Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Buổi sáng, cô thức dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng của Minh Trí, nhớ lại đêm qua khi gặp Minh Trí tại phòng bếp.
3h sáng đêm trước
- Anh không ngủ sao? - Cô thấy anh uống rượu một mình liền đi tới hỏi.
- Ừ, em muốn dùng một ly không? - Minh Trí rót một ly đưa về phía cô. - Rượu này hương vị rất tuyệt.
- Anh có chuyện buồn sao? - Rin cầm ly rượu anh đưa tới, lắc lư không uống.
- Anh đang suy nghĩ một vài chuyện. - Minh Trí uống cạn ly, tiếp tục rót vào.
- Có vẻ anh uống nhiều rồi, em đưa anh vào phòng nghĩ ngơi. - Rin chưa bao giờ nhìn thấy một Minh Trí buồn bã và âu sầu như bây giờ liền lo lắng.
Minh Trí không trả lời, nghe theo lời cô mà cùng cô đi vào phòng ngủ. Rin tăng nhiệt độ phòng lên một chút, đắp chăn cho anh rồi chuẩn bị về phòng mình thì bàn tay Minh Trí nắm lấy bàn tay cô.
- Rin, đừng đi.
Rin khẽ mỉm cười, cô nắm chặt lấy bàn tay anh ngồi ngồi ngắm nhìn Minh Trí chìm sâu vào giấc ngủ. Cô nhìn ngắm gương mặt đẹp trai của anh, đúng là không có một gương mặt nào có thể hoàn hảo như đây. Rin cũng chìm sâu vào giấc ngủ khi hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
Hiện tại thì cô đang nằm trên giường và được đắp chăn kín cơ thể. Minh Trí giờ này có lẽ đã đến công ty làm việc. Hôm nay cô sẽ thu xếp trường học cho Tuấn Hà và kiếm tuyến xe bus để Tuấn Hà hằng ngày có thể đến lớp.
Cô đi ra khỏi phòng thì thấy mọi người đang ăn sáng phía dưới, Minh Trí vẫn chưa đến công ty mà cười vui vẻ cùng mẹ cô và Tuấn Hà.
- Rin, đã thức dậy rồi sao, mau đến ăn sáng. - Mẹ cô không hỏi về chuyện tối qua cô ngủ ở đâu.
- Dạ. - Cô đỏ mặt sợ mẹ nghĩ tối qua lại mò qua phòng nam nhân.
- Chị, hôm nay anh rễ nói sẽ đưa em đến trường mới. - Tuấn Hà vui vẻ nói.
- Ai là anh rễ. - Cô lườm Tuấn Hà.
- Anh Minh Trí bảo cứ gọi anh ấy là anh rễ. - Tuấn Hà mỉm cười nhìn Minh Trí cũng khẽ cười đắc ý.
- Minh Trí phải đến công ty làm việc, chị sẽ đưa em đến trường nhận lớp và tìm tuyến xe bus cho em hằng ngày đến trường. - Cô liền nói.
- Dạ, em cũng có nhiều chuyện muốn tâm sự với chị. - Tuấn Hà cười tươi.
- Em ở nhà đợi tin từ Trần Hậu, anh sẽ dẫn Tuấn Hà đi. Trường Tuấn Hà học sẽ là trường RoYal, hằng ngày sẽ có tài xế riêng đưa đón.- Minh Trí im lặng nãy giờ thì mở miệng nói.
- Cái gì, trường RoYal sao. Học phí hằng năm làm sao mà trả nổi, chỉ mới là học sinh lớp 11 thì nên tự thân biết đến trường bằng phương tiện công cộng, đi xe hơi sẽ bị dòm ngó không tốt. - Rin phản đối.
- Thưa Hà My tiểu thư, Royal là trường danh giá và có nền giáo dục siêu tốt, tỷ lệ học sinh du học nhờ học bổng rất cao. Một trường danh giá thì đi xe riêng đi học là một chuyện bình thường. - Minh Trí chau mày.
- Lại càng không được, Tuấn Hà hiền lành sẽ bị các công tử nhà giàu hiếp đáp.
- RoYal không phải thuộc về anh sao? - Rin thắc mắc.
- Đúng, nó thuộc quyền sở hữu của tập đoàn RoYal. - Minh Trí đáp lời.
Không còn lý do gì để từ chối, Rin đành chấp nhận để Tuấn Hà theo sự sắp xếp của Minh Trí. Vì cha cô chỉ có một mình dươi quê nên mẹ cô cũng gấp gáp chào tạm biệt chị em cô và Minh Trí mà ra về trong buổi sáng.
Sau khi Minh Trí và Tuấn Hà đi ra khỏi Trần gia thì căn nhà trở nên im lặng hơn. Nhớ đến lời Minh Trí nói, ở nhà đợi tin từ Trần Hậu. Chẳng phải là tin của Thiên Kim sao, cô không thể ngồi đợi mãi liền gọi cho Trần HẬu.
- Vâng, thưa tiểu thư.
- Anh có tin tức gì chưa?
- Hiện tôi đang đến đón tiểu thư đây.
- Vậy tôi đợi anh.
Rinthay một bộ quần áo đơn giản, khi cô bước ra sân thì xe Trần Hậu cũng vừa tới. Cô nhanh chóng lên xe và rời khỏi Trần gia.
- Anh đã tìm được chị ấy sao? - Rin hồi hộp hỏi.
- Vâng, tôi sẽ đưa cô đến đó ngay bây giờ.- Trần Hậu chậm rãi nói.
Rin ngồi trong xe mà cứ không yên, cô cứ ngóng trông đi nhanh đến nơi thì con đường càng xa hơn. Cô đi ra một vùng ngoại ô hẻo lánh, trong một con đường mà chỉ vừa đủ cho chiếc xe chui vào đầy sình đất có một khu nhà trọ nhếch nhát, còn tệ hơn cả phòng trọ trước kia của cô.
- Chị ấy ở nơi này. - Rin ngạc nhiên hỏi, một Trịnh Thiên Kim ngạo mạn lại ở một nơi như thế này.
- Chính xác là ở đây. - Trần Hậu bước xuống xe mở cửa cho cô.
Khu nhà trọ nghèo, có một chiếc ô tô sang trọng đi váo liền gây sự chú ý ọi người, bọn trẻ con bên trong chạy một mạch ra nhìn cô và Trần Hậu như thể người ngoài hành tinh. Trân Hậu cảm thấy khó chịu định đuổi bọn trẻ đi thì cô kịp ngăn lại.
- Các em cho chị hỏi, có thấy một chị gái giống chị sống ở đây.
Cả bọn trẻ con thấy người lạ lên tiếng thì tránh xa ra một bên, chỉ có một cô bé dễ thương đi tới phía cô đưa tay sờ lên gương mặt cô.
- Chị gái xinh đẹp, hôm nay chị còn xinh đẹp hơn mọi ngày.
- Chị là em gái chị xinh đẹp. Em biết nhà chị ấy ở đâu không? - Cô mỉm cười nói.
- Tất nhiên là biết, ngày nào em cũng qua nhà chị chơi với chị mà. Đến tối có hôm còn được chị ôm vào lòng ngủ.
- Em dắt chị về nhé.
- Dạ.
Cô bé tung tăng đi về phía phọng trọ kia, trên đường đi còn tung tăng hát bài hát con bướm vàng.
- Dạ, đến rồi ạ. - Cô bé dừng lại trước một căn phòng khá cũ, quay lưng lại nhìn cô nói.
- Cảm ơn em gái xinh đẹp, em tên gì? - Rin nựng cô bé.
- Em tên Hồng Nhi. - Cô bé cười
- Để cảm ơn em về chuyện hôm nay, em thích món quà gì chị sẽ tặng em.
- Thật sao, chị không gạt em chứ? - Cô bé có vẻ không tin.
- Vì sao chị phải gạt em, nói đi em thích gì nào?
- Em thích chiếc kẹp tóc trên đầu chị nè, nó thật xinh đẹp. - Cô bé chỉ chiếc kẹp tóc cô đang kẹp.
Rin mỉm cười, tháo chiếc kẹp tóc trên đầu xuống đưa tay kẹp lên mái tóc tơ của cô bé. Cô bé thích thú mỉm cười hôn cô một cái rồib ỏ chạy đi.
Chỉ là một món quà nhỏ bé nhưng cô bé đó lại mừng rỡ bên như vậy, ngày xưa cô cũng đã từng mong có một chiếc kẹp thật xinh đẹp.
Rin đứng dậy, quay về phía cửa phòng đưa tay khẽ gỏ cửa. Đứng một lúc lâu thì không thấy có tiếng người bên trong. Cô đẩy nhẹ thì cửa ngoài không khóa, đi vào bên trong thì thấy Trịnh Thiên Kim đã ngất xĩu từ khi nào. Rin hoảng hốt la lên khiến Trần Hậu từ bên ngoài chạy vào. Sau đó mang Trịnh Thiên Kim vào bệnh viện.
Bác sĩ Quốc Toàn chạy ra nhận bệnh nhân cấp cứu, vừa nhìn Thiên Kim cứ nghĩ đó là Rin thì một phen lo lắng nhưng khi nhìn thấy Rin từ bên ngoài chạy vào liền bất ngờ.
- Cô ấy là?
- Đó là chị gái song sinh của tôi, mau cứu lấy chị ấy. - Rin khóc thét.
- Yên tâm, chỉ là ngất đi thôi. Nhịp tim và hôi thở vẫn không đáng ngại. - Quốc Toàn trấn an.
Sau khi điều trị xong cho Thiên Kim, bác sĩ Quốc Toàn cho biết chỉ vì quá đói và kiệt sức nên Thiên Kim bị ngất đi. Hiện anh đang cho truyền nước và vitamin vào cơ thể, không có gì đáng lo ngại.
Rin thở phào nhẹ nhõm, nếu cô không tìm chị ấy không đến kịp lúc thì có thể thêm một người thân của cô sẽ rời xa cô sao. Trong lòng Rin rối bời, nắm lấy tay cô gái giống mình như hai giọt nước khiến cô không khỏi đau lòng.
Trần Hậu đi ra ngoài báo cáo cho Minh Trí biết sự tình, Minh Trí suy nghĩ một lúc thì ra lệnh đề Trần Hậu theo sát bảo vệ Rin tránh bất cứ sơ suất nào làm tổn thương cô.
Trịnh Thiên Kim từ từ hé mắt ra, một màu trắng toát hiện ra trước mắt. Mùi thuốc khử trung xung quanh, cô khẽ động tay thì phát hiện một bàn tay đang nắm chặt tay mình. Rin đang nằm trên cạnh giường mà ngủ trong mệt mỏi, giọt nướcmaắt vẫn còn động trên mi. Trịnh Thiên Kim dùng tay còn lại vuốt mái tóc mềm mại của Rin rồi đau lòng khóc thút thít.
Rin nghe tiếng khóc liền tỉnh giấc, nhìn thấy Thiên Kim đã tỉnh lại thì trong lòng vui mừng, nhưng cô không hiểu vì sao Thiên Kim lại khóc như vậy.
- Chị, chị tỉnh rồi sao? Sao chị lại khóc. - Rin khẽ hỏi.
- Hà My, chị xin lỗi vì những gì chị đã làm. - Thiên Kim không dừng rơi nước mắt.
- Không sao cả, em đã quên tất cả. Chúng ta là chị em song sinh mà, chị đau đớn em cũng thật đau. - Rin thấy chị rôi lệ thì cũng không kìm được lệ rơi.
- Em gái, sao lại có thể hiền lành như vậy. Em hận chị thì chị sẽ thấy ít nợ em hơn. - Thiên Kim nắm chặt tay Rin nói.
- Chị, em sẽ không hận chị. Hãy quên những chuyện cũ, chúng ta vẫn là chị em.
- Chị rất mừng khi em đã tha thứ cho chị.
- Chị, về nhà cùng em được không. Em không muốn chị một mình sống ở nơi đó.
- Em tha thứ cho chị chị đã mãn nguyện rồi, chị không thể phiền cuộc sống của em được. Và Trần thiếu gia sẽ không vui khi nhìn thấy chị.
- Không, em sẽ thuyết phục anh ấy.
Trần Hậu từ phía ngoài đi vào nghe được đoạn cô mời Thiên Kim về nhà thì khẽ nói.
- Hà My tiểu thư, tôi hiểu thiếu gia, thiếu gia sẽ không chấp nhận chuyện này.
- Nhưng tôi sao lại để chị ấy về nơi đó. - Rin quay lại nhìn Trần Hậu mà nói.
- Hay cô đưa đại tiểu thư về biệt thự hoa hồng trắng, nơi đó hiện tại cũng chưa có người ở.
- Một mình ở nơi ấy sẽ rất là buồn, tôi muốn hằng ngày được ở cùng và tâm sự với chị tôi. - Rin lắc đầu không đồng ý.
- Hà My, vậy cũng được. Một ngày nào đó em gả và Trần gia thì chị cũng không thể đi theo em được. Buổi sáng nếu không có việc gì làm em có thể đến chơi với chị. - Thiên Kim khẽ nói.
- Em sợ chị sẽ buồn.
- Chị ở một mình cũng đã quen rồi. Sẽ không sao cả/
- Quyết định vậy đi, tôi sẽ cho người đến dọn dẹp.
Rin đưa Thiên Kim về biệt thự hoa hồng.
- Em và Trần thiếu gia vẫn tốt chứ. -Trịnh Thiên Kim cười hiền.
- Dạ, em và anh ấy vẫn tốt. - Rin đỏ mặt.
- Ngày xưa, nếu chị và cha không mù quáng thì gia đình ta sẽ hạnh phúc.
- Đừng nhắc đến nữa, chuyện đã qua rồi. Chị có muốn đón mẹ về sống cùng không.
- Chị vừa ra khỏi tù, vẫn chưa đến thăm mẹ. Sợ mẹ đau khổ nhớ lại quá khứ.
- Ngày mai, em và chị sẽ đến đón mẹ về.
Hai chị em nói chuyện thì trời nhá nhem tối, cô muốn ở lại ngủ cùng chị gái mình nhưng lo sợ Minh Trí sẽ nổi giận vì chuyện cô đưa Trịnh Thiên Kim về biệt thự hoa hồng trắng này chưa được sự đồng ý từ anh.
Chiếc xe lăn bánh vào biệt thự Trần gia. Minh Trí thong song ngồi xem tin tức trên bàn ghế sopha. Cô rụt rè đi vào tiến lại gần anh, Minh Trí vẫn không nhìn cô ánh mắt vẫn nhìn vào bảng tin.
- Minh Trí, em đã về. - Rin khẽ nói.
- Ừ!- Minh Trí lạnh lùng đáp.
- Em đi tắm đây. - Rin sợ phải đối diện cùng anh
- Ừ! - Lại lạnh lùng.
Cô biết là anh đã được báo lại, nhưng hiện tại thật khó nắm bắt được thái độ hiện giờ của Minh Trí.
Cô tắm xong thì biết mình đãn trí vì suy nghĩ sợ hãi mả lại quên mang quần áo vào thay, cô choàng chiếc khăn lớn ngang ngực bước ra ngoài hy vọng Minh Trí vẫn còn ở bên dưới. Nhưng vừa bước chân ra thì đã thấy Minh Trí đứng tựa vào tường, trong có vẻ đang đợi cô.
- Anh, anh đứng đây làm gì vậy? - Cô bất ngờ hỏi.
Minh Trí nhìn cô khẽ cười nhếch:" Tự ý quyết định chuyện tày đình, lại muốn dụ dỗ anh sao."
- Em, em để quên quần áo bên ngoài. Không biết anh lại đang đứng bên ngoài.- Rin đỏ mặt.
Minh Trí nhìn Rin đỏ mặt, hôn thật sâu đôi môi của cô. Chiếc khăn tắm rơi xuống khiến Rin giật béng mình đẩy anh ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui