Từ khi Rin chui vào xe của Minh Triết rồi nhận điện thoại của Pi thì mới biết mình từ hang hùm mà chui vào hang cọp. Cảm giác hối hận đang xen kẽ trong lòng, thà cứ thế mà đối mặt với Ken còn hơn ngồi với cái tên nguy hiểm này. Lỡ may anh ta lại cưỡng hôn cô thì sao, đầu cô suy nghĩ mông lung lo sợ thì điện thoại trong túi quần reo lên. Là mẹ của cô ở dưới quê gọi, cô chợt nhớ về người mẹ này cảm thấy mình thật vô ơn. Từ khi đến nhà họ Trinh cô chưa hề gọi về cho ba mẹ, tình hình sức khoẻ của em trai cô như thế nào. Cũng vì có quá nhiều thay đổi và mọi chuyện xảy ra khiến cô không thể suy nghĩ nhiều hơn.
Cô nhấc máy nghe.
- Vâng, con nghe mẹ!
- Rin à, con có khoẻ không?
- Con xin lỗi mẹ, mấy ngày qua có quá nhiều việc nên không gọi ẹ được, con vẫn tốt, ba mẹ vẫn khoẻ chứ, Tuấn Hà đã có tiến triển gì tốt hơn không ạ?
- BA mẹ vẫn khoẻ, em trai con đang làm thủ tục sang nước ngoài phẩu thuật. Ba mẹ ruột con nói kĩ thuật bên ấy rất tốt.
- Vâng, vậy mẹ sẽ sang cùng em chứ?
- Ba con sẽ đi với em con, mẹ phải ở nhà chăm lo mọi việc trong nhà. Con sống ở đó có quen không?
- Dạ, con ổn mà. - Rin nói mà khoé mắt đã cay.
- Em trai con nói muốn gặp con trước lúc khi đi sang nước ngoài, con có thể. - Giọng bà trùng xuống nghẹn lời.
- Mẹ, con sẽ về gặp em mà. Mẹ ơi, con nhớ mẹ, nhớ ba và cả Tuấn Hà.- Cô khóc nghẹn lời khi nghe giọng người mẹ hiền từ
- Rin, mẹ cũng rất nhớ con. - Giọng bà đan xen tiếng nấc.
- Con sẽ xin phép cha mẹ con sẽ về thăm ba mẹ, mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nha mẹ. - Cô cũng nấc lên từng lời để căn dặn mẹ cô.
- Ừ, mẹ đợi con về.
MẸ cô tắt điện thoại. Cô ngồi trong xe Minh Trí khóc rống lên như không có ai bên cạnh.
- Nhị tiểu thư, cô đang ngồi trong xe tôi vậy nên tôi mong cô giữ yên tĩnh. - Minh Trí cảm thấy khó chịu khi phải nhìn cô khóc nhưng lại không biết cách dỗ ngọt cô
- Tôi…tôi xin lỗi. - Cô quên mất đang trong xe anh anh nên xấu hổ nói.
- Cô tại sao lại chạy trốn tên đó? - Minh Trí quan tâm hỏi.
- Tôi có nhất thiết phải trả lời anh. - Cô không nhìn anh mà trả lời.
- Tuỳ cô, bây giờ nhị tiểu thư muốn đi đâu?
- Tôi muốn về nhà? À không, anh dừng lại siêu thị phía trước. - Cô chỉ về phía siêu thị trước mặt.
- Cô muốn đi siêu thị sao?
- Đúng, tôi muốn mua một ít đồ.
Xe dừng trước cửa một siêu thị, cô cười nhìn Minh Trí nói: Thật cảm ơn anh, tôi đi trước, tạm biệt.
Cô vừa xuống xe, phía sau đã thấy Minh Trí bước xuống cùng. Cô ngạc nhiên nhìn anh, bây giờ mới để ý kỹ gương mặt anh ta. Gương mặt anh toát lên khí chất phong độ, đôi mắt sâu hổ phách làm thu hút tầm nhìn của mọi người.
- Tôi cũng cần mua một chút đồ, chúng ta có thể đi chung? - Anh mỉm cười nhìn cô mà nói.
- À, vậy chúng ta cùng vào? Nhưng có thể những thứ tôi muốn mua không cùng gian hàng với anh đâu? - Cô vừa đi vừa nói với anh.
- Cô muốn mua những thứ gì?
- À, tôi sẽ mua cho em trai tôi một chút đồ bổ, mua cho ba mẹ tôi vài bộ quần áo mới?- Cô nghĩ đến những người thân yêu của mình mà cảm thấy ấm áp, rồi cùng vẻ mặt tươi cười quay sang nhìn anh.
Anh lặng lẽ đi theo phía sau cô, cô hết chọn những thực phẩm bổ tim sau đó mua rất nhiều quần áo cho cha mẹ mình, lâu lâu lại quay sang hỏi ý kiến anh về những bộ đồ cô chọn. Anh không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu. Khi cô đã mua xong mọi thứ thì ngạc nhiên khi thấy anh ta chưa mua thứ gì.
- Anh muốn mua gì, sao vẫn chưa mua?
- Ở đây không có bán thứ tôi cần.
- Anh chắc chưa, anh cần thứ gì tôi sẽ tìm giúp anh.
- Không cần nữa, cô đã mua xong chưa.
- À, có vẻ đã đủ rồi. Có lẽ tôi và anh sẽ tạm biệt tại đây. Tôi cần phải đến một nơi, không cùng đường về khu biệt thự.
- Cô muốn đi đâu?
- Tôi về quê tôi thăm cha mẹ và em trai.
-Tôi sẽ chở cô đi, thật ra hôm nay tôi rãnh và chưa biết phải làm gì.
- Được, xem như lúc nãy anh giúp tôi, bây giờ tôi sẽ giúp anh bớt nhàm chán..
Cô cười sau đó mang đóng hàng hoá đi tính tiền. Anh cầm điện thoại trên tay gọi cho thư ký riêng của mình: - Hôm nay mọi cuộc họp vá gặp mặt huỷ hết cho tôi. Hôm nay tôi muốn nghĩ phép
- Giám đốc, không được hôm nay chúng ta đã hẹn kí hợp đồng với công ty xuyên quốc gia Hi- Land, không thể không gặp. - Thư ký lo lắng
- Cô gọi điện cho bọn họ dời sang ngày khác, nếu không được thì xem như không có hợp đồng này.- Minh Trí nói rồi cúp máy luôn
- Nhưng… giám đốc, alo…..
Rin và Minh Trí đi trên con đường về quê của cô. Cô nhớ đến việc anh đã huỷ hôn với gia đình cô, liền tò mò mà quay sang nhìn anh.
- Anh thấy chị Thiên Kim có gì không tốt. - Cô lên tiếng hỏi
- Thiên Kim không có gì là không tốt cả. - Anh trả lời trên gương mặt không một chút cảm xúc
- Vậy tại sao anh lại huỷ hôn với chị ấy? - Cô càng tò mò
- Vì tôi không thích cô ta? - Vẫn gương mặt lạnh như tiền.
- Anh rõ ràng nói chị ấy tốt, vậy sao lại không thích. Bây giờ tìm một người vợ tốt rất là khó nha.
- Vì tôi không để mắt đến cô ta, nên những điểm xấu của cô ta tôi thường không quan tâm.
- Việc hợp đồng của 2 công ty, nếu huỷ như vậy, anh sẽ kiện cha tôi sao?
- Cô lo lắng từ mình từ vịt thành thiên nga, sau đó lại hoá thành vịt sao?
- Haha, tôi chỉ tò mò thôi. Tôi dù có trong sự nghèo hèn hay giàu có thì vẫn mai là Hà My tôi, không bị biến đổi như mọi người thấy.
- Nếu tôi làm cho gia đình cô phá sản, Trịnh lão phải vào tù, cô sẽ hận tôi?
- Tôi không biết, nhưng nếu anh cho cha tôi con đường sống tôi sẽ cảm ơn anh.
Cả hai cùng im lặng, Rin nhìn Minh Trí không biết anh đang suy nghĩ điều gì, gương mặt anh không để lộ một chút cảm xúc nào. Cô không thể đoán anh đang vui hay buồn, Trịnh gia bề thế như vậy một mình anh cũng có thể thao túng, người đàn ông trẻ này thật sự tài năng như vậy sao. Trong không gian im lặng, Minh Tri khẽ hỏi
- Cô yêu Phạm thiếu gia sao?
- Anh nói Ken sao, tôi không có quan hệ gì với anh ta? - Cô vẫn nhìn phía trước mà trả lời
- Ngày hôm đó tại khách sạn Ciz, cô đã nói yêu cậu ta? - Anh lạnh lùng nói tiếp
- Hả, cái gì? Tôi nói tôi yêu Ken?- Cô giật mình
- Đúng vậy!
- Tôi… tôi làm sao có thể nói những lời ấy với Ken. Tôi và anh ta một chút quan hệ cũng không có.- Cô chợt nhớ đến giấc mơ trong hôm ấy về Hoàng Minh, chợt hoảng hốt- Không lẽ tôi nhầm Ken với anh ấy?
- Anh ấy, anh ấy là ai. Người cô yêu sao?- Minh Trí quay qua nhìn thẳng vào cô
- Anh không cần phải biết.- Nghĩ đến Hoàng Minh, nhưng gì anh đã làm lúc sáng nước mắt cô lại rơi, âm thanh nức nở lại vang lên trong xe Minh Trí.
Minh Trí nhìn cô mà tức giận, cô gái này tại sao lại cứ đẩy anh ra khỏi cô ta. Chuyện gì cũng nói rằng không liên quan đến anh, cô cố chấp như vậy thỉ anh càng muốn biết thêm nhiều về cô. Anh rút điện thoại ra tìm số của Minh Tuấn nhắn: Trong ngày mai nộp cho tôi lí lịch của nhị tiểu thư nhà họ Trịnh, điều tra xem ngày xưa vì sao bị thất lạc, những mối quan hệ bên ngoài của cô ta.
Rin vẫn ngồi khóc vì đau thương trong lòng, cô không còn yêu HM sau những gỉ anh ta đã làm nữa, nhưng trong cô vẫn còn đau thương tiếc nuối của ngày xưa. Cô sẽ chọn cách quên đi, quên hết quá khứ đi mà đi về phía trước.
Minh Trí quay sang kéo tay cô về phía mình. Cô giật mình khẽ quay sang nhìn anh
- Á, anh làm gì vậy, sao nắm tay tôi?
- Cô không được phép khóc vì người đàn ông khác. - Minh Trí có vẻ tức giận
- Tôi khóc vì ai thì liên quan gì đến anh chứ.
- Tôi nói cô không được phép khóc.
Cô hoảng hốt nhìn anh mà quên cả khóc, anh ta sa có lúc nhẹ nhàng như vậy bây giờ lại giận dữ như vậy. Cô im lặng cui mặt xuống không dam nhìn Minh Trí nữa, bàn tay từ từ rút về nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.
- Nếu cô khóc vì thằng đàn ông nào, thì kẻ đó khó có thể sống yên ôn?
Cô tức giận vì lới nói của anh, liền ngước mặt lên mà quát: Anh… tôi vì ai tại sao anh lại quan tâm như vậy? Anh là cái gì của tôi chứ. Trước đây là anh rễ, giờ hôn ước cũng tự anh huỷ rồi thì anh và tôi chẳng còn liên quan. Tôi và anh…ưm…ưm…
Không để cô nói hết câu, Minh Trí đã đặt lên đôi môi đỏ mềm mại của cô nụ hôn bá đạo, hai bàn tay anh giữ chặt lấy cô. Anh dùng lưỡi liếm đôi môi mềm của cô sau đó dùng răng để mở khoé miệng cô đưa lưỡi mình vào khoang miệng cô tìm kiếm đầu lưỡi của cô mà trêu đùa. Nụ hôn kéo dài khiến đầu ốc cô từ tức giận chống trả sàng u mê say đắm vào nụ hôn của anh, anh nhẹ nới lỏng bàn tay khi cảm nhận được sự đáp trả. Nụ hôn không dứt của hai người chỉ dừng lại khi điện thoại của cô lại reo lên lần nữa. Anh nhẹ nhàng buông cô ra, cô đỏ mặt lúng túng tìm kiếm điện thoại, mẹ cô- Trịnh phu nhân đang gọi.
- Alo, mẹ.
- Hà My, con đang ở đâu?
- Dạ hôm nay con muốn về thăm cha mẹ con dưới quê, con đang nghĩ là sẽ gọi điện xin phép mẹ.
- Được, con bảo bác Hoà tài xế chở đi.
- Dạ không cần đâu, con sẽ tự đón xe về, mẹ không cần phải lo lắng, trước kia con cũng đi như vậy mà.
- Thôi được, con gái đi cẩn thận. Khi nào con sẽ về nhà.
- Mai ạ, ngày mai con sẽ lên lại tp.
- Ừ, nhớ cẩn thận nha con.
- Dạ.
Bên đầu dây bên kia mẹ cô đã gác máy, cô không phải muốn nói dối mẹ nhưng vì anh ta vừa mới huỷ hôn với chị Thiên Kim, rồi có thể cho gia đình cô phá sản nếu nói đi với anh ta thì không hay lắm. Cô nhớ lại chuyện vừa rồi liền đỏ mặt suy nghĩ: Anh ta lại cưỡng hôn mình sao, nhưng tại sao mình lại có thể đáp trả anh ta chứ, anh ta từng la anh rễ hụt của mình mà. Ôi Rin ơi là Rin, mày điên thật rồi.
- Nhị tiểu thư, cô đang suy nghĩ điều gì. - Minh Trí dịu dàng hỏi.
- Anh… anh mau tránh ra, tại sao lại cứ thích trêu chọc tôi. - Cô ấp úng trả lời.
- Cô biết tôi trêu chọc nhưng vẫn đáp trả sao? - Anh hơi cười
- Anh… anh, anh là tên biến thái. - Cô tức giận, tại sao mình lại lên xe anh ta chứ, sao lại dây dưa với anh ta không dứt
- Nếu như cô còn nói tôi không liên quan đến cô thì tôi sẽ làm cho chúng ta liên quan không dứt. - Anh lạnh lùng tuyên bố
- Vì sao anh cứ nhắm vào tôi mà trêu chọc, tôi nhớ là chưa hề đắc tội với anh?
- Vì cô rất thú vị, mùi vị trên đôi môi của cô thật ngọt ngào. - Vừa nói anh vừa tiến gần đến cô
- Mau cút xa ra cho tôi. - Cô đẩy anh ra xa.
- Haha, nhị tiểu thư, cô thật thú vị.