Nhị Tiến Chế



Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 38

Hàn Kính siết chặt tay, muốn níu tay anh lại, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được. Giống như đang nắm lấy một dòng nước mát, rõ ràng những ngón tay đã siết chắt hết sức, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể nắm bắt, không thể cứu vãn, chỉ có thể mặt sức để dòng nước len theo từng kẽ tay, vô tình chảy đi.



Trong lúc Hàn Kính còn đang tất tả về nhà lục tìm sổ bảo hiểm y tế để được vào thăm Lan Tri, Dương Anh đã ngồi cạnh bên giường bệnh.

Bà biết rõ anh đang tỉnh. Lan Tri cũng biết bà đang ngồi cạnh giường mình. Nhưng cả hai đều không ai mở miệng nói chuyện.

Rèm cửa không kéo lên. Ngoài cửa sổ những ánh đèn đêm rực rỡ của thành phố A chiếu sáng cả đêm đen, loáng thoáng có hai vì sao chất phác mà lập lòe, cũng rất nhanh bị những bóng đèn neon hào nhoáng nuốt chửng.

Cũng giống như những câu nói hồn nhiên nhất, tình cảm chân thành nhất, ngày đó mà vô tư trò chuyện, giờ đều bị quá nhiều toan tính ngăn lại, đã không còn có thể tìm được nơi nào để an toàn chạm đất, cứ mãi lơ lửng trên không.

Cuối cùng cũng vẫn là Dương Anh mở miệng trước: "Mẹ cùng giám đốc bệnh viện nói qua rồi, sẽ cho bác sĩ giỏi nhất, thuốc men tốt nhất cho con. Viện phí mẹ cũng nhờ thư ký sắp xếp thanh toán cả rồi, nếu sau này còn phát sinh thêm phí gì con cứ nói tên của mẹ là được."

Lan Tri không trả lời, chỉ im lặng nhìn lên trần nhà.

Dương Anh do dự một chút, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên người Lan Tri, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lan, con nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác không cần lo lắng...chúng ta....nói thế nào chúng ta cũng vẫn là người một nhà."

"Bà muốn tôi làm gì?" Lan Tri hỏi thẳng.

Dương Anh sững sờ, cánh tay đang vỗ nhẹ khựng lại trên không trung.

Lan Tri cũng không nhìn bà, vẫn ngửa mặt bình tĩnh nhìn lên một điểm vô định nào đó.

Cánh tay chằng chịt những mũi tiêm thuốc của anh vẫn còn ghim ống kim dẫn nước biển, dây thở oxy cũng được thông trên mũi anh, đôi con ngươi đen láy đẹp đẽ phủ mờ lớp sương lạnh như mọi ngày, che giấu hoàn toàn những cảm xúc chân thật vào trong đáy mắt.

Dương Anh sửng sốt hồi lâu mới nhận ra mình đã có chút thất thố.

"Chuyện con bị bắt cóc gây xôn xao dư luận rất lớn, rất nhiều người hỏi phỏng vấn mẹ." Bà cẩn thận tìm từ, "Truyền thông đã biết cả nguyên nhân vụ bắt cóc, rất nhiều đồn thổi về quan hệ của cha và con, chức vụ công việc của mẹ đương nhiên cũng bị suy đoán."

Nói đến đây bà ngừng lại, đưa mắt thăm dò phản ứng của Lan Tri.

Anh cũng không có biêu hiện gì, trên mặt vẫn lạnh lùng.

"Con chắc cũng chưa xem tin tức," Dương Anh nói tiếp, "Không ít báo đài đã bắt đầu đưa tin về sinh hoạt riêng tư của con, nên mọi loại suy đoán đều có.."

Lan Tri nghe đến đây đột ngột xoay đầu nhìn thẳng vào mắt bà.

Dương Anh vội nhìn qua chỗ khác, né tránh ánh mắt anh.

Bà biết, Lan Tri thông minh như vậy, đương nhiên sẽ suy luận được đời tư anh bị công khai, nhất định là do bà bày mưu tính kế.

Mục đích để đêm nay thuyết phục Lan Tri, làm nước chảy thành sông. Dư luận bên ngoài, bà đã đem thông tin ném ra, giờ sẽ dùng lòng người thuyết phục người trong cuộc.

"Tiểu Lan à, con có nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không? Lúc đó con chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, còn chưa cao bằng mẹ, nhìn thấy ai cũng ngại ngùng. Chỉ chớp mắt một cái mà bao nhiêu năm đã trôi qua rồi!"

Nói đến đây bà lại cầm chặt tay anh, bắt đầu nghẹn ngào: "Cha nuôi con đương nhiên làm sai nhiều điều, nhưng mà ông ấy cũng đã nuôi con khôn lớn. Giờ ông ấy cũng bị từ chức khỏi đại học Z rồi, chỉ có thể quanh quẩn ở nhà, xem như là đã bị báo ứng...Nhưng còn mẹ, mẹ làm thị trưởng thành phố này vẫn chưa đến một năm, gặp phải bao nhiêu khó khăn cản trở từ khắp nơi... Ngộ nhỡ có người dùng chuyện này kéo mẹ xuống....."

"Bài phát biểu (*) đã soạn xong chưa?" Lan Tri đột ngột ngắt lời Dương Anh, hỏi.

Dương anh khẽ giật mình, lập tức gật đầu, từ trong túi áo ngực lấy ra một tờ giấy.

(*) Bài phát biểu: là mấy tờ giấy soạn sẵn cho những người cần lên phát biểu hay thông báo cầm theo để đọc ý.

Bà đã sớm nghĩ cách giải quyết tình hình. Đầu tiên bà tuồn thông tin đời tư của Lan Tri ra cho cánh nhà báo, để thiên hạ cho rằng anh là một kẻ đồng tính ăn chơi phóng túng, sau đó anh sẽ cầm tờ phát biểu đã được soạn sẵn này, đọc trước mặt phóng viên.

Cái duy nhất bà cần làm bây giờ, là thuyết phục anh đọc nó.

Lan Tri quá thông minh, bà chỉ cần úp mở vài câu, anh cũng đã hiểu ra toàn bộ.

"Tôi sẽ đọc một lần trước mặt cánh truyền thông." Lan Tri lạnh nhạt nói.

"Con không cần xem trước bài phát biểu sao Tiểu Lan." Dương Anh không ngờ rằng Lan Tri lại dễ dàng như vậy mà đáp ứng bà, vì suy cho cùng, bài phát biểu kia, sẽ hủy hoại toàn bộ thanh danh và sự nghiệp của anh.

"Không cần." Lan Tri nhanh chóng trả lời bà, lần nữa lại đưa ánh mắt nhìn lên trần nhà. "Nhưng tôi có một yêu cầu."

"Là gì?"

"Sau này bà đừng tới tìm tôi nữa."


Hàn Kính sống chung với Lan Tri hơn nửa năm, mấy vật dụng tư nhân anh cũng không giấu giếm gì hắn, nên rất nhanh Hàn Kính đã tìm được bảo hiểm y tế.

Hàn Kính hôm qua mua vé máy bay trở về, lại còn đi taxi liên tục, tiền cũng không còn lại nhiều. Vì vậy hắn lại lẫy chỗ tiền năm vạn khi trước Quách Kiệt cho hắn.

Vì tiền nhà Lan Tri trả hết, hắn không phải chi tiêu gì nhiều nên còn thừa đến gần hai vạn. Tình thế cấp bách, Hàn Kính phải bấp chấp hết lai lịch số tiền này, đem theo phòng thân.

(túm lại là vẫn xài tiền vợ...)

Hàn Kính bắt một chiếc taxi, lần nữa quay ngược về bệnh viện.

Hàn Kính trên xe, đầu óc căng cứng nãy giờ đã được thư giãn, hắn vẩn vơ suy nghĩ một hồi rồi bỗng tự hỏi: "Dương Anh vì cái gì lại đến bệnh viện thăm Lan Tri?

Trực giác mách bảo bà ta đến đó chẳng có điềm gì lành.

Nhưng hắn cũng không nghĩ đến Dương Anh có thể gây nguy hiểm gì cho Lan Tri. Bóp chết anh trên giường bệnh? Aizz nghĩ bằng ngón chân cũng biết là không thể nào.

Hàn Kính an tâm hơn được một tý. Hắn một ngày một đêm không chợp mắt, tâm trạng vừa ổn đỉnh một chút, cơn buồn ngủ rất nhanh lùa về. Hàn Kính tựa đầu lên cửa kính xe, chập chờn đi vào giấc ngủ.

Nửa tỉnh nửa mê, hắn như bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ hắn thấy cửa bệnh viện R, phóng viên tụ tập đông đúc. Lan Tri ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra. Dương Anh đi bên cạnh.

Camera, microphone hỗn loạn ùa lên vây kín người anh, đói khát như một bầy kền kền.

Lan Tri trông vẫn gầy yếu như lúc hắn gặp anh trong phòng thẩm vấn, mệt mỏi và nặng nề, hai tay để chồng lên nhau, trên gương mặt xinh đẹp nhưng xanh xao không chút cảm xúc nào.

Anh rất bình tĩnh, dựa vào ánh đèn neon mờ trên cao, lưng thẳng tắp, giở bài phát biểu kia ra, bắt đầu từng chữ một mà đọc.

Theo nội dung tờ giấy, anh đầu tiên cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của cha nuôi và mẹ nuôi, sau đó thừa nhận với báo chí tính hướng không giống người bình thường của mình, và những rắc rối mình đã gây ra cho cha nuôi.

Mặc dù buồn ngủ, nhưng Hàn Kính vẫn cảm thấy không đúng.

"Đừng! Đừng! Không được đọc nữa!" Hắn hét to, choàng tỉnh.

Xe taxi vẫn đang chạy trên cao tốc, từng trụ đèn đường đều đặn vụt qua cửa kính chắn gió, lóe lên một giây nhanh chóng biến mất sau lưng.

Chỉ là mơ mà thôi. Hàn Kính sờ tay lên vuốt mồ hôi trán, nhưng sau đó tay hắn cứ như vậy đông cứng.

Bởi vì hắn nghe giọng Lan Tri tiếp tục truyền ra từ radio xe.

Lan Tri vẫn tiếp tục đọc những dòng trên tờ giấy chết tiệt đó: ".....Vì xu hướng giới tính khác người của tôi, ngày tám tháng bảy năm ngoái, thừa dịp tôi và cha nuôi Chu Thành cùng say rượu, đã chủ động dụ dỗ ông trên xe. Ở đây tôi muốn nhấn mạnh, lần quan hệ đó, là do một mình hành vi cá nhân của tôi, không liên quan gì đến cha nuôi Chu Thành và mẹ nuôi Dương Anh..."

Âm thanh trong xe không được tốt lắm. Giọng nói của Lan Tri qua radio như bị mài giũa, vặn vẹo bóp méo, nhưng vẫn toát lên được một sự bình tĩnh đến lạ lùng của anh, để Hàn Kính cảm thấy không thật.

Điều này không đúng. Không thể như vậy được! Hàn Kính lắc đầu.

Giữa hè tháng sáu, những từ này thốt ra buốt như tuyết, lạnh như đang trong một hang động băng.

Làm sao lại thành ra như vậy! Trong một khoảnh khắc, Hàn Kính ước gì mình vẫn còn đang trong giấc mơ trước đó.

Nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra, từ đầu đến cuối, chính là thực tại.

"Dừng lại! Lan Tri, tôi bảo anh ngừng ngay đi! Anh có nghe không!" Hàn Kính chồm lên ấn vặn nút radio, gào thét bất lực trong khoang xe chật chội.

oOo

Hàn Kính vội vã chạy tới bệnh viện, Đám phóng viên báo đài cũng đã mỹ mãn có được kết quả mà rút về hết. Dương Anh cũng chẳng thấy đâu.

Cổng bệnh viện trước đó còn nhộn nhịp ồn ào, giờ đây lạnh buốt trong quạnh quẽ, như một thế giới bị lãng quên một cách tàn nhẫn.

Mưa gió bắt đầu nổi lên, gió đêm tháng sáu thổi, răng rắc vặn xoắn từng cành cây. Hàn Kính ướt đẫm mồ hôi, áo thun cũng dán chặt vào lưng áo, bị gió thổi lùa dâng lên một chút ớn lạnh.

Tâm trạng bức bối, hắn giao nộp bảo hiểm y tế của Lan Tri, cuối cùng cũng có thể vào phòng bệnh thăm anh.

Hàn Kính vừa dợm chân đi y tá đã níu hắn lại cực kì nghiêm trọng mà dặn dò: "Tình trạng sức khỏe của bệnh nhân đang rất không ổn định, xin hạn chế quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi. Nếu phát hiện có triệu chứng khó thở tức ngực hoặc những tình huống phát sinh khác xin hãy lập tức báo cho chúng tôi biết."

Hàn Kính không ngờ Lan Tri bị đánh như vậy mà hậu quả lại quá nghiêm trọng thế kia, hắn cảm thấy bất thường bèn hỏi lại y tá: "Anh ấy không sao cả chứ?"

Y tá cũng không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, chỉ nói thêm: "Các bác sĩ ca đêm khác đang làm phẫu thuật cho các bệnh nhân khác rồi, nhưng anh yên tâm bên bệnh viện đã sắp xếp cho anh ấy một bác sĩ tư vấn riêng rồi, sáng mai sẽ đến."

Dứt lời y tá cũng xoay đi trở về với công việc.

Hàn Kính không phải là bác sĩ, không hiểu mấy lời y tá nói lắm. Hắn nghĩ thầm, lẽ nào do miệng vết thương bị nhiễm trùng, hay não bị đánh chấn thương rồi...?

Hắn mang tâm trạng thấp thỏm không yên vào phòng bệnh, thấy Lan Tri rất yên tĩnh nằm trên giường.

Trong phòng bệnh không mở đèn, ngoài cửa sổ mây đen mù mịt, ánh sáng yếu ớt không biết từ nơi nào hắt ra đổ vào giường bệnh kéo một vệt bóng mờ trải dài trên sàn nhà.

Hàn Kính rón ra rón rén đi đến đầu giường, trong ánh sáng lờ mờ mà ngắm nhìn anh.


Lan Tri tựa hồ đã ngủ rồi, miệng vết thương đã được các bác sĩ cẩn thận xử lý. Trên tay anh vẫn còn ghim ống truyền dịch, ống thở lắp ngang mũi. Trông anh bình lặng như một mặt hồ, không có lấy một gợn sóng nước.

Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra

Lặng như nước chảy mây trôi, Hàn Kính vẫn không biết anh đến tận cùng có cảm xúc như thế nào, không thèm quan tâm, hay là đang buồn bã.

Hắn cứ như vậy ngắm nhìn anh.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ vang vọng những tiếng thở khó khăn nhưng đều đặn của Lan Tri quẩn quanh.

Hàn Kính xoay người đi lại cửa sổ kéo rèm lên.

Vừa kéo xong sau lưng bỗng phát ra tiếng động, là Lan Tri trở mình.

Hàn Kính xoay đầu lại. Phòng bệnh vẫn lờ mờ ánh sáng, nhìn cái gì đều không rõ.

Sau đó hắn nghe anh trên giường bệnh trầm thấp hỏi: "Hàn Kính phải không?"

Giọng nói rất dịu dàng, không có một chút tức giận, khác biệt hoàn toàn so với ánh mắt giết người của anh khi anh nhìn hắn trong phòng thẩm vấn.

Hàn Kính sững sờ một chút, lập tức hoàn hồn.

Hắn tưởng mình đánh thức anh, vội vàng quay về giường bệnh, nhẹ giọng trả lời: "Là tôi. Lan Tri, anh... anh nghỉ ngơi trước đi....Những chuyện khác.... Sáng rồi nói sau.

Hàn Kính đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói với anh, chuyện bắt cóc, chuyện video, chuyện Lan Tri giúp hắn thoát tội, chuyện Lan Tri đọc bài giải thích, còn có chuyện quan hệ của hắn và Lan Tri sau này, sẽ đi về đâu.....

Nhưng do y tá căn dặn rất kỹ không được quấy rầy anh nghỉ ngơi, những chuyện hỗn loạn này hắn đều dằn lại. Hàn Kính tuy lề mề chậm tiêu nhưng cũng phân biệt được chuyện nặng chuyện nhẹ, sức khỏe của anh bây giờ là quan trọng nhất.

Cho nên hắn chỉ cầm lấy tay Lan Tri, dịu dàng nói thêm một câu: "Anh muốn uống nước, muốn ăn cái gì hay đi WC thì nói tôi, đêm nay tôi ở cùng anh."

Trong bóng tối, lan Tri không nói gì, chỉ chậm rãi rút tay mình khỏi lòng bàn tay Hàn Kính.

Hàn Kính siết chặt tay, muốn níu tay anh lại, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được. Giống như đang nắm lấy một dòng nước mát, rõ ràng những ngón tay đã siết chắt hết sức, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể nắm bắt, không thể cứu vãn, chỉ có thể mặt sức để dòng nước len theo từng kẽ tay, vô tình chảy đi.

"Cảnh sát thả cậu ra rồi sao?" Lan Tri hỏi.

"Ừm."

Không gian lại tiếp tục rơi vào im lặng.

Hàn Kính nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Anh có muốn tôi giải thích về chuyện bắt cóc..."

"Môn thi cuối có làm bài được không?" Lan Tri ngắt lời hắn, lập tức đổi chủ đề.

Hàn Kính lại sửng sốt. Hai ngày một đêm mà rất nhiều biến cố dồn dập xảy đến. Hắn gần như đã quên mất mình vừa thi Đại học xong, nhưng Lan Tri vậy mà còn nhớ rõ.

Hắn đột nhiên cảnh thấy sự lạnh lẽo của anh có lẽ chỉ là do chính hắn tưởng tượng.

Đúng vậy. Lan Tri không chỉ điểm hắn, Lan Tri còn quan tâm đến kì thi Đại học của hắn, Lan Tri không ghét bỏ hắn.

Hàn Kính kích động, lắp bắp trả lời: "Kì thi coi như tạm ổn, tôi đã dò đáp án chuẩn, có lẽ cũng sẽ qua...."

"Rất tốt." Lan Tri nhàn nhạt đáp lại – "Cũng không uổng công tôi bỏ nhiều công sức cho cậu."

Hàn Kính đương nhiên biết rõ nửa năm nay Lan Tri đã lo lắng cho kì thi Đại học của hắn rất nhiều, đưa hắn vào lớp luyện thi tốt nhất, mua sách vở cho hắn, tự dạy kèm cho hắn, tìm tiến sĩ chỉ bài Hóa cho hắn, còn thay hắn trả tiền thuê nhà.

"Tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu." Trong bóng tối, Hàn Kính không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh, vẫn tiếp tục nịnh nọt: "Lan Tri, bây giờ anh đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Nếu anh không chê... tôi mỗi ngày sẽ đến đây...sẽ nấu cơm cho anh ăn... sẽ..."

"Hàn Kính." Lan Tri một lần nữa ngắt lời hắn, hô hấp của anh đã bắt đầu dồn dập hơn, nhưng giọng nói lại vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Cảm ơn cậu đến thăm tôi."

Trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, từng giọng nước trĩu nặng bị gió hung hăng đánh vào kính cửa sổ lộp độp không ngừng.

"Nhưng mà, chúng ta vẫn hãy dừng lại ở đây thôi."

Bên ngoài sấm đánh vang dội, màng nhĩ Hàn Kính như ông ông lên một chặp.

Hắn cứ như vậy hóa đá đứng cạnh giường bệnh.

"Anh....anh nói cái gì..." Lát sau hắn mới mở miệng được. "Vừa nãy sấm đánh...tôi....tôi nghe không rõ..."

Lan Tri không nói tiếp, cũng không nhắc lại câu vừa nãy. Anh im lặng trong bóng tối, hít thở dồn dập.

Im lặng giằng co, ai cũng không chịu lùi về sau một bước.

Cuối cùng vẫn là Hàn Kính không nhịn được trước.


"Anh giận tôi phải không? Lan Tri tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi... " Hắn quỳ bên cạnh giường, trong bóng tối lần nữa nắm lấy bàn tay anh, không ngừng vuốt ve, hôn vụn lên từng tấc da thịt.

"Tôi không nghĩ đến việc chị tôi sẽ nhờ anh đến chỗ Quách Kiệt lấy đồ, tôi không lường trước được việc đấy, tôi sai rồi. Quách Kiệt gọi điện báo cho tôi anh chỉ ngất đi thôi, tôi sợ phải ngồi tù, nên đã hèn nhát không báo cảnh sát, tôi sai rồi. Tôi khi gặp được anh...anh hỏi tôi một ly nước, tôi cũng không đưa cho anh. Nhưng tôi muốn giải thích, Cổ Ca lúc ấy đã nghi ngờ tôi rồi, nếu tôi đưa nước cho anh hắn sẽ giết luôn cả tôi. Sau đó tôi trốn được tôi đã vào phòng tắm gọi cảnh sát.. Anh biết không? Cuối cùng cũng là tôi báo cảnh, tôi không lừa anh đâu, thật sự tôi không muốn lừa dối anh. Tôi thà phải ngồi tù vất vả còn hơn thấy anh gặp đau khổ.."

Hắn càng không ngừng nói chuyện, Lan Tri cũng chỉ im lặng mà nghe, giấu mình trong bóng tối, không một chút phản ứng nào. Hàn Kính cảm thấy mình đang rơi vào một cái vực sâu không đáy, rơi mãi rơi mãi không biết lúc nào mới có thể chạm đất, mới có thể đón lấy đòn trí mạng cuối cùng, mà chết đi. Hàn Kính chìm trong im lặng của Lan Tri đến phát điên rồi.

Hắn đưa tay đến đèn ngủ, thấp giọng nhắc nhở anh: "Tôi muốn bật đèn, anh nhắm mắt lại một chút." Hắn không muốn ánh sáng đột ngột kích thích thị giác anh.

Hàn Kính vặn mở đèn ngủ đầu giường. Ánh sáng nhàn nhạt lập tức tràn đầy phòng bệnh, phủ lên khung cảnh một lớp màu ngà, như một trang sách ố vàng bị quên lãng ghi chép lại những chuyện xưa cũ đã qua.

Mặc dù việc đã đến nước này, Hàn Kính vẫn hy vọng có thể nhìn được gương mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, để có thể tìm kiếm gì đó thật sự trong lòng anh đang giấu kín trong đáy mắt.

Nhưng Lan Tri vẫn không có chút biểu cảm nào, anh vẫn nằm thẳng, mắt hướng lên trần nhà. Sắc mặt anh so với lúc gặp trong đồn cảnh sát càng tái nhợt hơn. Đôi môi trắng bệch, bị ánh sáng hắt vào, lộ ra một màu sắc nhợt nhạt quỷ dị.

Hàn Kính vừa đau lòng vừa bối rối, rướn người hôn lên đôi môi anh, thì thào: "Lan Tri, tất cả đều là lỗi của rôi. Anh giận tôi là đúng rồi, nhưng anh hãy trừng phạt tôi đi. Anh muốn phạt tôi như thế nào cũng được. Anh mắng tôi sẽ không cãi, anh đánh tôi sẽ đứng im cho anh, được không?"

Lan Tri vẫn một mực im lặng. Bên ngoài mưa vẫn xối xả không vơi, sấm sét vang dội cả một góc trời.

Không được Lan Tri đáp lại một câu nào, Hàn Kính chủ động cầm lấy bàn tay anh, tự vả vào mặt mình.

Hắn đánh đến khóe môi cũng nứt ra, máu tươi dính vào bàn tay lạnh băng của Lan Tri. Nhưng anh vẫn một mực im lặng mà nhìn lên trần nhà.

Mưa mỗi lúc một to. Gió thét gào quật vào lớp cửa kính, giật lắc khung cửa rần rật như có ai đang dùng búa tạ mà nện vào, từng đợt, từng đợt, đánh cả vào trong lòng Hàn Kính.

"Lan Tri, tôi cầu xin anh." – Hàn Kính tuyệt vọng "Tôi thật sự thích anh, dù anh có ra sao đi nữa, tôi vẫn sẽ luôn thích anh...Anh cho tôi một cơ hội nữa có được không?"

Lan Tri nghe vậy, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Hàn Kính thấy anh bắt đầu có phản ứng, chật vật nắm chặt tay anh, lần nữa nhận lỗi: "Đều là tại tôi không đúng. Chỉ cần anh đừng đuổi tôi đi, cái gì tôi cũng có thể làm cho anh!"

Lan Tri nhìn hắn trong giây lát, khẽ cười.

Anh mở miệng, có chút tự giễu bản thân: "Tôi như vậy mà giờ mới nhận ra, thậm chí tôi còn kể cho cậu nghe mọi việc..." Anh dừng lại một chút, khẽ thở dài: "Thật đáng đời tôi."

Hàn Kính ngẩn người. Cái gì? Như vậy giờ mới nhận ra, chẳng lẽ Lan Tri không giận chuyện bị bắt cóc?

Lan Tri cũng không cho hắn cơ hội suy nghĩ, trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu lần đầu tiên tới nhà tôi, là đã sớm xem được đoạn clip trên xe kia rồi phải không?"

Hàn Kính lần đầu tới nhà Lan Tri, là trước đó có cùng bọn Quách Kiệt ăn cơm, bọn chúng mờ ám cứ liên tục bảo giàu to rồi, Hàn Kính nghĩ lại, nhất định là khi đó đã lấy được tiền uy hiếp. Cho nên sau đó hắn mới gặp được Lan Tri phiền muộn uống say, mới ngày hôm sau tại nhà anh đụng mặt Chu Thành đang phẫn nộ.

Nhưng lúc đó Hàn Kính rất mơ hồ, không xâu chuỗi được các sự kiện với nhau.

"Tôi có xem qua, nhưng mà...." Hắn lúng túng.

"Cho nên cậu mới cứ khẳng định là tôi có quan hệ không đứng đắn với Chu Thành phải không?" – Lan Tri ngắt lời.

Đúng vậy. Trận cãi cọ sau đó, là vì hắn đinh ninh Lan Tri đã nói dối hắn về quan hệ với Chu Thành.

"Hàn Kính," Lan Tri nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói: "Tôi cảm thấy, chúng ta ở chung lâu như vậy, cậu có đủ cơ hội để nói thẳng với tôi điều này."

"Đúng là tôi giấu anh chuyện đã xem đoạn clip đó...Nhưng mà vì chuyện này rất khó nói, tôi không biết phải mở lời thế nào, mà anh cũng không hỏi đến.."

Hàn Kính đang cố gắng giải thích, nhưng chợt nghĩ lại, bây giờ giải thích cũng chẳng để làm gì, Lan Tri đang tức giận, hắn nên nhận lỗi trước rồi tính sau: "Tóm lại chuyện này là do tôi sai. Anh nếu vì chuyện này mà giận, thì tôi thật sự xin lỗi. Nhưng anh đừng vì vậy mà không cho tôi cơ hội..!"

"Tôi nói cho cậu biết tất cả chuyện của tôi, bao gồm chuyện với Chu Thành." – Lan Tri không trả lời hắn mà nói tiếp: "Tôi có bao nhiêu điều đều mở lòng ra mà chia sẻ với cậu, không hề làm gì trái lương tâm. Vậy mà cậu âm thầm sau lưng tôi giấu giếm, thậm chí còn lừa dối tôi."

Một tia sét rạch ngang ngoài cửa số, chiếu sáng vào mắt anh.

Trong đôi mắt xinh đẹp ấy, cảm xúc gì cũng không có.

"Tôi không có lừa gạt anh!" Hàn Kính sợ hãi kêu lên, "Từ khi được ở cùng với anh, tôi không cùng bất cứ người khác lên giường!" Ngẫm lại thấy chưa đủ, hắn lại bồi thêm một câu: "Bao gồm cả phụ nữ!"

Lan Tri cười lạnh.

"Cậu còn nhớ lúc cậu vừa bị đuổi việc, cố tình đến lớp tôi dạy thi giữa kỳ, sau đó đến nhà của tôi?"

Hàn Kính gật đầu.

Hôm đó, cậu nói cậu muốn quyết tâm học tập, luyện thi Đại học." Lan Tri lạnh lùng nhìn hắn, đều đặn hỏi. "Cậu có nhớ lúc tôi hỏi cậu tiền ở đâu ra, cậu trả lời thế nào không?"

Trí nhớ Hàn Kính không tốt được như Lan Tri, đành phải lắc đầu.

"Lúc ấy tôi hỏi cậu," Giọng nói Lan Tri lạnh như vừa được ngâm trong một dòng sông băng, "Cậu lấy tiền ở đâu?"

Hàn Kính toàn thân run rẩy một cái.

Đúng vậy. Hôm đó hắn nói với Lan Tri mình muốn tham dự lớp luyện thi để vào Đại học, Lan Tri liền nhíu mày hỏi: "Cậu lấy tiền ở đâu?" Hắn trả lời với anh đó là tiền tiết kiệm của hắn và đi vay thêm bạn bè.

Hàn Kính lập tức hiểu ý Lan Tri nói hắn lừa gạt nghĩa là gì.

"Không phải, không phải như thế!" Hắn liều mạng lắc đầu nguầy nguậy "Tôi đúng là lấy tiền từ tay Quách Kiệt. Nhưng tôi thề có trời, tuy tôi có xem qua đoạn clip, nhưng lúc ấy thật sự tôi không biết số tiền kia là tiền tống được từ anh và Chu Thành! Tôi hoàn toàn không biết bọn chúng tống tiền anh!"

Hắn đột nhiên ý thức được sự nghiêm trọng của câu chuyện, chật vật nói thêm: "Anh không tin có thể đến hỏi Quách Kiệt! Anh ta có thể chứng minh lời tôi nói!"

Lời vừa thốt ra, bản thân hắn cũng hiểu được toàn là những câu vô nghĩa.

Quách Kiệt với hắn đều là bọn lưu manh, cá mè một lứa. Quách Kiệt còn hại Lan Tri ra như vậy, làm sao anh có thể tin tưởng gã.

"Lan Tri..." Hắn cảm giác mình sắp khóc đến nơi rồi, hai đùi toàn bộ đều quỳ xuống, "Anh tin tôi đi! Anh tin tôi lần này đi có được không?"

Lan Tri vẫn im lặng nhìn hắn.


Một lát sau anh mới đem tầm mắt dời đi, mông lung nhìn vào một điểm nào đó trên trần nhà: "Mẹ tôi còn có thể để cho tôi đọc bài phát biểu đó, tôi bây giờ tin cậu thì sao, mà không tin cậu thì sao?"

Nhịp thở của anh bắt đầu dồn dập, nhưng giọng nói của anh tuy yếu ớt nhưng vẫn bằng phẳng như mặt hồ không gợn sóng.

Hàn Kính khẽ giật mình.

"Mặc kệ người khác nghĩ gì, mặc kệ anh còn tin tưởng tôi hay không, tình cảm của tôi cho anh từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi. Như vật là đủ rồi. Lan Tri, chỉ cần anh có thể cho tôi một cơ hội...."

"Hàn Kính!" Lan Tri ngắt ngay lời hắn, cứng rắn: "Đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, chúng ta không còn cơ hội trở lại như trước đây đâu."

Hàn Kính không chịu được, đứng phắt dậy ôm chầm lấy Lan Tri: " Không được! Anh dù muốn như vậy tôi cũng không chấp nhận! Đúng vậy, chúng ta không thể như trước kia được nữa, nhưng chuyện này cũng không phải là không thể vượt qua. Thu năm nay tôi vào đại học rồi, chỉ cần anh cho tôi cơ hội, tôi mỗi ngày sẽ học hành chăm chỉ. Nghỉ đông chúng ta sẽ cùng nhau đi trượt tuyết, hè đến thì cùng nhau phơi nắng trên bãi biển. Mùa thu ngắm lá rơi, mùa xuân đi dã ngoại. Chỉ cần anh cho tôi thời gian, tôi sẽ biến điều đó thành sự thật. Tôi còn có thể chăm chỉ đọc sách, trở nên hiểu biết, biết sử dụng cái hệ thống Ubuntu kia với anh, biết nói rành rọt tiếng Anh, sẽ..."

Hắn kể không ngừng về những mơ tưởng về tương lai. Những khoảnh khắc chưa từng xảy ra nhưng lại hiện lên thật rõ ràng trước mắt hắn, tỉ mỉ và chi tiết. Chỉ cần Lan Tri cho hắn một cơ hội, ước mơ viển vông đến thế nào hắn cũng có thể thực hiện được.

Hắn cứ thế ôm chặt lấy anh thao thao bất tuyệt về một tương lai tươi sáng, muốn vực dậy niềm tin cho anh. Thế nhưng hắn còn chưa nói xong, đã phải dừng ngay lại.

Lan Tri trong lồng ngực hắn đã ngất lịm đi từ khi nào. Nhịp thở lẫn nhịp tim đều rất hỗn loạn, trên trán mồ hôi lạnh túa ra từng dòng.

Hàn Kính sợ hãi, cật lực nhấn lấy nhấn để nút chuông báo trên giường bệnh. Hắn gấp đến độ nhấn xong chuông liền lao ngay ra ngoài hét lớn: "Y tá y tá đâu! Có chuyện rồi!"

Bệnh viện lớn tuy rất nhiều bệnh nhân nhưng đội ngũ y bác sĩ vẫn kịp thời có mặt, chỉ chốc lát đã có một bác sĩ và y tá chạy lại.

Hàn Kính bị bác sĩ mời ra khỏi phòng.

Hắn bồn chồn đi qua đi lại trước cửa phòng. Ít lâu sau y tá mặt mày nghiêm trọng mở cửa chạy ra, kéo về thêm hai y tá nữa xông vào phòng bệnh. Hàn Kính càng hoảng sợ lo lắng.

Vừa lúc đó một y tá đẩy cửa phòng ra, nói với hắn: "Cậu là người nhà bệnh nhân phải không, mau đi kí biên bản xác nhận thủ tục."

Hàn Kính sợ hãi: "Tình hình Lan Tri như thế nào rồi?"

Y tá sốt ruột: "Chúng tôi đang rất gấp để cứu người đây này, cậu đừng có lề mề nữa, làm trễ nãi lỡ người bệnh xảy ra chuyện gì thì ai chịu tránh nhiệm! Tình hình bệnh nhân đợi lát nữa bác sĩ sẽ ra báo chi tiết cho cậu."

Hàn Kính đi theo chỉ dẫn của y tá xuống dưới lầu ký xác nhận các loại và đóng một ít viện phí, khi trở về đã không thấy Lan Tri nữa.

Hàn Kính nhìn gường bệnh trống rỗng, trong lòng cực kỳ khó chịu.

"Bệnh nhân bị suy tim, suýt chút nữa đã nguy hiểm đến tính mạng." Rất nhanh có bác sĩ trực ban đến báo tình hình cho hắn. "Chúng tôi đã đưa bệnh nhân đến phòng ICU (*) rồi."

ICU, đây chẳng phải là cái phòng hồi sức cấp cứu, chỉ để dành cho bệnh nhân có tình trạng sức khỏe nguy kịch đe dọa tính mạng vào sao.

Hàn Kính kinh hãi lạnh người, lẩm bẩm nói: "Vết thương trên đàu anh ấy....nghiêm trọng đến như vậy sao?"

Hắn lại nhớ đến lúc nãy mình lề mề chậm trễ trong khi anh đang nguy kịch, hận không thể chính mình nằm thay trong phòng ICU đó.

Bác sĩ thấy mặt hắn mờ mịt, bèn giải thích thêm: "Bệnh nhân vốn có nguy cơ lên cơn đau tim đột quỵ, cộng thêm trên người nhiều vết thương tích, mất máu khá nhiều, vì vậy mới tái phát những cơn đau tim nghiêm trọng."

Hàn Kính xây xẩm đầu óc: "Có khả năng lên cơn đau tim đột quỵ?"

"Người bệnh bình thường sau khi hoạt động mạnh, cả người mệt nhọc sau đó có phải đã từng xuất hiện các triệu chứng như khó thở, tim đập nhanh thậm chí ngất đi một lúc không? " Bác sĩ nắm rất chắc tình hình bệnh trạng của Lan Tri, hỏi lại hắn.

Hàn Kính tay chan lạnh buốt, đông cứng ngay tại chỗ.

Đã xuất hiện.

Đương nhiên là xuất hiện.

Hàn Kính nhớ rất rõ, lần ấy hắn đè anh trên ván cửa, bạo lực mà ân ái. Hắn không sử dụng bao cao su, bắn trực tiếp vào người anh.

Sau đó, Lan Tri đã hôn mê bất tỉnh.

"Nhưng...nhưng..Bình thường anh ấy...sức khỏe rất tốt..."

"Bệnh đau tim của anh ấy là do di truyền." Bác sĩ giải thích, "Kiểm tra sức khỏe bình thường cũng khó phát hiện, phần lớn là căn cứ vào bệnh trạng của người cùng nhà mà truy ra. "

Hàn Kính đột nhiên nhớ ra, Lan Tri từng nói bố ruột anh mất là do một cơn đau tim trên đường công tác xa.

Hắn không dám tin lấy sự thật tàn khốc này.

"Vậy..vậy bây giờ phải làm sao?" Hàn Kính thều thào, cái gì chia tay, cái gì xin lỗi, tương lai chung sống tươi đẹp, tất cả đều vứt ra khỏi óc, "Anh ấy...chắc chắn sẽ khá hơn đúng không?"

Bác sĩ an ủi hắn: "Người bệnh đã tạm thời qua cơn nguy kịch, chuyển đến ICU chúng tôi sẽ theo dõi gắt gao cậu đừng lo." Nói đến đây bác sĩ dừng một chút, trách hắn: "Tình trạng bệnh nhân tâm lý rất không ổn định, sau này cậu gặp mặt không được nói bất kì điều gì kích thích bệnh nhân, hiểu không?"

Hàn Kính khựng lại một chút, rồi ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi xin lỗi là tôi khôn chú ý. Lần sau tôi cam đoan sẽ không nói gì kích thích đến anh ấy nữa. Cho tôi hỏi tôi có thể thăm bệnh được không, tôi muốn ở cạnh anh ấy."

Bác sĩ từ chối: "Phòng ICU cách ly, không thể tùy tiện ra vào đâu. Cậu muốn thăm bệnh hai giờ chiều mai sẽ có giờ để người nhà vào thăm. "

- -

Có ai thấy ghét bà Dương Anh hơn cả ông Chu với bọn Quách Kiệt không... Đành rằng chuyện với thầy Lan là do chồng bả, bả bị vạ lây cũng có chút tội nhưng mà bả thà đổ hết lên người thầy chứ quyết không để mình chịu thiệt ấy. Còn chuẩn bị hẳn tờ giấy bắt thầy đọc cơ ha..ha....

Bà thua xa lắc Quách Kiệt luôn ý, côn đồ thất học mà có họa không những gánh cho HK mà gánh luôn cho cả anh em...

Haiz nói chung t chỉ tiếc là tuy Hàn Kính cũng chơi lại một vố nhưng mà truyện ko chi tiết sự nghiệp của bả sụp đổ thế nào, để ng đọc tự tưởng tượng nên t cũng ức lắm luôn....

- -

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận