cho Lan Tri, xé bao chế nước sôi, húp một hơi cạn sạch.

Chiều hôm đó, Hàn Kính vừa đóng cửa nẻo các lớp học xong thì thấy Lan Tri lại xuất hiện trong trường, chắc là lại đến tăng ca.

Áo sơ mi anh đã đổi sang một cái màu xanh đậm, mái tóc ngắn lại được chải chuốt chỉnh tề, nhưng ánh mắt anh có vẻ không yên lòng lắm. Hàn Kính còn chưa kịp chào, anh đã bước qua hắn, mặt không biểu cảm gì mà tiến thẳng vào thang máy đi lên lầu.

Hàn Kính lại càng buồn bực hơn. Hắn quay về phòng bảo vệ, chọn một bộ GV có nội dung SM, vừa nhìn chằm chằm vào số 0 cao quý lạnh lùng trong phim bị người ta buộc chặt, quất roi vừa an ủi hạ thân, đến khi số 0 kia thân thể đã chi chít vết roi, vừa khóc lóc vừa bắn ra, hắn cũng đạt đến cao trào.

Phát tiết xong cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Hàn Kính nằm ngửa mặt, nhìn bóng đèn neon trong phòng.

Giờ này Lan Tri đang ở trên đỉnh đầu hắn, cách hai mươi tầng lầu. Hắn cảm thấy ánh mắt của mình như muốn xuyên thấu từng trần nhà mà ngắm nhìn anh trong văn phòng vậy.

Nửa đêm rồi, không biết Lan Tri đang làm gì nhỉ? Nghiên cứu một công thức toán học mới? Soạn giáo án cho ngày mai? Hay cũng đang xem phim người lớn và tự an ủi?

Hàn Kính bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, ha ha ra mấy tiếng.

Bỗng điện thoại phòng bảo vệ chợt đổ chuông.

Hàn Kính vừa cao trào xong, chưa kịp hoàn hồn, để chuông vang lên cả buổi mới nhớ đến chuyện đi nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam sạch sẽ và quen thuộc: "Cho hỏi có phải phòng bảo vệ không?"

Hàn Kính sửng sốt cả buổi mới nhớ ra đây là giọng nói của Lan Tri.

Hắn bỗng kích động lên, nhìn ngay đến tủ mì ăn liền, vội vàng hỏi: "Thầy giáo Lan, phải thầy đói bụng rồi không?"

"Bóng đèn trong văn phòng tôi bị hư mất, tôi không thể làm việc được. Cậu đến thay lại giùm tôi bóng đèn mới được không?"

Thì ra là bóng đèn hư. Buổi tối nấu mì ăn liền cho Lan Tri không phải nhiệm vụ của Hàn Kính, nhưng thay bóng đèn hư thì chắc chắn là công việc của hắn rồi.

Hắn chật vật tìm bóng đèn mới thay thế cùng bộ đồ nghề, đóng cửa phòng bảo vệ phi thẳng lên hai mươi tầng lầu. Thật ra không chỉ là hai mươi tầng lầu, giờ Lan Tri có nhờ hắn giữa biển lửa hắn cũng sẽ kích động lao vào.

Lúc này đã là ba bốn giờ sáng rồi, bên ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa, gió lớn lay cánh cửa kính đập ầm ầm vào những chấn song.

Hàn Kính đến tầng hai mươi, toàn bộ hành lang đều rất tối. Hắn thò tay mở đèn hành lang, rồi tiến nhanh đến phòng 2207, nhẹ nhàng gõ cánh cửa khép hờ.

"Mời vào." Giọng nói Lan Tri từ trong truyền ra, rất lịch sự.

Hàn Kính thấy tuy học thức của hắn kém xa anh, nhưng hắn không thể lôi thôi lếch thếch xuất hiện trước con người lịch thiệp như anh được. Thế là hắn sửa sang lại đầu tóc, kéo áo cho thẳng thớm, rồi mới hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào.

Lan Tri không ngồi trên ghế sau bàn làm việc như Hàn Kính nghĩ, anh đang đứng trước bàn làm việc, tì nửa người lên ấy, tay chống lên mặt bàn, chân hơi bắt chéo.

Vì bóng đèn hư mất, nên toàn bộ văn phòng rất tối. Nguồn sáng duy nhất trong văn phòng là ánh sáng xanh phát ra từ màn hình laptop trên bàn làm việc.

Trong ánh sáng xanh tù mù ấy, Hàn Kính chú ý đến chiếc áo sơ mi để mở cúc áo đầu của anh.

Áo sơ mi xanh hôm nay anh mặc nút khá cao, nên dù mở nút đầu, chỉ có thể thấy được yết hầu (*), không đủ sâu để nhìn đến xương quai xanh.

(*) Yết hầu: hay còn gọi là hầu kết, trái cổ, trái khế, "miếng táo của Adam" =]]] là cục sụn nổi trên cổ của đàn ông ý. (chú thích hơi thừa nhỉ..)

Nhưng mà, yết hầu của anh nhìn cũng rất mê người. Hàn Kính tham lam ngắm ngía, nghĩ thầm trong bụng, nhưng rất nhanh cũng tỉnh lại.

"Thầy Lan, tôi đến đổi bóng đèn."

Lan tri gật đầu, vẫn hờ hững đứng tựa vào bàn công tác mà nhìn hắn, một động tác cũng không có.

Hàn Kính cúp cầu dao điện, tìm một cái ghế, trèo lên, chậm rãi vặn xuống bóng đèn cũ. Sau đó hắn cúi đầu, chuẩn bị nhảy xuống ghế, lấy bóng đèn mới lên thay.

Bỗng hắn thấy Lan Tri nãy giờ vẫn im lặng nhìn hắn đột nhiên nâng tay, sờ lên cổ áo sơ mi kéo mạnh nút thứ hai. Động tác bất ngờ, mà Lan Tri dùng lực cũng không nhẹ, cúc áo kim loại bị văng ra khỏi áo, rớt xuống nền nhà.

"Keengg.."

Tiếng kim loại trên mặt đất, phát ra âm thanh trong suốt mà đầy khiêu khích trụy lạc, vang vọng quanh quẩn trong phòng làm việc.

Máu nóng đột nhiên dâng trào khắp cả người Hàn Kính. Hắn lảo đảo không đứng vững, liền từ trên ghế ngã xuống.

Nhưng hắn chưa kịp chạm đất, Lan Tri đã vươn tay ôm lấy thắt lưng đỡ hắn, kéo lại gần mình.

"Cậu không sao chứ?" Lan Tri hỏi hắn.

(éc éc thầy Lan công quá huhuhu toai thàiiii =]]]]]]]]])

Thanh âm như nước, trong trẻo mà bình thản lạ kì, làm Hàn Kính hết lần này đến lần khác nghe được đều dâng lên một loại gợi cảm tận cùng.

Hắn ngẩng đầu nhìn anh.

Lúc này hắn đang rất gần Lan Tri, chỉ chút nữa thôi là dán cả lên người anh rồi.

So với tưởng tượng của hắn, Lan Tri còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Một màu xanh nhàn nhạt của chân râu vừa được cạo khảm nạm lên làn da trắng nõn nà, ẩn hiện xung quanh xương hàm và đôi môi mỏng, giống như một món đồ sứ thanh hoa, xinh đẹp và tinh xảo đến lạ kỳ.

Hàn Kính dời tầm mắt xuống. Cổ áo đã được mở bung hai cúc, nửa che nửa đậy. Hàn Kính có thể nhìn thấy xương quai xanh nhô lên, được làn da trắng nõn bóng loáng bao phủ, ánh sáng lên như tơ lụa trong căn phòng nhá nhem tối.

Lý trí thét gào hắn nên đẩy Lan Tri ra. Nhưng đàn ông, có những lúc chỉ có thể suy nghĩ được bằng nửa thân dưới của mình. Và Hàn Kính lúc này, đang rơi vào những lúc như thế.

- -

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui